Bạch Bào Tổng Quản

Chương 222: Thi thuật



- Công tử!

Tuyết Lăng bỗng nhiên kinh hô một tiếng, bay ra tiểu đình, chẳng khác nào một cơn gió nhẹ xẹt qua ngọn cây, đi tới bên bờ bên kia, lại dùng sức phất tay.

Sở Ly đứng ở trên thuyền nhỏ, nhìn như chầm chậm, thế nhưng lại vô cùng nhanh chóng.

Tuyết Lăng nhảy lên trước, nắm cánh tay của hắn rồi nói:

- Công tử, người đã trở về rồi!

Sở Ly cảm nhận trên cánh tay truyền đến mùi thơm và cảm giác mềm mại, hắn nhẹ nhàng rút tay mình ra:

- Có chuyện gì vậy?

- Thân thể của Hồng Tụ tỷ tỷ rất yếu đuối, Quách lão đã xem qua, nói phải dùng Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật.

Tuyết Lăng cười nói:

- Người thi triển giúp Hồng Tụ tỷ tỷ một lần đi, Tuyết Lăng đã đồng ý với người ta rồi!

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong, xuyên qua rừng cây, đi tới tiểu đình bên trong biển hoa.

Mọi người đều đứng lên.

Nhị nữ nhẹ nhàng hành lễ, Quách Mộ Lâm đánh giá Sở Ly.

Sở Ly ôm quyền một cái, gật đầu mỉm cười với nhị nữ rồi cười nói với Quách Mộ Lâm:

- Quách lão hiếm khi đại giá quang lâm Đông Hoa viên, là khách quý đó.

- Ta bị Tuyết Lăng nha đầu kéo tới.

Quách Mộ Lâm hừ lạnh nói:

- Lão phu rất bận rộn, nào có thời gian nhàn rỗi như vậy chứ? Cáo từ!

Sở Ly cười nói:

- Làm phiền Quách lão rồi, hôm nào ta lại đi quấy rầy.

- Nha đầu này thể chất yếu đuối từ nhỏ, gần như giống Nhị tiểu thư lúc trước. Chi có Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật mới thay đổi được, ngươi động thủ đi.

Quách Mộ Lâm chỉ chỉ vào Hồng Tụ, vung tay lên nói:

- Ta đi đây, đừng tiễn!

Dứt lời, hắn sải bước rời đi.

Sở Ly cười lắc đầu một cái.

- Hồng Tụ bái kiến Sở tổng quản.

Hồng Tụ lần nữa mỉm cười, tao nhã mê người.

Nàng xuất thân từ Yêu Nguyệt lâu, đã gặp qua nhiều quan to và quý nhân, kiến thức xuất chúng. Đối mặt với Sở Ly có thể tự nhiên, cũng không có gì là câu nệ.

Sở Ly cười nói:

- Hồng Tụ cô nương không cần phải khách khí. Để ta thử xem một chút.

Hắn ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, lúc này Tuyết Lăng đã dâng trà lên.

Bàn tay như ngó sen của Hồng Tụ duỗi ra, lộ ra cái cổ tay trắng ngần.

Sở Ly chỉ nhìn một chút, Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấu quanh thân của nàng, đúng là kinh mạch nhỏ hẹp, thể chất yếu đuối:

- Chỉ có thể dùng Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật mà thôi.

- Công tử. Có cần nghỉ một chút trước hay không. Ngày mai lại thi thuật.

Tuyết Lăng nói.

Sở Ly liếc mắt nhìn nàng một chút.

Tuyết Lăng chu chu mỏ, Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật thi triển lúc nào cũng được, hắn đi đường xa như vậy, trước tiên cũng nên nghỉ một chút.

Muốn lung lạc tâm tư của chúng nữ Yêu Nguyệt lâu, làm cho các nàng trở thành tai mắt của mình thì cũng không cần liều mạng như vậy chứ.

Hồng Tụ nói:

- Công tử phong trần mệt mỏi, đã bận rộn trên đường như thế. Trước tiên cứ nghỉ một chút đi.

Sở Ly khoát tay một cái nói:

- Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày hôm nay là được rồi. Để ta chuẩn bị một chút.

Hắn đứng dậy đi ra khỏi tiểu đình, Tuyết Lăng vội vã đuổi theo.

Nàng hầu hạ Sở Ly rửa mặt, uống trà, ăn mấy khối điểm tâm. Đổi một thân y phục khác.

