Bạch Bào Tổng Quản

Chương 278: Đại thắng



Sở Ly nói:

- Ta cũng không hiểu lắm, chỉ muốn nhìn một chút mà thôi.

- Được.

Dương Thư Quý vội vàng đứng dậy.

Hắn hoạt động tay chân một chút, sau đó sắc mặt trở nên trịnh trọng, đánh ra một bộ quyền pháp, mềm mại mà linh hoạt, vóc người cao to của hắn như được thu gọn lại một đoạn, khom lưng hạ gối, tay chân chúi xuống, có mấy phần giống như khỉ.

Sở Ly gật gù, quả thực thiên phú của Dương Thư Quý rất cao, dựa vào một quyển quyền phổ mà đã luyện Linh Hầu quyền đến trình độ này, quả thực khó có được.

Dương Thư Quý đánh xong Linh Hầu quyền một lần, sau khi thu quyền lại nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly trầm ngâm rồi nói:

- Ta nói rõ trước, ta chỉ thuận miệng nói một chút, không thể coi đó là thật.

Dương Thư Quý nhìn hắn:

- Tiên sinh, mời nói.

Sở Ly nói:

- Nếu như người bên ngoài hỏi, ngươi cứ nói tự ngươi lĩnh ngộ, khai khiếu!

-... Vâng, ta sẽ không nói bất kỹ một chữ nào về tiên sinh!

Dương Thư Quý vội vàng gật đầu.

Đại ẩn ở trong thành thị, xem ra Sở tiên sinh đúng là một vị cao nhân, hơn nữa lại là một cao nhân không muốn người khác biết đến, thâm tàng bất lộ, vận mệnh của mình phát đạt lớn rồi!

Sở Ly đứng dậy, vén vạt áo sang một bên, quấn vào bên hông rồi nói:

- Ngươi ra quyền đi.

Dương Thư Quý cẩn thận từng li từng tí một đánh ra một quyền.

Thân thể của Sở Ly nhoáng lên, đi đến phía sau hắn.

Trong lòng Dương Thư Quý giật mình, quay đầu nhìn lại, nắm đấm đã xuất hiện ở trước mắt của hắn.

Sở Ly nói:

- Đừng nương tay!

- Vậy tiên sinh cẩn thận!

Dương Thư Quý xác định mình đã thực sự gặp phải cao nhân, hắn vội vã lấy tinh thần, đột nhiên ra quyền, dùng hết toàn lực.

Sở Ly trùng người xuống, chân đạp ra.

Dương Thư Quý phịch một cái té ngã ra ngoài.

Hắn vươn mình bò lên, hưng phấn nói:

- Không ngờ chiêu này lại có thể dùng như thế!

Sở Ly nói:

- Tiếp tục!

Dương Thư Quý lại xuất quyền, không ngừng bị đánh. Mà thứ Sở Ly đánh ra chính là Linh Hầu quyền.

Nhưng Linh Hầu quyền ở trên tay của hắn, mỗi một chiêu đều cực kỳ tinh diệu. Vừa vặn. Khiến cho người ta không thể tránh khỏi.

Linh Hầu quyền chỉ có ba mươi sáu thức, Sở Ly một mặt thi triển, biểu diễn chỗ tinh diệu cho Dương Thư Quý nhìn. Khiến cho Dương Thư Quý học tập như đói như khát.

Hắn luyện Linh Hầu quyền mười mấy năm, chỉ luyện được tới mức làm cho bản thân dù nhắm mắt lại ngủ thì cũng có thể đánh ra được Linh Hầu quyền, quen thuộc tới mức trôi chảy.

Lúc này trước mắt hắn như được mở ra một thế giới khác.

Sở Ly thu quyền, thả vạt áo xuống rồi nói:

- Tới đây thôi, sau này ở trên đường cái đừng bắt chuyện với ta. Bảo mẫu thân ngươi đi ra bên ngoài nói xấu về ta.

- Sao?

Dương Thư Quý lấy lại tinh thần, trợn mắt lên.

Sở Ly nói:

- Cứ chiếu theo lời ta nói mà làm!

-... Được rồi.

Dương Thư Quý gật gù, lại hỏi:

- Tại sao vậy?

