Bạch Bào Tổng Quản

Chương 329: Ám binh



Sở Ly cười nói:

- Nhị tiểu thư đại hôn sẽ khó tránh khỏi có người quấy rối, nhân thủ trong phủ chưa chắc sẽ đủ.

Mai Ngạo Sương lạnh lùng nói:

- Họ Sở, ngươi phải biết rằng ta không muốn có liên quan với phủ Quốc Công!

Sở Ly thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Nếu như Tam tiểu thư ở đây vậy thì tốt, đáng tiếc nàng...

Mai Ngạo Sương cau mày trừng mắt nhìn hắn.

Ở bên ngoài phủ Quốc Công tuyên bố Tam tiểu thư bế quan luyện công, chính là tử quan, cho dù Nhị tiểu thư đại hôn cũng sẽ không xuất quan.

Mai Ngạo Sương rất là tức giận.

Họ Sở này, nàng căm ghét nhất, mỗi lần đều lấy Tiêu Kỳ ra để ép mình!

- Nếu Tiêu Kỳ ở đây, nàng sẽ không để cho ta làm chuyện như vậy!

Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói.

Sở Ly cười nói:

- Đúng vậy, đáng tiếc nàng không có mặt ở đây. Thực sự trong phủ không có nhân thủ, vạn nhất Nhị tiểu thư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bởi vì nhân thủ không đủ mà không thể ngăn cản được. Nếu như Tam tiểu thư xuất quan, quả thật không biết sẽ thương tâm ra sao!

- Họ Sở, ngươi thật hèn hạ!

Mai Ngạo Sương oán hận trừng mắt nhìn hắn.

- Mai cốc chủ thứ lỗi.

Sở Ly buông tay, cười khổ nói:

- Ta cũng bị bức ép đến hết cách rồi, Nhị tiểu thư đại hôn, có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào. Vạn nhất thực sự bị phá hỏng, như vậy bộ mặt của phủ Quốc Công sẽ xong. Cũng mất đi uy hiếp đối với võ lâm trong cảnh nội, không trấn áp được, chắc chắn bọn họ sẽ nhân cơ hội gây ra sóng gió, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội sẽ bỏ mình!

Sóng mắt của Mai Ngạo Sương lập lòe.

Tuy rằng nàng phẫn nộ, nhìn Sở Ly cực không hợp mắt, nhưng cũng phải thừa nhận Sở Ly không sai, nói đúng trọng tâm.

Một khi phủ Quốc Công mất đi lực uy hiếp, võ lâm các phái bị trấn áp gắt gao trong cảnh nội tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhất định sẽ nhân cơ hội ra mặt, chung quanh nổi lên chiến hỏa. Vô số người chết trong phân tranh!

Sở Ly than thở:

- Chỉ có điều nếu Mai cốc chủ thực sự không muốn, tại hạ cũng không dám miễn cưỡng. Dù sao một khi có người biết thân phận của Mai cốc chủ. Quả thực Thái Hoa cốc sẽ trở thành công địch của võ lâm.

- Hừ, ngươi hiểu rõ là tốt rồi!

Mai Ngạo Sương nguýt hắn một cái.

Sở Ly cười nói:

- Chỉ có điều có thể lùi một bước. Mai cốc chủ không cần làm nha hoàn, có thể ẩn ở trong bóng tối, che mặt, làm như kì binh, tình thế không nguy cấp thì không cần điều động Mai cốc chủ.

- Như vậy...

Mai Ngạo Sương trầm ngâm.

Như vậy thì tốt hơn nhiều, Tần Hiểu Phượng cũng liên tục gật đầu.

Sở tổng quản người ta đã lùi một bước, nếu như một mực từ chối như vậy rất không được, dù sao hắn đã giúp bọn họ một đại ân, tìm được những Phệ nguyệt thảo này.

Vì những Phệ nguyệt thảo này, cho dù đắc tội hết võ lâm đồng đạo thì cũng không có gì ghê gớm cả. Chỉ cần Thái Hoa Kim đan sung túc, thực lực của các đệ tử sẽ được bảo đảm, có thể bước lên hàng ngũ nhất lưu tông phái, những tên kia chỉ có thể đứng từ xa kính nể mà thôi.

Mai Ngạo Sương suy nghĩ một chút, đã nhìn ra dụng tâm hiểm ác của Sở Ly.

Hắn chào giá trên trời, bán giá dưới đất. Ý nghĩ ban đầu đã là để cho mình làm kì binh, thế nhưng lại không trực tiếp nói ra mà nói ra yêu cầu quá mức hơn. Từng bước từng bước, bức đến mức mình không thể không đồng ý.

- Ngươi thật là một tên đáng chết!

Mai Ngạo Sương hận đến mức hàm răng nghiến ken két, hận không thể mạnh mẽ cho hắn mấy bạt tay.

Sở Ly cười nói:

- Mai cốc chủ đồng ý rồi sao?

- Hừ, được, ta đồng ý!

Mai Ngạo Sương oán hận nói:

- Nếu không nể mặt Phệ nguyệt thảo, ngươi có đem Tiêu Kỳ ra thì cũng vô dụng!

Sở Ly cười ha hả gật đầu.

Nàng càng nói như vậy thì càng nói rõ thứ chân chính hữu hiệu là Tiêu Kỳ, là điểm yếu.

Tần Hiểu Phượng nói:

- Sở tổng quản, lão thân mạo muội hỏi một vấn đề. Không biết Phệ nguyệt thảo này ngươi lấy từ đâu?

Nàng cũng biết vấn đề này có chút quá mức, nhưng Phệ nguyệt thảo quá quan trọng đối với Thái Hoa cốc. Vì Thái Hoa cốc, nàng không thể quan tâm tới khuôn mặt già này của mình.

