Bạch Bào Tổng Quản

Chương 189: Cổ đỉnh



Ánh đèn trong tiểu viện làm cho nó sáng rõ như ban ngày.

Sở Ly lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, lật một quyển sách để xem, trên bàn đá có chồng một đống thư tịch.

Nơi cho khách ở của An vương phủ và phủ Hoài Quốc Công lại không giống nhau.

Đình viện bố trí trang nhã mà cổ điển, thư giãn mà không xa hoa, không có khí tức phú quý hùng hổ doạ người, điểm khác biệt lớn nhất là chỗ thư phòng, có hơn một nghìn bản tàng thư.

Hắn thừa dịp nhàn nhã, đã đọc hết thư tịch trong Tàng thư các của phủ Dật Quốc Công, mà bên trong khách xá của An vương phủ, có hơn một nửa là thư tịch mà Tàng Thư Lâu không có.

Sở Ly như người khát nhìn thấy nước vậy, lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Lúc này, nha hoàn thanh tú nhẹ nhàng đi tới đây, mang đến làn gió thơm lạnh nhạt, nàng thi lễ:

- Công tử, có muốn dùng bữa tối không?

- Được, làm phiền ngươi.

Sở Ly cười gật đầu.

Nha hoàn khẽ cười nói:

- Không biết công tử muốn ăn gì? Đây là thực đơn, nếu như món công tử muốn ăn không có thì có thể nói ra để cho phòng bếp làm.

Nàng nói xong rồi đưa lên một quyển sách nhỏ, trên mặt có tên của vô số món ăn.

Sở Ly tiện tay chỉ mấy cái, cười nói:

- Làm phiền ngươi gọi Trử tổng quản đến đây một chút.

- Vâng.

Nha hoàn khẽ cười nói.

Nàng cười tươi như hoa, khuôn mặt vốn đã thanh tú lại tăng thêm mấy phần xinh đẹp, kiều mị động lòng người.

Sở Ly cười gật gù, không nói thêm gì nữa.

Trong lòng hắn cười thầm, thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, thị nữ này đã coi trọng hắn.

Tuy rằng An vương lãnh khốc độc ác, nhưng lại tích cực ngụy trang, tính tình ẩn sâu bên trong, ở bên ngoài ra vẻ thiện lương, đối với hạ nhân khoan dung ôn hòa, bầu không khí trong phủ nghiêm ngặt mà không mất đi vẻ hoạt bát. Cho nên bình tâm mà nói, đúng là hắn rất có phong thái của người kiêu hùng.

Thân là nha hoàn của khách xá vương phủ. Bình thường chuyện để cho nàng làm không nhiều, khách mời của An vương phủ không dám vô lễ đối với các nàng. Cho nên tính cách của bọn họ rất hoạt bát, đối với nhân sinh tràn ngập ước mơ tốt đẹp, không biết lòng người độc ác thế nào.

Rất nhanh Trử tổng quản đã tới, áo gấm ở dưới ngọn đèn lập lòe tỏa ánh sáng.

Hắn tiến vào tiểu viện, ôm quyền một cái rồi lười biếng lạnh nhạt nói:

- Sở thị vệ. Ngươi tìm ta sao?

Sở Ly cười cười, lại mời hắn ngồi xuống nói chuyện.

Trử tổng quản đố kị đối với Sở Ly, lòng tự cao lại cực cao, cho nên vẫn ra vẻ lạnh nhạt:

- Chuyện của ta rất nhiều, có chuyện gì Sở thị vệ cứ việc nói thẳng đi.

Sở Ly mỉm cười:

- Trử tổng quản, chúng ta cũng không phải là người ngoài. Tương lai ta sẽ phải theo Nhị tiểu thư tiến vào vương phủ, sau đó chúng ta phải thân cận nhiều hơn mới được.

- Sẽ theo tới sao?

Trử tổng quản hơi thay đổi sắc mặt.

Sở Ly gật gù:

- Đương nhiên trong phủ sẽ không để cho một mình Nhị tiểu thư vào phủ, ta thân là thị vệ bên người Nhị tiểu thư, tất nhiên sẽ phải đi theo. Kính xin Trử tổng quản chăm sóc nhiều hơn!

Trử tổng quản miễn cưỡng cười cười, ôm quyền một cái rồi nói:

- Nào có, nào có. Ta phải xin Sở thị vệ chăm sóc ta nhiều hơn mới phải.