Nàng một mặt hầu hạ một mặt lầm bầm, Hồng Tụ tỷ tỷ cũng không chịu nổi một hai ngày, cần gì phải thi thuật trong ngày hôm nay.

Sở Ly không để ý tới nàng.

Nếu muốn ban ơn lấy lòng thì đương nhiên phải càng đủ càng tốt.

Hồng Tụ và Bích Liễu đi tới tiểu viện.

Đạt tới Thiên Ngoại thiên, Sở Ly thi triển Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật càng thêm dễ dàng. Hắn lấy ra kim châm đâm xuống, trong nháy mắt đã cắm đầy quanh thân của Hồng Tụ.

Nàng mặc xiêm y, cứ ngồi ở bên trong phòng như thế, không nhúc nhích, chẳng khác nào pho tượng. Khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một đôi mắt sáng có thể chuyển động được.

Tất cả châm đong đưa rất có tiết tấu, chập trùng như sóng biển.

Bích Liễu ở một bên nhìn vào không khỏi tấm tắc khen là kỳ lạ.

Sở Ly đứng dậy đi ra ngoài.

- Tuyết Lăng, phải chờ bao lâu nữa?

Bích Liễu nhẹ giọng hỏi.

Tuyết Lăng nói:

- Phải hơn nửa ngày đó.

- Lâu như vậy sao?

Bích Liễu kinh ngạc.

Nàng cũng từng đọc y thư, nàng nhớ, dường như dùng châm không thể quá lâu, bằng không sẽ có hại cho thân thể.

Tuyết Lăng nói:

- Đây chính là đổi mạch đó, sao có thể thành trong chốc lát được chứ!

Sở Ly đi tới Hoa viên, gặp mặt Lý Việt.

Lý Việt đang nghe Tôn Bình lải nhải, nhìn thấy hắn tới đây, lập tức thả cuốc xuống, lại trừng mắt nhìn Tôn Bình đang muốn thả cuốc xuống một chút. Sau đó mới đi tới trước mặt của Sở Ly.

Sở Ly đi cùng hắn đến tiểu đình uống trà, nói:

- Tiểu tử kia thế nào?

Lý Việt cười nói:

- Rất thông minh, nếu có thể dùng vào việc chính sự là tốt rồi.

- Cứ để hắn mài giũa một chút.

Sở Ly cười nói:

- Chỉ có điều ngươi cũng đừng ép quá gấp, cứ để hắn chậm rãi thích ứng.

- Như vậy cũng đúng.

Lý Việt lắc đầu than thở:

- Ta đã quá nghiêm đối với hắn rồi.

Hắn luôn lấy Sở Ly là tiêu chuẩn để yêu cầu Tôn Bình phải làm mọi việc. Sau đó lại suy nghĩ một chút, Tôn Bình không giống như Sở Ly, cho nên không thể quơ đũa cả nắm.

- Tam tiểu thư đi rồi, trong lòng ta rất vắng vẻ.

Lý Việt thở dài:

- Làm gì cũng không có sức lực.

Vốn khi có Tam tiểu thư Tiêu Kỳ ở đây, thỉnh thoảng nàng sẽ đến Đông Hoa viên một chuyến, hắn rất là nhiệt tình, xử lý Đông Hoa viên rất tốt. Đó là bởi vì muốn làm cho Tam tiểu thư thoả mãn.

Hiện giờ Tam tiểu thư vừa đi, không ai đi tới Đông Hoa viên, hắn có cảm giác như đã mất đi mục tiêu, thân thể có chút trì trệ. Nếu không phải có Tôn Bình ở đây, hắn phải làm tấm gương thì sợ rằng đã sớm lười biếng rồi.

Sở Ly trầm mặc không nói, phiền muộn giống như từng giọt nước nhỏ xuống dưới, chậm rãi khuếch tán ra.

- Khi nào Tam tiểu thư mới có thể trở về?

- Có khả năng một năm, cũng có khả năng là hai năm.

Sở Ly ngẩng đầu nhìn lên trên không trung:

- Có khả năng là mười năm tám năm.

- Ài... những ngày tháng này gian nan rồi!

Lý Việt thở dài.

Sở Ly nâng chén trà, không nói một lời.

Lý Việt nói:

- Sở Ly, qua nửa năm nữa, ngươi cũng phải đi, thật sao?

