Bạch Bào Tổng Quản

Chương 212: Cổ Động



Tưởng Hòe rời khỏi thuyền, cũng không cưỡi ngựa mà trực tiếp thi triển khinh công vội vã rời đi.

Hắn biết chuyện này khẩn cấp, liên quan tới tính mạng cho nên cũng không chần chờ một khắc nào. Hắn dùng hết toàn lực thi triển khinh công, nội lực không còn thì lại dùng Bồi Nguyên đan, một hơi chạy tới Bạch Vân Thành, đi tới nhà của Bích Liễu.

Cho dù Bích Liễu đưa về nhà không ít bạc, thế nhưng ngay cả một phần bạc của nàng phụ mẫu cũng không đụng vào, đều cất đi, vẫn ở nhà cũ.

Đây là một cái nhà rất bình thường trong thành, cũ nát, chật hẹp.

Cái sân không lớn trống rỗng, bên cạnh sân có một cái giá binh khí, trở thành một luyện võ trường nho nhỏ.

Lúc này bầu không khí trong nhà ảm đạm, ở giữa cửa có một lão hán đang cúi đầu hút thuốc, từng vòng, từng vòng khói đặc từ trong miệng hắn phun ra, vẻ mặt ủ rũ như ẩn như hiện, mặt mũi nhăn nheo, nhíu lại.

Trong phòng truyền đến tiếng ngẹn ngào trầm thấp mà đứt quãng.

Tưởng Hòe giống như một chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống tiểu viện, lão giả này vẫn còn đang cúi đầu hút thuốc, không phát hiện ra hắn đã tới.

Tưởng Hòe ho nhẹ một tiếng:

- Đây là nhà của Tôn lão hán sao?

Lão giả kia vội vã ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tưởng Hòe, vẻ mặt tức thì trở nên cảnh giác, sau đó lập tức đứng lên:

- Ngươi là ai?

Tưởng Hòe ôm quyền nói:

- Tại hạ Tưởng Hòe, được Bích Liễu cô nương nhờ vả, sang đây xem đệ đệ của nàng.

- Bích Liễu?

Lão giả này cau mày, sắc mặt âm trầm lại:

- Ta không quen biết Bích Liễu gì cả, ngươi đi đi!

Tưởng Hòe nói:

- Bích Liễu cô nương biết đệ đệ bị thương nặng, cho nên nhờ ta đưa linh dược tới.

- Linh dược gì cũng không có tác dụng!

Sắc mặt lão giả này thả lỏng, lắc đầu một cái.

Tưởng Hòe cười nhạt:

- Xem ra lệnh lang còn chưa tắt thở.

Sắc mặt của lão giả này lại trầm xuống, mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn một hồi, lại cụt hứng thở dài:

- Cũng sắp rồi!

Tưởng Hòe nói:

- Chỉ cần hắn không tắt thở thì linh dược sẽ có thể cứu được hắn, cứu hay không cứu kính xin lão hán mau chóng quyết định, nếu như tiếp tục trì hoãn. Sợ rằng lệnh lang sẽ thực sự mất mạng!

- Ngươi... Ngươi thật sự có thể cứu nó sao?

- Không thử sao biết?

-... Được rồi, mời vào, mời vào.

Tôn lão hán vội vã mời hắn vào nhà.

Tuy nói nha đầu chết tiệt kia đã làm bại hoại gia phong, gia môn bất hạnh. Thế nhưng người mà nó tiếp xúc đều là các quý nhân, nói không chừng thực sự có linh dược có thể cứu được nhi tử của hắn.

Tưởng Hòe tiến vào trong căn phòng đen kịt.

Trên cái giường nhỏ trong phòng ngủ có một thanh niên anh tuấn đang nằm. Sắc mặt đỏ như say, đã hôn mê, hít thở dồn dập, đứt quãng, giống như lúc nào cũng có thể dừng lại vậy.

Bên cạnh có một lão phu nhân đang ngồi, nắm chặt bàn tay phải của thanh niên, hai mắt đã sưng đỏ như đào, vẫn còn đang nghẹn ngào đứt quãng.

Tưởng Hòe móc ra một cái bình ngọc trắng ở trong ngực. Cẩn thận từng li từng tí một đổ ra một viên Kỳ Nguyên đan, lại nhét vào trong miệng thanh niên, sau đó nâng hắn dậy. Lại khoanh chân ngồi vào phía sau hắn, nội lực tinh thuần chậm rãi truyền vào, trợ giúp dược lực hòa tan.