Cấp bậc ở Đại Quý vương triều rất là thông dụng, triều đình, phủ Quốc Công, vương phủ. Tiểu chuẩn của ba nơi đều thống nhất, thị vệ nhị phẩm của phủ Quốc Công, sau khi tiến vào Vương phủ cũng là nhị phẩm, Trử tổng quản chỉ là tứ phẩm, khi nhìn thấy Sở Ly sẽ phải hành lễ.

Sở Ly vung vung tay cười nói:

- Nhị tiểu thư sắp thành Vương phi, ta cũng sẽ thành thị vệ của Vương phủ, giữa chúng ta không cần phải khách khí.

- Đúng đúng. Không khách khí, không khách khí.

Trử tổng quản miễn cưỡng cười gật đầu, khóe miệng đầy cay đắng.

Sở Ly nói:

- Đúng rồi, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ.

Trử tổng quản lấy tinh thần, cười nói:

- Mời nói.

- Ta muốn ở thêm trong phủ mấy ngày.

Sở Ly chỉ chỉ về vị trí thư phòng, lắc đầu cười nói:

- Ta là người thích đọc sách, tới đây nhìn thấy sách, quả thực không muốn rời đi. Cho nên ta muốn đọc xong rồi mới lại đi.

- Cái này...

Trử tổng quản có chút chần chờ, cười nói:

- Sẽ không làm chậm trễ chính sự đó chứ?

Sở Ly vung vung tay:

- Thư tịch ở đây chỉ có mấy quyển là trong Tàng Thư lâu của phủ Quốc Công không có, không chậm trễ được mấy ngày đâu. Hơn nữa nhiệm vụ của ta tới đây đã hoàn thành, ta trở lại lúc nào cũng giống nhau mà thôi.

-... Như vậy cũng không sao, Sở thị vệ cứ tùy ý là được rồi.

Trử tổng quản cười nói:

- Chỉ cần không làm chậm trễ chính sự của Sở thị vệ, trong phủ cũng sẽ không tiếc rẻ vài bữa cơm a.

Sở Ly cười nói:

- Vậy thì đa tạ Trử tổng quản rồi.

- Nào có, nào có.

Trử tổng quản cười rồi đứng dậy:

- Nếu như nếu không có chuyện gì khác, ta sẽ cáo lui trước, bên kia còn có chuyện phải xử lý.

- Xin mời xin mời, làm phiền Trử tổng quản đi một chuyến, quả thực là ngại ngùng.

Sở Ly đứng dậy đưa tiễn, tha thiết đưa đến cửa viện.

Trong lòng Trử tổng quản thầm mắng hắn dối trá, ngại ngùng cái rắm, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười, không dám thất lễ.

Ngộ nhỡ họ Sở này thực sự tiến vào vương phủ, thân là thị vệ thiếp thân của Vương phi, quyền thế xa không phải là thứ mà một tổng quản ngoại phủ như hắn có thể so sánh. Đối phương muốn chơi hắn, chỉ cần mở miệng nói một câu, sẽ có vô số người tìm tới gây phiền phức cho hắn!

Trử tổng quản không đi được bao lâu, nha hoàn đã bưng đồ lên, xếp đầy một bàn thức ăn.

Sở Ly uống rượu dùng bữa, ra vẻ thản nhiên hưởng thụ, thế nhưng trong đầu lại đang quan sát An vương.

Cứ có thời gian thì hầu như An vương đều ở trong thư phòng, đọc sách, viết vài chữ, luyện công, chăm chỉ mà có quy luật, cũng không giống như thế nhân suy nghĩ, hàng đêm đều mở yến tiệc đối ẩm, hoan ca cười vũ.

An vương dã tâm bừng bừng, tự hạn chế bản thân cực nghiêm, huống hồ nội thương của hắn quấn quanh trên người, cho nên không dám phóng túng. Bởi vì chỉ hơi không cẩn thận một chút thì sẽ bị nội lực dị chủng nuốt chửng.

Sở Ly rất tò mò, rốt cuộc đây là nội lực của người nào, mà nội lực này lại có thể khắc chế được An vương.

Sau khi hắn ăn cơm xong, nhàn nhã dạo bước, đi ra khỏi tiểu viện đi tới một cái hoa viên tinh xảo.

Đèn lồng giăng khắp nơi, chiếu hoa viên sáng sủa mà nhu hòa, như mộng như ảo.

Hắn ra vẻ ngắm hoa, nhưng lại đang đang nghiên cứu tâm pháp của An vương.

