Bạch Bào Tổng Quản

Chương 241: Một chiêu



- Ba chưởng?

Lý Thanh La cười lạnh nói:

- Phùng Lượng, ngươi coi chúng ta là kẻ ngu si hay sao? Ngươi là cao thủ Thiên Ngoại thiên, ngay cả một chưởng Đỗ Phong cũng không tiếp nổi, ngươi muốn giết hắn ở trước mặt chúng ta, có đúng không?

- Ta chỉ đánh ba chưởng mà thôi!

Phùng Lượng tức giận nói:

- Nếu ta thực sự muốn làm thịt hắn, chỉ cần một chưởng là được, hà tất phải dùng tới ba chưởng!

- Hừ, đừng khoác lác!

Lý Thanh La tức giận:

- Tuổi ngươi đã cao rồi, sao vẫn mưu mô như thế chứ? Chấp nhặt với một vãn bối, tại sao ban đầu ta không gọi Phùng Thiếu Vinh tới trước mặt, sau đó lại đánh hắn ba chưởng đây a?

Phùng Lượng cau mày nói:

- Lý Thanh La, đừng quấy nhiễu nữa. Hai chuyện này căn bản không giống nhau. Nếu như hắn có thể giết được Thiếu Vinh, tự nhiên sẽ không bình thường. Chẳng lẽ ngay cả ba chưởng cũng không tiếp được? Hắn lại không phải là đệ tử của các ngươi, hà tất phải che chở cho hắn? Lẽ nào hắn và Lý Thanh La ngươi có quan hệ gì khác?

- Họ Phùng, ngươi đừng có nói bậy!

Khuôn mặt của Lý Thanh La tức thì đỏ ửng, nổi giận mắng:

- Một bụng xấu xa!

- Lý Thanh La, ngươi đang chột dạ.

- Nói láo!... Phùng Thiếu Vinh có thể chịu được ba chưởng của ngươi không?

Lý Thanh La vội vã đổi đề tài.

- Cho dù không chịu nổi thì cũng không chết được!

Phùng Lượng hừ lạnh nói:

- Không phải Tuyết Nguyệt hiên các ngươi nổi tiếng nhân nghĩa sao? Được, hai viên Thanh Không đan, một viên là chuẩn bị cho hắn, thương thế nặng đến đâu, ăn vào sẽ không chết được!

- Phùng Lượng. Ta đổi ý.

Lý Thanh La cười lạnh nói:

- Muốn chúng ta giao Đỗ Phong ra, ngươi nằm mơ đi!

- Được. Vậy ta sẽ chờ ở bên ngoài thung lũng, hắn không phải đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên các ngươi. Cho nên cũng không thể ở mãi trong thung lũng chứ?

Phùng Lượng lạnh lùng nói:

- Sẽ có lúc phải xuất cốc nha?

- Vậy ngươi cứ chờ đi!

Lý Thanh La cười tủm tỉm:

- Chắc chắn chúng ta sẽ không đuổi hắn đi. Ngược lại hôn thê của hắn đang bế quan, đợi nàng xuất quan, hai người thành hôn, ở lại trong sơn cốc, như vậy không gì tốt hơn a!

Vương Cấu Tứ ho nhẹ một tiếng:

- Chỉ có điều đến lúc đó, Đỗ Hạ đã là cao thủ Thiên Ngoại thiên... Vì lẽ đó Phùng huynh, ta khuyên ngươi một câu. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Nếu như ngươi muốn giết Đỗ Phong thật thì Đỗ Hạ sẽ ra sao. Nhất định nàng sẽ trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên a.

- Hiện giờ nàng ta còn chưa phải!

Phùng Lượng hừ lạnh nói.

Hắn cũng không để ý một chút nào, cao thủ Thiên Ngoại thiên thì làm sao chứ? Mình cũng là cao thủ Thiên Ngoại thiên, cũng không sợ một hậu bối nhỏ tuổi.

Vương Cấu Tứ lắc đầu:

- Ngươi cũng biết rồi đó, người trẻ tuổi rất dễ kích động, cảm tình của hai người khá tốt, ngộ nhỡ nàng vừa xuất quan lại nhìn thấy hôn phu của mình bị giết. Không hẳn nàng sẽ đi tìm ngươi báo thù, chỉ sợ sẽ đối phó với đệ tử Thanh Mãng sơn...

Nói tới chỗ này, hắn thở dài:

- Đương nhiên chúng ta sẽ ngăn nàng, không thể để cho nàng phá hoại quy củ. Thế nhưng một khi nữ nhân kích động lên, sợ rằng sẽ không ngăn được.

- Vương sư đệ!

