Bạch Bào Tổng Quản

Chương 315: Phản chế



Sở Ly ngơ ngẩn, lắc đầu bật cười.

Mai Ngạo Sương này, chỉ cần có cơ hội thì sẽ làm cho mình lúng túng.

Chỉ có điều hắn cũng không sợ Mai Ngạo Sương dùng thủ đoạn gì để hại Tiêu Thi, dù sao cũng là tỷ tỷ của Tiêu Kỳ, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật.

Mai Ngạo Sương thấy Sở Ly biến mất, lúc này mới nhìn về phía Tiêu Thi:

- Nhị tiểu thư không sợ ta gây bất lợi cho ngươi sao?

Tiêu Thi khẽ cười một tiếng, bỏ khăn che mặt đi, lộ ra khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ:

- Ngươi là bằng hữu sinh tử chi giao của tiểu muội, ta sợ cái gì chứ? Ta tới là vì một chuyện, muốn cầu cốc chủ.

- Chuyện gì?

La sam của Mai Ngạo Sương bay phần phật, mái tóc tung bay:

- Ta phải nói trước, ta không muốn có bất kỳ quan hệ gì cùng phủ Quốc Công các ngươi.

- Không phải là chuyện về phủ Quốc Công.

Tiêu Thi nói:

- Muội muội của Trần Nhân, cốc chủ biết chứ?

- Hừm, Trần Tuyết, tư chất rất tốt.

Mai Ngạo Sương khẽ gật đầu.

Lúc trước không phải nàng chỉ muốn thu nhận Trần Nhân, mà cũng muốn thu Trần Tuyết, nghĩ tới đây, nàng cắn chặt hàm răng, muốn mạnh mẽ đánh Sở Ly một trận.

- Người khác ngươi cũng đã gặp.

Tiêu Thi nói.

Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói:

- Tư chất đều không tầm thường, đáng tiếc.

- Nói vậy cốc chủ cũng hiểu rõ lai lịch của các nàng.

Đôi mắt sáng của Tiêu Thi lập lòe, mỉm cười nói.

Mai Ngạo Sương gật đầu.

Tiêu Thi thở dài:

- Sở Ly muốn rời khỏi phủ Quốc Công, theo ta đi An vương phủ, sẽ không thể chăm sóc cho các nàng được.

- Hừ, đối với chuyện này, hắn cũng như là một nam nhân chân chính.

Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói.

Trần Nhân thấy ấn tượng của Mai Ngạo Sương đối với Sở Ly không tốt, bất đắc dĩ, cho nên mới nói những chuyện mà Sở Ly từng làm ra.

- Vì lẽ đó ta nghĩ, không biết Mai cốc chủ có thể thu các nàng làm môn hạ hay không. Thể chất của các nàng đều rất thích hợp tu luyện tuyệt học của Thái Hoa cốc.

- Quá nhiều.

Vẻ mặt của Mai Ngạo Sương vừa hưng phấn lại lập tức cau mày lại.

Tiêu Thi cười khẽ:

- Ta chỉ nghe qua chuyện hiềm đệ tử tư chất tốt ít chứ chưa từng thấy ngại nhiều.

- Nơi ở trong cốc có hạn.

Mai Ngạo Sương nói:

- Đột nhiên có bốn mươi mấy đệ tử tiến vào, sợ rằng sẽ không đủ. Hơn nữa đệ tử quá nhiều, lúc truyền thụ sẽ khó tránh khỏi qua loa. Không hẳn đã là chuyện tốt.

- Nói như thế, chuyện này không xong rồi đúng không?

Tiêu Thi lắc đầu than thở.

Mai Ngạo Sương vội nói:

- Nếu như là mười người thì sẽ không thành vấn đề.

Những nữ tử này, tư chất của mỗi người đều không tầm thường, thu vào trong cốc, tương lai tất nhiên sẽ thành tài, thật là hiếm thấy.

Tiêu Thi nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn phía xa.

Sở Ly đã hóa thành một điểm đen nhỏ, như có như không.

Nàng than thở:

- Hắn sẽ không đồng ý.

- Mười lăm người?

Mai Ngạo Sương cau mày nói:

- Nhiều hơn nữa thì quả thực rất không xong.

- Vậy cũng được.

Tiêu Thi cười khanh khách nói:

- Vốn ta định tiết lộ một bí mật, để tạ ơn Mai cốc chủ đã giúp đỡ, xem ra không cần phải nói nữa.

- Bí mật gì?

Mai Ngạo Sương nói.

