- Đại công tử anh minh thần võ cũng không có cách nào trị được hắn sao?
- Chữa thế nào đây?
Có người hừ lạnh nói:
- Đại công tử anh minh thì có ích lợi gì chứ? Quốc công gia nói mới được, hắn sủng ái con thứ, Đại công tử có biện pháp nào nữa đây?
- Thực sự là chiều nhiều làm con hư rồi!
- Quên đi, cũng coi như phủ Quốc Công còn tốt, sau khi dân bị đoạt về thủ sẽ không bị tổn hại tới tính mạng, trái lại còn trở thành nha hoàn của phủ Quốc Công. Có rất nhiều cô nương còn đang tha thiết mong chờ hi vọng Nhị công tử tới cướp mình đó!
- Ngươi đang phí lời đó. Rõ ràng là cướp người, ngươi lại còn là chuyện tốt!
- Ai dám chống lại Quốc công chứ? Không chấp nhận còn có thể làm thế nào nữa chứ?... Lại nói không phải làm nha hoàn của phủ Quốc Công cái gì cũng được, rất khó đi vào!
- Theo ta thấy, nên để vị Bạch Y Thần Đao kia tới đây, dễ thu dọn đầu của Nhị công tử!
- Hừ, Bạch Y Thần Đao ra tay thì chính là lúc đầu dọn nhà.
Có người xem thường hừ lạnh nói:
- Bạch Y Thần Đao có lợi hại đến đâu, dám trêu vào phủ Quốc Công hay sao? Như vậy chẳng khác nào chán sống!
- Như vậy cũng đúng.
- Phủ Quốc Công quá bá đạo, cũng không ai dám chọc vào bọn họ.
- Ta thấy không hẳn, chiếu theo hành động của Bạch Y Thần Đao, ai cũng không sợ. Loại thế lực như Thần Đao môn kia, thế lực cũng không nhỏ, còn không phải nói diệt môn là diệt môn hay sao? Đừng quên môn chủ Thần Đao môn là cao thủ Thiên Ngoại thiên!
- Có thể giết được cao thủ Thiên Ngoại thiên, quả thực có thể hoành hành thiên hạ!
- Ngoại trừ hoàng thượng ra, ai cũng không làm gì được hắn!
- Ai nói?
- Ai?
- Đại Lôi Âm Tự của Phật gia!
-... Như vậy cũng đúng.
Vừa nhắc tới Đại Lôi Âm Tự, bọn họ lập tức trở nên im lặng.
Cao thủ Thiên Ngoại thiên có lợi hại đến đâu, đụng phải Đại Lôi Âm Tự cũng là uổng công, kỳ công tuyệt học của Đại Lôi Âm Tự cao thâm mạnh mẽ, có thể thu thập được cao thủ Thiên Ngoại thiên.
Bên trong các đệ tử phản tự của Đại Lôi Âm Tự không thiếu cao thủ Thiên Ngoại thiên. Thế nhưng kết cục không có chỗ nào mà không phải là bị áp tải về tự, bị tự quy xử lý.
Những năm gần đây, đại đa số cao thủ Thiên Ngoại thiên chết đều là do Đại Lôi Âm Tự giết chết.
Huống hồ, theo mọi người đồn đại, bên trong Đại Lôi Âm Tự ẩn giấu một vị cao thủ Thiên Thần.
Nghe thấy bốn chữ Đại Lôi Âm Tự, Sở Ly cau mày. Nghĩ đến kỳ học mà mấy người Pháp Viên thi triển lúc trước.
Nếu như gặp mặt, hắn không dám nói mình nhất định có thể thắng được. Nội tình của Đại Lôi Âm Tự quá sâu, kỳ công tuyệt học tầng tầng lớp lớp, khó lòng đề phòng.
- Mau nhìn mau nhìn. Nhị công tử lại đi cướp nữ nhân rồi!
Có người kêu lên.
- Nhanh lên!
Mọi người nhanh chóng chạy đến cửa sổ, chen thành một đám nhìn xuống bên dưới.