Sở Ly gật đầu.

Lý Việt than thở:

- Như vậy lại càng vô vị, ngươi ở đây thì ta còn có thể tìm được một người để nói chuyện, ngươi không ở đây, như vậy ngay cả người nói chuyện cũng không có.

- Không phải có Tôn Bình hay sao.

Tinh thần Sở Ly trở nên phấn chấn, loại bỏ phiền muộn và chán nản, hắn cười nói:

- Hắn là người có thể làm ầm ĩ.

- Bởi vì hắn quá ầm ĩ. Hắn không cùng đường với ta!

Lý Việt hừ lạnh nói.

Sở Ly cười lên ha hả:

- Lý huynh, ngươi nói sai rồi. Ngươi cũng là người có thể làm ầm ĩ, hai người các ngươi mới là người chung một đường!

Hai người cười cười nói nói, tâm tình yên tĩnh lại.



Mặt trời chiều ngả về phía tây, Hồng Tụ khoác ánh nắng chiều về đến nhà.

Vừa tiến vào nhà nàng ngẩn ra, đây là lần đầu tiên tướng công về sớm như thế, đang luyện công ở bên trong sân.

Thân thể khôi ngô khỏe mạnh của Triệu giáo úy linh hoạt như khỉ, tiến lùi nhẹ nhàng, nắm đấm như chuỳ sắt, uy thế hừng hực.

Nhìn thấy nàng nhẹ nhàng đi vào, hắn thu quyền đứng đó, quay đầu nhìn về phía nàng rồi hỏi:

- Quách cung phụng đã xem qua chưa?

Hồng Tụ cầm khăn mặt ở bên cạnh, đưa tới cho hắn rồi nói:

- Hôm nay đúng dịp Sở tổng quản trở về, tổng quản đã thi triển Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật cho thiếp. Lại cho thiếp một bình Tinh Nguyên đan, thân thể thiếp rất nhẹ nhàng, cả người tràn ngập sức lực.

- Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật?

Triệu giáo úy cau mày suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Hồng Tụ nói:

- Theo Tuyết Lăng nói, đây là một loại kỳ thuật ghê gớm, khiến cho người ta thoát thai hoán cốt, đợi ngày mai thiếp lại đi học một bộ công pháp dưỡng thân, một tháng là có thể làm cho thân thể khôi phục lại khỏe mạnh.

Chân mày của Triệu giáo úy càng nhíu chặt hơn:

- Lợi hại như vậy sao?

- Quách cung phụng nói thiếp thân thể hư yếu từ bé, sau này rất ít điều trị. Chỉ có Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật mới chữa được.

Hồng Tụ cười nói:

- Thiếp cảm thấy thân thể đã tốt hơn nhiều. Đi đường xa như vậy, lúc trước đã sớm hít thở không thông, hiện giờ ngay cả thở mạnh cũng không có.

Triệu giáo úy càng thêm bất an, nào có y thuật thần kỳ như thế chứ?

Từ lúc sinh ra đã yếu đuối, cần điều trị quanh năm suốt tháng mới có hi vọng thay đổi, một ngày đã đột nhiên trở nên mạnh mẽ, như vậy rất trái với lẽ thường.

Triệu giáo úy nói:

- Ngày mai ta sẽ đi hỏi thăm một chút, để xem rốt cuộc Cửu Chuyển Hoán Mạch thuật này là cái gì.

- Yên tâm đi, đường đường là phủ Quốc Công, sao phải gạt một nữ tử yếu đuối như thiếp chứ?

Hồng Tụ cười lắc đầu, hai người tiến vào phòng khách ngồi xuống, Hồng Tụ nói tỉ mỉ một phen về chuyện nàng đã trải qua.

Triệu giáo úy hỏi dáng dấp của Sở Ly.

Hắn rất hiếu kỳ về Sở Ly.

Ở Sùng Minh thành này, có thể nói Sở Ly là nhân vật huyền thoại, từ lúc vào phủ đến tổng quản nhị phẩm, tốc độ tăng lên kinh thế hãi tục. Từ lúc là người bình thường không có nền móng cho đến lúc trở thành cao thủ Thiên Tiên, tiến cảnh nhanh chóng cũng rất kinh thế hãi tục.

Nghĩ tới đây, Triệu giáo úy cũng đã có mấy phần tin tưởng, Sở Ly vốn là một người rất hay tạo ra kỳ tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.