Bạch Bào Tổng Quản

Chương 304: Lại thành



Đại Viên Kính Trí trong đầu Sở Ly hơi lập lòe, mỗi một cái kinh văn đều đang toả ra ánh sáng.

Phật tháp bỗng nhiên bắn ra một vệt kim quang, Xá Lợi Phật châu trên tay hắn cũng ngưng tụ thành một mảnh kim quang, hai thứ gặp nhau ở sau đầu của hắn, ngưng tụ thành một chùm sáng, giống như một chiếc gương ở sau đầu của hắn, ánh sáng lưu chuyển.

Chúng chú tiểu tức thì nhìn sang.

- Sắp luyện thần thông rồi!

- Thành thần thông rồi!

Bọn họ thấp giọng nghị luận, hưng phấn nhìn Sở Ly.

Ánh sáng sau lưng của Sở Ly càng ngày càng trang nghiêm.

Tiêu Thi lắc đầu.

Xem ra hắn lại ngộ được thần thông Thông Thiên Triệt Địa, các hòa thượng Kim Cương tự nhìn thấy chuyện này, không biết sẽ nghĩ như thế nào. Không biết có thu hắn vào tự hay không.

Kim quang sau đầu Sở Ly bỗng nhiên co rụt lại, hóa thành một đạo ánh sáng tiến vào trán của Sở Ly.

- Tâm niệm ở chỗ nào, tâm chí ngưng lại ở trước mắt!

Sở Ly khẽ ngâm một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

- Quả thực đã thành rồi!

Chúng chú tiểu hưng phấn nhìn về phía hắn.

Tiêu Thi cười khanh khách hỏi:

- Luyện thành rồi sao?

Sở Ly mỉm cười:

- Xong rồi!

Lão tăng tiều tụy, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở lúc trước chậm rãi đi tới, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ:

- Sở thí chủ, chúc mừng!

Tay của Sở Ly hợp thành chữ thập mỉm cười:

- Đa tạ Tôn giả!

- Sở thí chủ đã ngộ được thần thông.

Lão tăng nói:

- Duyên pháp đã hết, cũng nên trở lại.

Sở Ly nói:

- Vâng, ngày hôm nay ta sẽ rời đi.

Lão tăng gật gù, lại chậm rãi rời đi.

- Nhanh như vậy mà đã muốn đuổi người rồi!

Tiêu Thi nhíu mày nói:

- Ta còn muốn ở thêm mấy ngày.

Sở Ly cười nói:

- Vì Hư An tiểu Tôn giả sao?

- Tiểu hòa thượng này rất thẹn thùng.

Tiêu Thi cười nói:

- Ta nói muốn nhận hắn làm nhi tử, hắn lại không muốn!

Sở Ly cười lên:

- Tiểu thư thực sự dám làm vậy sao?

Tiêu Thi nói:

- Tiểu hòa thượng này rất hợp mắt ta, đáng tiếc sắp phải đi rồi!

- Thiên hạ này không có buổi tiệc nào không tàn, chung quy vẫn phải đi.

Sở Ly nói:

- Hư An tiểu Tôn giả là người sẽ thành Phật.

Hư An trí tuệ hơn người, tương lai tu luyện tất có thành tựu.

- Cái gì mà thành Phật chứ, sư phụ hắn nói hiện tại hắn vẫn chưa thể tu luyện mà.

Tiêu Thi bĩu môi nói:

- Nói là trần duyên chưa hết. Cơ duyên tu luyện không tới.

- Trần duyên chưa hết?

Sở Ly kinh ngạc:

- Xem ra chúng ta còn có thể nhìn thấy hắn.

- Cũng không biết là trần duyên gì.

Tiêu Thi hừ lạnh nói.

- Nhiều lời vô ích, thu thập một chút, đi thôi.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi trở về phòng, thu thập bao y phục xong.

Hai người đẩy cửa viện ra, đi ra ngoài. Xem như là rời khỏi Kim Cương tự.

Tiêu Thi đi xuống bậc thang thì bỗng nhiên quay đầu lại.

Cửa viện bị đẩy ra, Hư An đi ra.