Vị trí bàn của Sở Ly sát cửa sổ, rất nhanh bên người đã có năm, sáu hán tử, dáo dác ngó nhìn xuống.
Sở Ly lui về phía sau một bước, để trống khoảng cửa sổ, lại ngồi vào một bên khác của bàn, đầu óc thì lại đang quan sát.
Lục Ngọc Thụ đang ở bên dưới, người anh tuấn tiêu sái, ngựa thần tuấn trắng như tuyết, khắp toàn thân không có chỗ nào mà không phải là màu trắng. Trong hai mắt lộ ra linh khí.
Con ngựa trắng chậm rãi đi dọc theo phố lớn, rất là lười biếng.
Bên cạnh Lục Ngọc Thụ có hai lão giả đi theo, trước người có bốn hộ vệ thanh niên, phía sau là một cái kiệu nhỏ. Có bốn kiệu phu tráng kiện nhấc lên, rất vững vàng, bên trong kiệu truyền đến từng trận tiếng nức nở của nữ nhân, uyển chuyển.
Đại Viên Kính Trí của hắn đã thấy rõ, trong kiệu là một thiếu nữ xinh đẹp, bị phong bế huyệt đạo, ngồi đó không nhúc nhích. Hai mắt sưng đỏ, không ngừng có nước mắt chảy ra ngoài. Đang gào khóc rất thương tâm.
Sở Ly cau mày.
Đường đường là phủ Nhân Quốc Công, có Lục Ngọc Lâu anh minh thần võ, lại còn có Lục Ngọc Dung tính toán không có chút sai sót. Thế nhưng không ngờ lại có thể nhân nhượng cho một tên công tử bột làm bại hoại thanh danh của phủ Quốc Công, thực sự rất là nực cười!
Danh tiếng của Phủ Quốc Công ở trong võ lâm vốn đã là chó săn, bị ngàn người chửi rủa. Hơn nữa lại thêm hành vi như vậy của Lục Ngọc Thụ càng làm cho bọn họ căm hận. Thậm chí đã rước lấy sự công phẫn.
Chân mày của Sở Ly cau lại, bỗng nhiên cau mày.
Hắn nhìn thấy đám người chỉ chỉ chỏ chỏ trên đường cái, vẻ mặt không có căm ghét gì cả, trái lại còn vô cùng phấn khởi, giống như đang ước ao với người ở bên trong kiệu vậy.
Suy nghĩ như vậy khiến cho hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lòng người quả thực khó có thể dự đoán được.
- Lần này người bị cướp là cô nương nhà nào vậy?
- Ai biết được, thật là may mắn!
- Cũng chưa chắc, ngộ nhỡ người ta không muốn vào phủ Quốc Công thì sao?
- Có người nào mà không muốn vào phủ Quốc Công cơ chứ?
- Chỉ là con đường vào phủ này có chút không dễ nhìn.
- Mặc kệ là thế nào, chỉ cần có thể đi vào là được rồi!
- Nha đầu này quá tốt số, từ nay về sau trên người sẽ mặc tơ lụa, ăn thịt, cơm ngon áo đẹp, một bước lên trời!
Sở Ly ấn ấn đao, lắc đầu cười khổ.
Lục Ngọc Thụ nghênh ngang cưỡi ngựa, mọi người tự động nhường ra một con đường, nhìn theo bọn họ rời đi.
- Huynh đài, ta là người mới tới quý phủ, muốn hỏi thăm một chút, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Ly cản một người thanh niên lại, mỉm cười nói:
- Rõ ràng là trắng trợn cướp đoạt dân nữ, vì sao mọi người cũng không tức giận cơ chứ?
Người thanh niên này lông mày rậm mắt to, có mấy phần hàm hậu. Hắn gãi đầu một cái rồi ngồi vào phía đối diện với hắn, than thở:
- Nói không tức giận là giả.
Sở Ly gật đầu, như vậy mới bình thường.