- Bởi vì kẻ thù của ta quá lợi hại, giết ngươi giống như giết gà vậy, không có gì khác biệt cả.

Sở Ly nói:

- Ngươi không sợ chết. Thế nhưng mẫu thân ngươi thì sao?

Dương Thư Quý vội vàng gật đầu, dùng sức gật đầu nói:

- Đã rõ, nhất định ta sẽ bảo mẫu thân nói xấu tiên sinh một chút.

Sở Ly cười vung vung tay lên rồi nói:

- Sau này muốn tới đây thì phải đợi buổi tối, lặng lẽ tới đây, đừng để cho người bên ngoài biết được.

- Vâng!

Dương Thư Quý vội nói.

Vừa nghĩ tới mẫu thân, hắn bất đắc dĩ thở dài. Tiên sinh lợi hại như vậy, kẻ thù của người cũng không kém. Nếu như làm hại mẫu thân hắn mất mạng, như vậy hắn sẽ trở thành kẻ bất hiếu, tội nhân. Xem ra sau này khi tới bên này, nhất định không thể để cho người bên ngoài nhìn thấy mới được.

Sở Ly nói:

- Đi đi.

Dương Thư Quý lưu luyến không rời cáo từ rời đi, khom người thi lễ ở trên đầu tường.

Sở Ly vung vung tay, lại cầm kiếm, chậm rãi luyện.

Dương Thư Quý bỗng nhiên có phát hiện, Sở tiên sinh như có chuyện đau lòng, bóng người hiện lên vẻ cô quạnh.

Lẻ loi một mình ở nơi này, quả thực rất đáng thương!

Chỉ có điều không nghĩ tới đối phương đúng là một vị cao nhân, vận may của mình quá lớn rồi nha!



Dương Thư Quý ở nhà đóng cửa khổ luyện một ngày, ngày thứ hai, vừa rạng sáng thì hắn đã đi tới luyện võ trường chờ Hồ Dư.

Trịnh Hiệp nhìn thấy hắn tới sớm như thế đã biết hắn lại muốn khiêu chiến Hồ Dư. Vì vậy mới bất đắc dĩ thở dài, đi tới trước mặt bằng hữu mình rồi nói:

- Ta nói này Thư Quý, còn muốn đánh với Hồ Dư sao?

- Lần này nhất định ta sẽ đánh cho hắn tè ra quần!

Tinh thần của Dương Thư Quý lên cao, tự tin mười phần.

Trịnh Hiệp đã nhìn thấy hai lần đối phương có vẻ mặt này, cho nên hắn không tin mà than thở:

- Huynh đệ, chờ chút đi, luyện nữa, luyện thêm một chút nữa rồi hãy đánh.

- Đã luyện được rồi, Trịnh Hiệp, ngươi cứ chờ xem kịch vui đi!

Dương Thư Quý hừ lạnh nói.

Hắn bỗng nhiên kêu lên:

- Hồ Dư, lăn lại đây!

Hồ Dư đang cúi đầu cúi người đi theo sau một người trung niên, trên khuôn mặt vừa đen lại nhỏ hiện lên nụ cười, so với thấy mẹ ruột còn vui mừng hơn.

Một tiếng gào to của Dương Thư Quý này đã khiến cho toàn bộ người trên luyện võ trường đều nghe thấy rất rõ ràng.

Người trung niên phía trước Hồ Dư quay đầu nhìn lại.

Trịnh Hiệp kéo ống tay áo của Dương Thư Quý một chút, nói:

- Không được rồi, là thúc thúc của ta!

Người trung niên kia thân thể khôi ngô, khuôn mặt ngay ngắn, tướng mạo đường đường, vẻ mặt chính khí, chính là Hương chủ Trịnh Tấn của Nhuệ kim đường.

Ánh mắt của hắn như điện, lấp lánh tinh mang, giống như có thể nhìn thấu nội tâm, xuyên thủng tất cả mọi thủ đoạn vậy.

Hồ Dư thấp giọng nói mấy câu cùng Trịnh Tấn.

Trịnh Tấn nhíu nhíu mày, từ rất xa nhìn về phía Dương Thư Quý.