Tiêu Thi nói:

- Cũng không có gì cả, thể chất của mỗi người các nàng đều rất phù hợp tu luyện tuyệt học của Thái Hoa cốc. Nói đây là trời sinh, Mai cốc chủ cũng không tin đúng không?

Mai Ngạo Sương lặng lẽ trong chốc lát, chậm rãi gật đầu nói:

- Hẳn là một loại kỳ thuật nào đó.

Nàng cực hiếu kỳ về cái này, nàng đã từng hỏi Trần Nhân, thế nhưng Trần Nhân trả lời, mình đã từng phát ra lời thề, không thể truyền ra ngoài. Cho nên nàng cũng chỉ có thể cố nén hiếu kỳ không hỏi nữa mà thôi.

Tiêu Thi này nói vài câu, lại như dùng lông chim quét qua trái tim của nàng.

Tiêu Thi nói:

- Loại chuyện kỳ thuật này này đối với Thái Hoa cốc mà nói, chính là thời cơ để hưng thịnh. Đáng tiếc, dường như Mai cốc chủ rất không thích Sở Ly.

- Xú nam nhân, ta không thích một ai cả!

Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói.

Tiêu Thi cười gật đầu:

- Đúng là đám xú nam nhân không có ai là kẻ tốt cả.

Vẻ mặt của Mai Ngạo Sương không ngừng biến hóa, chần chờ không quyết được.

Nếu như thu nhận bốn mươi mấy đệ tử, đương nhiên có thể làm cho Thái Hoa cốc hưng thịnh, nhưng mầm họa lại rất lớn.

Quan trọng nhất không phải là nơi ở của Thái Hoa cốc không đủ lớn, mà là người quan trọng nhất trong lòng bốn mươi mấy đệ tử này là Sở Ly.

Mà Sở Ly là người của phủ Quốc Công.

Sở Ly ra lệnh một tiếng, có khả năng các nàng sẽ chạy về phủ Quốc Công, Thái Hoa cốc và phủ Quốc Công có cừu oán rất lớn, mình làm như thế. Chẳng phải là trợ giúp kẻ địch hay sao?

- Có tiểu muội ở đây, ngươi và phủ Quốc Công sẽ không đánh nhau được.

Tiêu Thi như nhìn thấu suy nghĩ của Mai Ngạo Sương, nói:

- Sở Ly cũng không sẽ cam lòng để đám người Trần Nhân làm khó dễ. Vì lẽ đó ngươi cũng không cần phải lo lắng tới chuyện này.

- Kỳ thuật này ở trên tay của Sở Ly hay sao?

Mai Ngạo Sương nói.

Tiêu Thi nói:

- Mai cốc chủ không ngại thì tự mình hỏi hắn đi.

- Nếu như hắn đồng ý, hàng năm có thể thay ta tạo ra mười tên đệ tử, như vậy ta sẽ thu các nàng.

Mai Ngạo Sương nói.

Tiêu Thi nói:

- Sợ rằng sẽ không được.

- Hắn có thể làm được chứ?

Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói.

Tiêu Thi nói:

- Có thể làm được hay không, ta cũng không biết, phải hỏi hắn.

- Vậy thì đi hỏi hắn!

Mai Ngạo Sương nói.

Thuyền nhỏ bỗng nhiên xoay chuyển tạo thành một vòng tròn, nhanh chóng trở về.

Sở Ly đang ở bên hồ, lúc này đã nhìn thấy thuyền nhỏ nhẹ nhàng trở về.

Đôi mắt sáng trong trẻo của Tiêu Thi còn trong hơn hồ nước, nàng cười khanh khách nhìn hắn, như có như không gật đầu một cái.

Sở Ly kinh hỉ, xem ra đã có hi vọng!

- Sở Ly, Nhị tiểu thư nói ngươi có một môn bí thuật, có thể biến hóa tư chất, trở thành người thích hợp để tu luyện tuyệt học của Thái Hoa cốc.

Mai Ngạo Sương lạnh lùng nói.

Sở Ly trầm ngâm gật đầu:

- Đây là một môn kỳ học thượng cổ, ta sẽ không truyền ra cho người ngoài.

- Vậy thì không có gì để nói nhiều!

Mai Ngạo Sương nói:

- Nhị tiểu thư, xin mời rời thuyền đi.

Tiêu Thi cười nói:

- Đừng nóng vội, từ từ hãy nói.

Mai Ngạo Sương tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Sở Ly, Sở Ly thì lại chỉ giữ vẻ trầm mặc.