Lý Thanh La trừng mắt nhìn hắn.

Vương Cấu Tứ nở nụ cười ngại ngùng, lại lắc đầu nhìn Phùng Lượng.

- Như vậy đi, chúng ta đều nhường một bước.

Chu Chí Thành cười, giơ bàn tay lên, lắc lắc nói:

- Một chưởng, một chưởng được chứ?

- Hừ, nghe sư đệ vậy.

Phùng Lượng quay đầu nhìn về phía ba người rồi nói:

- Nếu như ngay cả một chưởng hắn cũng không tiếp nổi. Vậy không bằng chết đi cho rồi!

Ba người Lý Thanh La liếc mắt nhìn nhau.

Phùng Lượng vội nói:

- Đừng quên còn có Thanh Không đan, nếu như bị thương. Hắn cũng không chết được!

- Vậy thì ba viên Thanh Không đan!

Lý Thanh La hừ lạnh nói.

- Lý Thanh La, ngươi đừng quá đáng quá mức!

Mặt của Phùng Lượng đỏ lên. Tức giận nói:

- Được voi đòi tiên!

Lý Thanh La ngạo nghễ liếc xéo hắn:

- Có đồng ý hay không cứ nói một lời.

Giang Xuân Nguyệt và Vương Cấu Tứ lắc đầu thở dài, dường như cũng không thể làm gì khác hơn được.

Chu Chí Thành vội nói:

- Được, ba viên thì cứ ba viên!... May mà ta đã sớm xin một viên từ chỗ Mạnh sư huynh.

- Còn nữa, không phải Đỗ Phong ngăn một chưởng của tất cả các ngươi, mà chỉ là đấu một chưởng của một người trong các ngươi mà thôi!

Lý Thanh La hừ lạnh nói.

- Đó là chuyện đương nhiên, đó là chuyện đương nhiên!

Chu Chí Thành vội vã kéo tay Phùng Lượng đang định mắng to.

Phùng Lượng nghiến răng nghiến lợi:

- Lý Thanh La, ngươi đừng có rơi vào trên tay ta...

- Phùng Lượng, ngươi cũng chỉ có năng lực ngoài miệng mà thôi, rơi vào trên tay ngươi thì làm sao chứ?

Lý Thanh La khinh thường nói:

- Hai tên đồ đệ kia học bàng môn tà đạo theo ngươi! Ngươi cũng là một lão già chết tiệt khốn nạn!

Phùng Lượng cười gằn, quay đầu không để ý tới nàng nữa.

Bộ ngực ngạo nhân của Lý Thanh La phập phồng kịch liệt, oán hận trừng mắt nhìn hắn, hận không thể xé hắn ra.

Có sư tất có danh đồ, sư muội sư tỷ đồng môn chết ở trên tay Phùng Lượng lúc trước cũng không ít. Mà Lý Thanh La cũng đã từng giết không ít đồng môn của Phùng Lượng, huyết hải thâm cừu giữa hai phái không có cách nào giải trừ được, ngược lại còn càng ngày càng sâu.



Luyện võ trường, Sở Ly tiếp nhận trường kiếm do Tô Thanh Điệp đưa tới, hắn muốn diễn luyện kiếm pháp một chút.

Một thiếu nữ mặc áo xanh nhẹ nhàng đi tới gần, lên tiếng nói:

- Đỗ thiếu hiệp, Lý trưởng lão, Giang trưởng lão, Vương trưởng lão cho mời!

- Ồ, không biết có chuyện gì vậy?

Sở Ly cười nói.

Thiếu nữ mỉm cười lắc đầu.

Tô Thanh Điệp nói:

- Trần sư muội, bởi vì chuyện của Thanh Mãng sơn sao?

- Tô sư tỷ, Phùng Lượng cùng và Chí Thành của Thanh Mãng sơn đã tới đây.

Thiếu nữ nói:

- Bọn họ muốn gặp Đỗ thiếu hiệp.

- Ta sẽ cùng đi với đại ca.

Tô Như vội nói.

Tô Thanh Điệp nói:

- Ở Nguyệt Hồ cung đúng không?

- Vâng.

Thiếu nữ gật đầu.

- Được rồi, ta mang các ngươi đi.

Tô Thanh Điệp nói.

Nàng mang theo Sở Ly và Tô Như đi đến phía sâu trong thung lũng.

Đám người Triệu Phi Hổ muốn đi cùng, thế nhưng lại bị Tô Thanh Điệp phất tay đuổi. Bọn họ mà tham gia trò vui sẽ chỉ làm trò cười cho đám người Thanh Mãng sơn mà thôi.

Bốn người Sở Ly đi tới Nguyệt Hồ cung ở trên vách núi.