Dương Thư Quý ôm quyền hành lễ, vẻ mặt của Trịnh Hiệp thì nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ thi lễ một cái.

Trịnh Tấn chậm rãi đi tới, nhìn về phía Dương Thư Quý rồi nói:

- Hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì nữa!

- Vâng, Trịnh Hương chủ.

Dương Thư Quý vội nói:

- Ta muốn khiêu chiến với Hồ Dư.

- Khiêu chiến?

Trịnh Tấn hừ lạnh nói:

- Ngươi đánh thắng được Hồ Dư hay sao?

- Đương nhiên!

Dương Thư Quý lớn tiếng nói.

Hồ Dư hừ lạnh nói:

- Thư Quý, đừng có mà hồ đồ!

- Ai hồ đồ chứ?

Dương Thư Quý không phục nguýt hắn một cái, hung hăng nói:

- Hồ Dư, ta muốn đánh chết ngươi!

Hồ Dư buột miệng mắng:

- Ta sẽ đánh chết ngươi!

Hắn lại vội vã khom người xin lỗi:

- Hương chủ, ta thất thố rồi!

Trịnh Tấn nói:

- Tốt, ta cũng muốn xem xem bản lĩnh của các ngươi ra sao, hiện giờ các ngươi tỷ thí một chút đi!

Hồ Dư ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói:

- Hương chủ, không bêu xấu đó chứ?

- Nghe nói Hắc thạch quyền pháp của ngươi có vài chỗ có thể xem a.

Trịnh Tấn nói.

Lại nói tới Dương Thư Quý, hắn là người hiểu rõ nhất. Đây là một đứa trẻ tốt, chỉ có điều võ công quả thật là không được. Tính cách cũng có chút táo bạo ấu trĩ, không thể làm việc lớn, cần phải mài giũa một phen mới được.

- Được rồi.

Hồ Dư bỗng cảm thấy phấn chấn, hưng phấn đồng ý.

Hắn nghe ra ý trong lời nói của Hương chủ, nếu như cố gắng biểu hiện, nói không chừng hắn sẽ được ủy thác trọng trách, từ bang chúng tầng thấp nhất chuyển lên thành đầu mục.

Hắn hưng phấn đến mức muốn nhảy lên, đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Hắn phải nịnh nọt bao nhiêu lần mới đổi lấy được, lần này hắn phải liều mạng biểu hiện, để cho Hương chủ biết mình có thể gánh vác được trọng trách a.

- Đến đây đi Thư Quý, để xem ngươi có tiến bộ gì không!

Hồ Dư hừ lạnh nói.

Dương Thư Quý lạnh lùng nói:

- Ngươi xuất thủ trước đi!

- Xem quyền!

Hồ Dư đạp chân ra quyền.

Thân thể cao to của Dương Thư Quý co rụt lại, lóe lên trước mắt mọi người, hắn đến phía sau lưng của Hồ Dư, lại đánh ra một quyền vào trên gáy của Hồ Dư.

- Ôi!

Hồ Dư kêu lên một tiếng quái dị, quay đầu lại đánh.

Dương Thư Quý bước ra một bước, tránh thoát nắm đấm của hắn, đồng thời lại đánh một quyền trúng vai của Hồ Dư.

Hồ Dư giật mình, lấy lại tinh thần, đây chính là cơ hội tốt của mình, đừng để lật thuyền trong mương, quả thực quyền pháp của tiểu tử này đã thay đổi, xảo trá tai quái, cực kì tà môn.

- Đánh!

Dương Thư Quý hú lên một tiếng quái dị, lại đánh trúng một quyền vào lưng của Hồ Dư, kế tiếp cái cổ, sau gáy, chiêu nào chiêu nấy đều khá là thâm độc.

Trong nháy mắt Hồ Dư đã bị đánh trúng mười mấy quyền.

Nội công của hắn hơn xa Dương Thư Quý, trúng mấy quyền này cũng không bị thương quá nặng, nhưng da mặt lại đỏ bừng, quá mất mặt!

- Đánh... Đánh!

Dương Thư Quý hét lên một tiếng quái dị, lại đánh trúng đối phương một quyền, tiếng kêu càng lúc càng nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.