Tiêu Thi nở một nụ cười:

- Tiểu hòa thượng, cố gắng tu luyện, nếu có cơ hội ta sẽ trở lại gặp ngươi!

Hư An trịnh trọng hợp thành hình chữ thập thi lễ, khuôn mặt nhỏ trầm lắng:

- Tiêu thí chủ nên vui vẻ hơn một chút, bỏ đi buồn phiền!

- Được!

Tiêu Thi cười vung vung tay.

Sở Ly nắm chặt tay của Tiêu Thi, hai người lóe lên rồi tức thì biến mất.

Hư An bình tĩnh đứng trước cửa viện, không nhúc nhích nhìn chăm chú.

Một lúc lâu sau. Hắn quay người lại tiến vào trong, chậm rãi đóng cửa lại.

Hắn đi tới phòng mình, từ phía dưới tủ sách lấy ra bao y phục, lấy ra sáu cái xiêm y, ba xiêm y bên trong, ba cái tăng bào, đường may rất là tỉ mỉ.

Nhìn một lát, hắn lại sờ sờ, cẩn thận từng li từng tí một thu hồi rồi buộc bao y phục lại, lại đặt vào trong tủ sách.



An vương phủ đèn đuốc sáng chưng, chẳng khác nào ban ngày.

Lão giả gầy gò tên là Đinh Kiên rón rén đi tới bên ngoài thư phòng, thấp giọng nói:

- Điện hạ. Người đã tìm được.

Trong thư phòng đèn đuốc sáng sủa, trong sân lại không đốt đèn, Đinh Kiên ẩn giấu ở trong bóng tối.

- Ồ?

An vương đẩy cửa ra, khuôn mặt tuấn dật lộ ra:

- Khi nào mới đến?

- Vừa tới, đã thu xếp ở trong một tòa đình viện không có gì nổi bật cả.

Đinh Kiên nói.

An vương suy nghĩ một chút:

- Dẫn hắn đến đây đi!

- Vâng.

Đinh Kiên gật đầu.

An vương nói:

- Không cho phép có người thứ ba biết được chuyện này!

- Điện hạ yên tâm, việc này trước sau chỉ có một mình lão phu làm, người bên ngoài sẽ không biết được.

Đinh Kiên vội nói.

- Rất tốt, đi thôi.

An vương gật đầu.

Đinh Kiên ôm quyền lui ra.

An vương ngồi vào bên trong thư phòng, đóng cửa lại. Đăm chiêu.

Cách đó không xa với hắn có một thanh niên hòa thượng béo tốt, tướng mạo hàm hậu. Chính là Hư Ninh từ Kim Cương tự.

- Tôn giả, người mà ta muốn tìm là một vị tương sĩ.

An vương nói:

- Tính toán cực chuẩn, có thể dòm ngó quá khứ tương lai.

Hư Ninh nói:

- Vì sao Vương gia lại muốn tìm người này?

- Ta vẫn không yên lòng.

An vương lắc đầu nói:

- Rốt cuộc có nên lấy Tiêu Nhị tiểu thư hay không.

- Chắc chắn Không Tĩnh sư bá sẽ không lừa người khác.

Hư Ninh lắc đầu nói.

An vương nói:

- Cũng không phải là ta hoài nghi Không Tĩnh Tôn giả, mọi việc không thể chỉ nghe từ một phía, đây là quy củ của bản vương.

Vẻ mặt của Hư An không biến đổi:

- Như vậy vị tương sĩ này ắt có đại thần thông.

An vương cười nói:

- Là một vị kỳ nhân trong dân gian, có thể cắt dương âm, cát hung, danh tiếng rất lớn.

Hư Ninh lắc đầu chậm rãi nói:

- Trừ phi tu thành Thông Thiên Nhãn, bằng không, muốn nhìn thấu vận mệnh, thực sự là...

- Vậy cũng không hẳn.

An vương cười nói:

- Phật gia có Thông Thiên Nhãn, nhưng luận xem vận mạng của người, cắt hung cát, Đạo môn lại càng am hiểu hơn.

- A Di Đà Phật...

Hư Ninh tuyên một tràng Phật hiệu, lui về phía sau một bước không tiếp tục nói nữa.