Hai người kia trợn mắt lên nhìn, không dám lên tiếng.

- Ô...

Thanh niên anh tuấn bỗng nhiên thở ra một hơi thật dài, vẻ hồng hào trên mặt nhanh chóng tản đi, sắc mặt trở nên trắng xám, hít thở trở nên bằng phẳng mạnh mẽ.

Cho dù hai người không hiểu y thuật, thế nhưng nhìn dáng vẻ của nhi tử dường như cũng đã tốt hơn trước đó nhiều. Trong mắt hai người tức thì hiện lên vẻ vui mừng.

Hai tay Tưởng Hòe không ngừng truyền nội lực cuồn cuộn vào trong, tăng tốc độ khôi phục thương thế.

Sau thời gian một chung trà, trên đỉnh đầu của Tưởng Hòe và thanh niên kia đều có sương trắng hiện ra. Như sợi tơ, giống như có mấy nén hương đang cháy trên đầu vậy.

Theo thời gian trôi qua, sương mù như sợi tơ trở nên dày đặc, giống như khói màu trắng bốc lên từ bánh chưng, màn thầu vậy.

Hai người cảm thấy thời gian như chậm rãi trôi qua, trừng mắt nhìn hai người.

Sương mù bốc hơi cuồn cuộn, càng ngày càng kịch liệt, bỗng nhiên sương trắng đột nhiên bị thu lại, liên tục tiến vào trong đỉnh đầu của hai người.

Tưởng Hòe mở mắt ra, ánh mắt như điện, chiếu cho trong phòng sáng ngời.

Thanh niên anh tuấn cũng chậm rãi mở mắt ra.

Tưởng Hòe buông hai tay ra, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Mỉm cười nói:

- Có lẽ đã không sao rồi.

Thanh niên anh tuấn quay đầu nhìn về phía hắn, chần chờ nói:

- Huynh đài là...?

- Tại hạ Tưởng Hòe. Được lệnh tỷ nhờ tới đây cứu ngươi.

Tưởng Hòe mỉm cười nói.

Thanh niên anh tuấn vội vã ôm quyền:

- Tiểu tử Tôn Bình, đa tạ ân cứu mạng của Tưởng đại ca!

Tưởng Hòe vung vung tay:

- Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn lệnh tỷ đi... Giờ có khỏe không?

Tôn Bình hưng phấn vung quyền, cười nói:

- So với trước đó còn tốt hơn... Phụ thân, mẫu thân, nhi tử bất hiếu, đã khiến cho hai người lo lắng rồi!

Trong lúc mơ hồ hắn nghe thấy tiếng mẫu thân gào khóc, cho nên trong lòng cực kỳ khó chịu và áy náy.

Vẻ mặt hai người hớn hở, hưng phấn đến mức không biết nên làm như thế nào cho phải, hận không thể quỳ xuống trước mặt Tưởng Hòe.

Tưởng Hòe nói:

- Tôn huynh đệ, ai là người đả thương ngươi? Không ngờ chưởng lực lại lợi hại như vậy!

Nếu như không có Kỳ Nguyên đan, không hẳn mình đã có thể ép được chưởng lực kỳ dị này ra ngoài.

- Hừ, Kinh Vân bang!

Tôn Bình cắn răng oán hận nói:

- Mối thù này nhất định ta phải báo!

- Kinh Vân bang?

Tưởng Hòe ngẩn ra.

- Tưởng đại ca cũng biết về Kinh Vân bang sao?

Tôn Bình hừ lạnh nói:

- Danh tiếng của bọn họ đã truyền tới Sùng Minh thành rồi sao?

- Quả thực là lũ lụt xông tới miếu long vương, người một nhà không nhận ra nhau.

Tưởng Hòe cười khổ nói:

- Trước tiên nên đặt chuyện báo thù qua một bên đi... Tôn lão, theo ta thấy, vẫn nên đi tới Sùng Minh thành đi, trong thành không cho phép người trong võ lâm động thủ. Nơi đó không thể nào an toàn hơn được nữa.

Tôn lão hán trầm mặt xuống, lặng lẽ không nói gì.