Một hồi lúc sau, Sở Ly mới không tình nguyện mở miệng:

- Bạch Hổ Luyện Dương đồ, Mai cốc chủ đã nghe nói qua chưa?

Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói:

- Đương nhiên!

Võ học của Thái Hoa cốc các nàng có ngọn nguồn rất sâu với luyện thể nhất mạch, đương nhiên đã nghe nói qua về Bạch Hổ Luyện Dương đồ.

Sở Ly nói:

- Thứ các nàng tu luyện chính là Bạch Hổ Luyện Dương đồ.

Mai Ngạo Sương bật thốt lên một tiếng hừ lạnh nói:

- Không thể nào!

Tuy rằng nàng chưa từng luyện Bạch Hổ Luyện Dương đồ, nhưng đã nghe nói qua, uy lực của Bạch Hổ Luyện Dương đồ vô cùng lớn, nhưng nhập môn rất khó, năm mươi người đều nhập môn, ai tin chứ?

Sở Ly mỉm cười.

Hắn đã nhìn thấu tâm tư của Mai Ngạo Sương.

Mai Ngạo Sương nói:

- Không thể năm mươi người đều nhập môn được như thế!

Sở Ly nói:

- Gặp may đúng dịp, không thể làm lại... Trong đương đại cũng chỉ có các nàng mới có thể luyện được Bạch Hổ Luyện Dương đồ.

Mai Ngạo Sương nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn xem thấu suy nghĩ của hắn vậy.

Sở Ly buông tay nói:

- Mai cốc chủ không tin cũng chẳng sao, ta sẽ tìm một nơi khác để thu xếp cho các nàng là được. Thể chất của các nàng phù hợp với tuyệt học của Thái Hoa cốc, Mai cốc chủ lại là sinh tử chi giao với Tam tiểu thư, cho nên ta mới đưa tới nơi này. Mai cốc chủ đã không muốn, ta không dám miễn cưỡng!

Nhìn hắn bỗng nhiên trở nên cứng rắn như vậy, Mai Ngạo Sương lại có chút tin tưởng, nàng hừ lạnh nói:

- Ngươi muốn thu xếp các nàng ra sao?

- Tiến vào phủ Quốc Công.

Sở Ly nói:

- Ta không có mặt, để cho các nàng đi vào trong đó cũng tốt.

- Phung phí của trời!

Mai Ngạo Sương nghiến răng nghiến lợi, oán hận trừng mắt nhìn hắn, la sam không gió mà bay.

Tiêu Thi nhìn nàng muốn động thủ, ho nhẹ một tiếng:

- Các nàng tu luyện ở phủ Quốc Công, sao có thể so sánh được với Thái Hoa cốc cơ chứ?

Sở Ly than nhẹ rồi buông tay:

- Cũng không thể cầm kiếm buộc Mai cốc chủ đồng ý, dù sao cũng sinh tử chi giao với Tam tiểu thư!

Những câu nói của hắn một chữ không rời sinh tử chi giao, nghe qua làm cho Mai Ngạo Sương phiền lòng, biết hắn đang trào phúng mình, nhưng mình lại không có gì để nói, không thể phản bác được.

Tiêu Thi nói:

- Mai cốc chủ, không bằng nể mặt tiểu muội, thu các nàng vào cốc đi.

Nàng nói nhiều như vậy, Mai Ngạo Sương biết rõ mình nên lập tức thuận thang đi xuống, nhưng nàng vẫn không cam lòng.

Sở Ly nghiêng đầu nhìn về phía mặt hồ xa xa.

Tiêu Thi nói:

- Các nàng cũng đáng thương, mọi người đều biết các nàng là nhược điểm của Sở Ly, có người muốn ám hại Sở Ly. Cho nên trước hết sẽ ra tay với các nàng, lần này Trần Tuyết và Đặng Hân đã bị cướp đi, không phải Sở Ly tới đúng lúc thì sẽ gặp bất trắc!

- Trần Tuyết?

Mai Ngạo Sương vội hỏi.

Tiêu Thi nhẹ nhàng gật đầu.

Mai Ngạo Sương gắt gao trừng mắt nhìn Sở Ly:

- Được, ta sẽ thu các nàng!

Sở Ly nói:

- Mai cốc chủ, chúng ta phải nói rõ trước, ta muốn tới thăm thì đến, không thể ngăn cản. Tình hình như ngày hôm nay, ta không muốn gặp lại nữa!

- Ngươi...

Mai Ngạo Sương cắn hàm răng tới mức ken két.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.