An vương híp mắt cười, cũng không để ý.

Không lâu sau, Đinh Kiên mang theo một nam tử mặc áo bào đen tiến vào sân bên ngoài thư phòng.

Sau khi tiến vào sân, Đinh Kiên cởi áo bào đen bên ngoài giúp hắn, lộ ra đạo bào màu xanh.

Trung niên nhân này mặt như ngọc, dưới cằm có một chòm râu, dung mạo gầy gò, tay cầm một phất trần, nhẹ nhàng phe phẩy hai lần, tiên phong đạo cốt, chẳng khác nào đã siêu thoát phàm trần thế gian.

- Điện hạ, Viên tiên sinh đã đến!

Đinh Kiên nhẹ giọng nói.

- Xin mời Viên tiên sinh đi vào nói chuyện!

Âm thanh của An vương truyền đến.

Đinh Kiên cười nói:

- Viên tiên sinh, xin mời!

Viên tiên sinh ôm quyền một cái, dáng vẻ hào hiệp phiêu dật, đi tới thư phòng.

Đèn đuốc bên trong sáng như ban ngày, An vương ngồi ở sau cái bàn rộng lớn, lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt trong vắt tựa như muốn nhìn thấu lòng người.

Sau khi Viên tiên sinh vào phòng, hắn ôm quyền thi lễ, rất đúng mực:

- Viên mỗ bái kiến Vương gia!

- Viên tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

An vương trầm giọng nói:

- Nay ta mời Viên tiên sinh đến là muốn giúp bản vương nhìn xem hung cát.

Viên tiên sinh đảo mắt nhìn qua trong phòng, chỉ có một người thanh niên đứng hầu ở bên cạnh, cũng không có người bên ngoài.

Viên tiên sinh ôm quyền mỉm cười nói:

- Viên mỗ tài năng kém cỏi, Vương gia lại là người có mệnh cách cao quý, sợ rằng lực không được, sẽ có sai lầm!

Biểu hiện của hắn hào hiệp thong dong, khi nói chuyện từng lời đều rất tự nhiên.

- Ha ha...

An vương xua tay cười nói:

- Viên tiên sinh không cần khách khí, lòng hiếu của bản vương xưa nay rất lớn. Cho nên rất hứng thú đối với những việc này, ta muốn xem rốt cuộc có thể đoạn hung cát thực sự hay không, có thể xem được bao xa... Trước đó, chính phi tương lai của bản vương đã được một vị đại sư xem qua, nói là quý không thể nói, bản vương có chút không tin.

Viên tiên sinh cẩn thận ngắm nghía An vương một chút, trầm ngâm không nói.

- Viên tiên sinh có thể nhìn ra cái gì hay sao?

An vương nói.

- Vương gia hồng loan tinh động, quả thực sắp có đại hôn.

Viên tiên sinh trầm ngâm nói:

- Chỉ có điều...

- Viên tiên sinh có chuyện gì thì cứ việc nói, mặc kệ tốt xấu thế nào, chắc chắn bản vương sẽ không trách móc!

An vương mỉm cười nói.

Người đoán mệnh thường thường sẽ nói ra những lời kinh người như vậy, làm loạn tâm thần, đối với những trò nhỏ thường dùng này hắn biết rõ.

Viên tiên sinh thở dài:

- Vương gia, vẫn không nói cho thỏa đáng thì hơn.

- Lẽ nào bản vương có họa sát thân sao?

An vương cau mày.

Viên tiên sinh nói:

- Nếu là như theo ý ta, Vương gia không thích hợp để thành hôn.

- Ồ?

An vương ngồi thẳng người, nghiêng về phía trước, cười nói:

- Nguyện nghe rõ ràng!

Viên tiên sinh than thở:

- Vương gia và vị quý nhân này không hợp.

- Lời ấy nghĩa là sao?

An vương nhìn chằm chằm vào hắn.

Viên tiên sinh nói:

- Mệnh cách của quý nhân tương khắc, chỉ sợ Vương gia...

Hắn nói xong rồi lắc đầu một cái, không nhiều lời nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.