Một chu thiên tuần hoàn mười lần, không cảm thấy tâm pháp này cao minh ở chỗ nào. Một chu thiên tuần hoàn hai mươi lần, đã mơ hồ cảm thấy có diệu dụng, sau khi chu thiên tuần hoàn ba mươi lần, diệu dụng càng ngày càng rõ ràng, nội lực tinh khiết vô cùng.

Hắn đã phát giác ra chỗ kỳ diệu, cứ để cho nó vận chuyển, lúc này cảm nhận của hắn càng ngày càng rõ ràng.

Hắn không biết đây là tâm pháp gì, so với Bích Hải Vô Lượng công còn hơn một bậc, so sánh về chất phác, tinh khiết còn hơn nhiều. Quả nhiên không hổ là bí truyền của hoàng gia.

Hắn không muốn thay đổi đi tu luyện tâm pháp này, càng không muốn biết rõ ngọn ngành, huống hồ Bích Hải vô lượng công hầu như đã trở thành bản năng. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu hắn đều đang vận chuyển, thay đổi tâm pháp làm nhiều công ít, còn không bằng không thay đổi.

Nhưng vào lúc mấu chốt, vận chuyển tâm pháp này đối địch giết người, cũng có thể che giấu được thân phận.

Loanh quanh trong hoa viên nửa canh giờ, hắn trở về khách xá, sau khi rửa mặt, lại cầm lấy một quyển sách ngồi vào trên giường, nha hoàn cũng lui ra.

Từ trong bao y phục lấy ra một bộ trường sam màu xanh sẫm, sau khi thay y phục, hắn nhẹ nhàng đi ra khỏi tiểu viện, đi một vòng quanh vương phủ.

Trong vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, cao thủ dày đặc.

Thân thể hắn thể hiện mặt khô vinh của Khô Vinh kinh, như một gốc cây khô, lại hồn nhiên hòa vào làm một thể cùng với thiên địa, cho dù là cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng không cảm giác được gì. Đại Viên Kính Trí chiếu khắp cả năm dặm, hắn có thể tránh được mọi tai mắt. Thuận lợi đi dạo một vòng quanh Vương phủ, thấy rõ hư thực của Vương phủ.

Trong vương phủ có ẩn giấu mười lăm tên cao thủ Thiên Ngoại Thiên, hơn xa phủ Quốc Công, thực lực kinh người.

Sự tồn tại của phủ Quốc Công chính là vì trấn áp võ lâm, Vương phủ không có sứ mệnh này. Chỉ là hộ vệ bình thường mà thôi, thế nhưng lại nắm giữ thực lực mạnh hơn một trù so với phủ Quốc Công. Hiển nhiên có rất nhiều cao thủ là do An vương âm thầm lung lạc trong bóng tối.

Hắn kiềm chế tâm tư trực tiếp ám sát An vương lại.

An vương vốn là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, hơn nữa lại có cao thủ Thiên Ngoại Thiên bảo vệ bên người, sẽ rất khó để ám sát thành công.

Muốn giết An vương, mình cũng phải nhanh một chút, trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên thì mới được.

An vương có thể trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng là chuyện kỳ quái, theo lý thuyết mà nói, hắn ta không thể gia nhập môn phái nào khác. Như vậy hoàng thất mới nắm giữ thế thắng được.

Thân thể của Sở Ly phiêu dật, lại di chuyển hai vòng trong An Vương phủ, hắn vẫn quan tâm tới An vương này hơn.

An vương sống một mình, vẫn chưa ngủ chung cùng Trắc phi.

Lúc nửa đêm, An vương bỗng nhiên đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, đi vào một cái sân có bày binh khí, bên người không có hộ vệ.

Đình viện này có tác dụng chuyên môn dùng để luyện võ, ở giữa viện là luyện võ trường, bên cạnh có vài cái giá đặt binh khí.

Đình viện này không có hộ vệ canh gác, không hề có đề phòng.

An vương đi xuyên qua luyện võ trường, đi vào căn phòng nhỏ ở phía đông.

Trong sương phòng phía đông có bày một cái đỉnh cổ điển, đỉnh bằng hai người, đường kính rộng bằng một người, đồng thêu màu xanh lục loang lổ, che lại hoa văn thô lỗ.

An vương nhẹ nhàng nhảy một cái, khoanh chân ngồi vào bên trong chiếc đỉnh cổ xưa này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.