- Chỉ có điều ngoại trừ chuyện này ra, những chuyện còn lại của phủ Quốc Công đều rất tốt, trong thành không cho phép động võ. Những cao thủ võ lâm kia đều rất ngoan ngoãn, mọi người cũng không sợ bọn họ.
Thanh niên hàm hậu cười nói:
- Chỉ là chuyện này cũng đã khiến cho mọi người vô cùng cảm kích.
Sở Ly gật gù, Sùng Minh thành như vậy, Thanh Sơn thành cũng như vậy.
Thanh niên hàm hậu nói tiếp:
- Hơn nữa ở dưới sự trấn áp của phủ Quốc Công, thành thủ và tuần phủ đều rất thành thật, cúi đầu phục tùng đối với dân chúng. Nếu không phải có phủ Quốc Công đè lên trên đầu bọn họ thì nào có chuyện tốt bậc này cơ chứ?
- Phủ Quốc Công có uy phong lớn như vậy sao?
Sở Ly cười nói.
Thanh niên hàm hậu nói:
- Những phủ Quốc Công khác không làm được, thế nhưng không có nghĩa là phủ Nhân Quốc Công chúng ta không làm được!
- Vì sao?
- Lục tiểu thư rất là lợi hại!
Thanh niên hàm hậu giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt ngưỡng mộ than thở nói:
- Tiểu thư thủ đoạn cao minh, nam nhân cũng không sánh bằng... Lúc mới bắt đầu, thành thủ và tuần phủ không phục lắm, sau đó bị tiểu thư xử lý mấy lần, rốt cục đã thành thật!
- Như vậy...
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Nếu là Lục Ngọc Dung, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Thủ đoạn của Lục Ngọc Dung lợi hại tới cực điểm, đủ để làm cho hai tên quan lại kia phục tùng.
- Nói chung, trong phủ Quốc Công ngoại trừ Nhị thiếu gia ra. Đại công tử và Tam tiểu thư đều rất tốt.
Thanh niên hàm hậu than thở:
- Mọi người đều có khuyết điểm, phủ Quốc Công cũng như thế, mọi người cũng có thể nhượng bộ khoan dung một chút.
- Đa tạ đã cho ta biết.
Sở Ly cười nói.
Dưới Đại Viên Kính Trí của hắn chiếu rọi, Lục Ngọc Thụ vẫn đang cưỡi ngựa mà đi dọc theo phố lớn, rất lười biếng, vênh váo hung hăng, mắt cao hơn đầu, căn bản không thấy đám người ở chung quanh.
Trong lòng Lục Ngọc Thụ đang cười lạnh: Cười đi cười đi, bổn công tử không sợ các ngươi cười. Như vậy còn không thể trở thành công tử của phủ Quốc Công! Hừ! Một đám dân đen cái gì cũng không hiểu, nào có biết nỗi khổ tâm trong lòng của bản thiếu gia cơ chứ? Ài...! Đều là tiểu muội, bảo mình chịu oan ức, loại chuyện này cũng dám để cho mình làm. Nếu có trách thì chỉ có thể trách mình xuất thân không tốt, không phải con chính thất.
Tiểu muội cũng quá lung lung, luôn được phụ thân nuông chiều. Ai cũng nghe nàng, quả thật không biết nếu cứ tiếp tục như thế, rốt cuộc ai tới làm chủ phủ Quốc Công này!
Khà khà, nhất định lão đại cũng rất khổ sở, hận không thể gả muội ấy đi cho sớm. Đáng tiếc muội ấy không thích nam nhân, chán ghét nam nhân, chỉ thích nữ nhân!
Những nữ nhân này là do mình cướp, nhưng phải đưa cho tiểu muội, ông trời bất công biết bao!
Sở Ly quan sát tới đây, kinh ngạc không thôi.
Lục Ngọc Thụ cướp được mỹ nữ phải đưa cho Lục Ngọc Dung? Lục Ngọc Dung thích nữ nhân?
Sở Ly vuốt vuốt cằm, nở một nụ cười, chuyện này cũng thật là thú vị!
- Đứng lại!
Bỗng nhiên có một tiếng gào to vang vọng nửa con đường.