Sở Ly nói:

- Ở một thung lũng. Đáng tiếc Phệ nguyệt thảo ở nơi đó đều được dời đến đây, không còn nữa, khi nào các ngươi muốn?

- Phệ nguyệt thảo còn chưa lớn, phỏng chừng phải đợi hơn nửa tháng nữa.

Tần Hiểu Phượng nói:

- Hiện tại hái nó sẽ làm dược lực tổn hại, thực sự rất đáng tiếc!

Sở Ly gật đầu:

- Như vậy cũng đúng.

Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói:

- Ngươi uổng phí một gốc Phệ nguyệt thảo, chính là một viên Thái Hoa Kim đan rồi đó!

Sở Ly nói:

- Như vậy không sao chứ? Phệ nguyệt thảo có hạt mà, lại trồng một ít là được rồi.

- Ngươi nghĩ rất hay, hạt giống căn bản không có tác dụng!

Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói:

- Bằng không, vì sao nó lại tuyệt chủng chứ?

Sở Ly kinh ngạc:

- Sao?

Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói:

- Phệ nguyệt thảo phải dùng phân linh thú để chăm sóc, ngươi cho rằng có thể tùy tiện làm cho nó lớn được sao?

Sở Ly bỗng nhiên tỉnh ngộ:

- Ta dùng linh thổ gieo, còn chưa chết đó.

- Trưởng thành tới hiện tại, không có phân linh thú cũng không sao, quan trọng là thời kỳ nẩy mầm.

Mai Ngạo Sương nói:

- Không có phân của linh thú, hạt giống không thể nảy mầm được, thung lũng kia...

Sở Ly nói:

- Là một thung lũng nào đó ở gần Thập Vạn Đại Sơn.

Hắn thầm nghĩ, xem ra sự huyền diệu của Khô Vinh kinh đã vượt quá tưởng tượng của mình.

- Vậy thì chẳng trách.

Mai Ngạo Sương nói:

- Rất có khả năng đã có một linh thú đi qua, thung lũng kia quá nguy hiểm, ngươi đừng đi nữa thì tốt hơn.

Sở Ly mỉm cười.

Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói:

- Ngươi cảm thấy bản lĩnh của mình ghê gớm, có thể đối phó được linh thú tầm thường, có đúng không?

Sở Ly cười nói:

- Linh thú thật sự lợi hại như vậy sao?

- Chúng ta như vậy, nhưng nếu như đụng phải linh thú yếu nhất cũng không có đường sống.

Mai Ngạo Sương nói:

- Chúng nó là con cưng của trời, xương so với chúng ta còn cứng hơn gấp mười lần, nhanh hơn chúng ta gấp mười lần. Đồng thời lực lượng mạnh hơn mười lần, ngươi lấy gì để đấu với chúng nó?

Sở Ly trầm ngâm gật đầu.

Điểm này hắn đã tự mình trải qua, nếu như Mai Ngạo Sương gặp phải linh hạc, chắc chắn sẽ phải chết, võ công ở trước mặt linh thú chính là trò cười, có bảo kiếm cũng vô dụng, chẳng khác gì trẻ con cầm bảo kiếm vậy.

Mai Ngạo Sương nói:

- Còn nữa, lần này là vận may, vì lẽ đó Phệ nguyệt thảo mới có thể nẩy mầm, lần sau thì lại không hẳn!

Sở Ly nói:

- Ta sẽ phát động nhân thủ của phủ Quốc Công.

- Nào có dễ dàng như thế chứ?

Mai Ngạo Sương lắc đầu nói:

- Linh thú hầu như không ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, sao có thể tìm được!

- Thỉnh thoảng ở ngoại vi Thập Vạn Đại Sơn sẽ có linh thú xuất hiện?

- Quá nguy hiểm, thôi quên đi.

Mai Ngạo Sương nói:

- Nếu như liên lụy mạng người của phủ Quốc Công các ngươi, ta cầm cũng không an lòng, Tiêu Kỳ cũng sẽ trách ta!

-... Được, ta theo Nhị tiểu thư tiến vào vương phủ, dùng lực lượng của vương phủ, lẽ ra có thể tìm được một ít.

Sở Ly nói.

Mai Ngạo Sương lườm hắn một cái rồi hừ lạnh nói:

- Vừa nghe đã biết ngươi không có hảo cảm đối với An vương phủ, vậy mà còn muốn gả Nhị tiểu thư đi sao?

- Có biện pháp gì đâu chứ.

Sở Ly lắc đầu nói.

Mai Ngạo Sương nói:

- Được rồi, theo ngươi đi. Ta sẽ làm ám vệ, hỗ trợ ở trong bóng tối.

- Vậy thì đa tạ Mai cốc chủ.

Sở Ly cười nói:

- Không bằng Mai cốc chủ vào ở trong phủ, thuận tiện cho hành động.

- Quên đi, ta có một tòa nhà ở trong thành.

Mai Ngạo Sương khoát tay nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không chạy mất đâu!

Sở Ly ôm quyền một cái:

- Vậy tại hạ cáo từ trước!

Tần Hiểu Phượng đứng dậy đưa tiễn:

- Sở tổng quản, thực sự là cảm tạ ngươi, có thể coi ngươi là ân nhân cứu mạng của Thái Hoa cốc chúng ta!

Sở Ly mỉm cười:

- Tần trưởng lão không cần phải khách khí như vậy, chúng ta là người một nhà, không cần phải nói hai chữ này.

Mai Ngạo Sương chu bờ môi đỏ:

- Ai là người một nhà với ngươi!

Sở Ly làm bộ không nghe thấy, cười ôm quyền một cái, rời khỏi Bạch Vân lâu.

Sau một khắc, hắn đã xuất hiện ở phủ Nhân Quốc Công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.