Nếu như là trước đây, nhất định hắn sẽ cự tuyệt, không chút do dự. Hắn không muốn nhìn thấy nha đầu chết tiệt đã làm bại hoại gia tộc kia, không muốn ở chung một thành với nó!

Nhưng sau lần này nhi tử ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã do dự.

Kinh Vân bang là đệ nhất bang trong Bạch Vân thành, cao thủ như mây, một tay che trời. Đối nghịch với Kinh Vân bang chính là tự mình muốn chết, mà tiểu tử nhà hắn lại ảo tưởng. Hắn không khuyên nổi, nhất định còn có thể gây ra chuyện lớn hơn.

Tôn Bình lập tức hưng phấn kêu lên:

- Phụ thân, mẫu thân. Nghe Tưởng đại ca đi, chúng ta cùng đi Sùng Minh thành nhờ vả tỷ tỷ.

- Ngươi câm miệng cho ta!

Tôn lão hán trừng mắt lên.

Tôn Bình rụt cổ, lập tức im lặng.

Tưởng Hòe nói:

- Tôn lão, kỳ thực các ngươi đi tới Sùng Minh thành còn có một chỗ tốt. Đó là có thể làm cho Bích Liễu cô nương rời khỏi Yêu Nguyệt lâu.

- Nó có cam lòng không?

Tôn lão hán oán hận nói:

- Nếu như nó nghe ta thì nó đã về rồi!

Tưởng Hòe cười nói:

- Nhị lão tự mình đi mà xem, mỗi ngày đều tới chỗ nàng náo loạn. So với việc chỉ viết một phong thư mắng vài câu, sao lại có tác dụng được cơ chứ?

- Đúng vậy, đúng vậy!

Tôn Bình vội nói.

Hắn ngóng trông đã lâu về Sùng Minh thành, đáng tiếc phụ mẫu hắn đều ở đây. Cho nên hắn không thể đi ra ngoài, lúc này lại có cơ hội đi Sùng Minh thành, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, quân tử báo thù mười năm không muộn, mối thù này sau này lại báo sau.

Hắn lại vội vã nói:

- Phụ thân, người ngẫm lại mà xem, người nói sẽ tự tử ở trong thư, như vậy mà tỷ tỷ đã không yên tâm rồi. Nếu như tìm cái chết ở trước mặt của tỷ tỷ, tỷ ấy có thể không đồng ý sao?

- Đúng vậy, phu quân à, chúng ta phải tới tận nơi ép nó!

Tôn mẫu khuyên nhủ.

Nàng liếc mắt nhìn Tôn Bình, nếu như ở lại đây, nhất định nhi tử nàng sẽ muốn báo thù rửa hận, có lẽ lần sau sẽ không may mắn như vậy. Mà sẽ thật sự chết đi, khi đó hai phu thê các nàng chết đi sẽ không có người đưa tiễn, khi đó mới bi ai làm sao!

-... Được, đi Sùng Minh thành!

Tôn lão hán oán hận vỗ bàn một cái:

- Ta sẽ bỏ qua cái mặt mo già này, nhất định phải làm cho nha đầu này hoàn lương!

Tưởng Hòe cười nói:

- Đã như vậy, vậy hôm nay chúng ta lên đường đi, đi sớm tới sớm. Như vậy Bích Liễu cô nương cũng có thể yên tâm.

- Cái này...

Tôn lão hán chần chờ:

- Chúng ta còn cần phải dọn dẹp những dụng cụ này một chút.

Tưởng Hòe xua tay cười nói:

- Đi tới bên kia sẽ có tất cả mọi thứ, huống hồ, để lại dụng cụ ở nơi này cũng là một con đường lùi. Vạn nhất ở bên kia không thư thái thì cũng có thể trở về bất kỳ lúc nào, cũng không cần phí công phu nữa.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Tôn Bình sợ đêm dài lắm mộng, cho nên hắn vội vã cười nói:

- Có bạc, khi tới Sùng Minh thành cái gì mà không có chứ. Huống hồ chúng ta tới nhà tỷ tỷ, còn mang những thứ đồ này làm gì chứ? Chỉ làm vướng bận mà thôi!

- Vậy thì quyết định vậy đi, ta sẽ lập tức đi thuê xe ngựa.

Tưởng Hòe cười nói.

Cái này cũng là ý tứ của Tuyết Lăng, còn vì sao Tuyết Lăng phải làm như vậy, hắn cũng không hỏi nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.