- Lý sư bá, Vương sư thúc, sư phụ.

Tô Thanh Điệp ở ngoài điện kêu một tiếng, chờ sau khi bên trong truyền đến âm thanh của Giang Xuân Nguyệt, bọn họ mới đi vào.

Sở Ly quét mắt nhìn mọi người bên trong đại điện một chút.

Hắn đã thông qua Đại Viên Kính Trí mà nhìn qua mọi người, đặc biệt là Phùng Lượng và Chu Chí Thành.

- Ngươi chính là Đỗ Phong?

Phùng Lượng lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly một chút, ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Như, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt rất kỳ dị.

Sắc mặt của Sở Ly âm trầm lại.

Ý nghĩ trong đầu của Phùng Lượng xấu xa không thể tả được, gần như giống đồ đệ của hắn. Muốn bắt Tô Như về, lại hưởng thụ một phen, trong lòng rất phấn khởi, hò hét than thở. Nhiều năm như vậy, rốt cục đã gặp được tiểu mỹ nhân có thể làm cho hắn kích động như vậy.

Sát cơ trong lòng Sở Ly sôi trào, trên mặt lại không có vẻ gì, hắn ôm quyền mỉm cười:

- Chào Lý tiền bối, Giang tiền bối, Vương tiền bối, còn có hai vị này nữa.

Ba người Lý Thanh La cũng đang đánh giá hắn.

Bọn họ từ trong miệng Tô Thanh Điệp nghe được hắn là cao thủ Thiên Ngoại thiên, thế nhưng vẫn chưa từng gặp mặt.

Đây là lần đầu nhìn thấy hắn, quả nhiên tướng mạo đường đường, chỉ có điều xem tu vi, quả thực không nhìn ra được hắn là cao thủ Thiên Ngoại thiên.

- Ngươi chính là Đỗ Phong sao?

Phùng Lượng tức giận hừ lạnh nói.

Lúc này Sở Ly mới nhìn thẳng vào hắn, nói:

- Chính là Đỗ mỗ.

- Là ngươi giết Phùng Thiếu Vinh?

- Đúng vậy.

- Hay, hay!

Phùng Lượng giận dữ cười lớn.

Hắn rất là phẫn nộ đối với vẻ ngạo mạn vô lễ của Sở Ly, càng căm ghét vì đối phương đứng bên người Tô Như. Hắn quyết định sẽ dùng một chưởng đập chết đối phương. Khi đó người chết cũng đã chết rồi, đám người Lý Thanh La cũng không thể làm gì được.

Vương Cấu Tứ nói quyết định lúc trước cho hắn biết, cuối cùng nói:

- Đỗ Phong, một chưởng xóa tan ân cừu, ngươi có đồng ý không? Nếu đồng ý thì ta sẽ cho ngươi hai viên Thanh Không đan, nếu như không đồng ý, để bọn họ rời đi!

Lý Thanh La nói:

- Đỗ Phong. Nếu như ngươi từ chối, ta bảo đảm ngươi sẽ bình yên vô sự, hắn không dám vào trong cốc a!

- Một chưởng xóa tan ân cừu, có thể!

Sở Ly ôm quyền cười nói:

- Đa tạ ý tốt của Lý tiền bối, ta cũng muốn lĩnh giáo võ công của Phùng tiền bối một chút. Lỗi của phụ thân là không dạy dỗ nhi tử tử tế, dạy dỗ ra hạng người ác độc kia, như vậy người làm phụ thân như hắn cũng tội đáng muôn chết!

- Ha ha!

Lý Thanh La liên tục cười lớn, vỗ tay vịn của ghế, lại nở nụ cười duyên:

- Được, ta thích tính cách này của ngươi!

Phùng Thiếu Hoa và Phùng Thiếu Vinh là con riêng của Phùng Lượng. Đây là bí mật công khai của hai phái, ít có người dám nhắc tới. Thế nhưng Sở Ly không chút do dự kéo tấm nội khố này xuống, khiến cho nàng cảm thấy rất là thoải mái.

- Ngươi muốn chết!

Sắc mặt Phùng Lượng đỏ lên, hai mắt muốn phun ra lửa.

Sở Ly nói:

- Xin mời!

Phùng Lượng thu vẻ giận dữ lại, hừ lạnh một tiếng, làm như hững hờ nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng:

- Thực sự là thất phu sơn dã không biết lễ nghi!

Chưởng lực nương theo lời nói nhẹ nhàng của hắn bay về phía Sở Ly.

Hầu như Sở Ly đồng thời ra chiêu cùng lúc với hắn, nhẹ nhàng điểm ra một chỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.