Bạch Bào Tổng Quản

Chương 345: Trù tính



An vương ngơ ngác nhìn Tiêu Thi, khuôn mặt tuấn dật của hắn không ngừng biến ảo.

Đổng bà bà lấy ra một loạt ngân châm trong hòm thuốc, chậm rãi đâm mấy cây châm lên trên người của Tiêu Thi, sau đó nắm lấy cổ tay trắng ngần của Tiêu Thi, nhắm mắt lại, chuyên tâm cảm nhận biến hóa của mạch tượng.

Sở Ly nhìn chằm chằm vào Đổng bà bà.

Mấy cái châm này của nàng đâm ở gần tâm mạch của Tiêu Thi, sau khi đâm xuống mấy châm, ở chỗ huyệt đạo rất nhanh đã có từng tia từng tia khí tức tản mát ra, giống như nước từ trong mạch chảy ra vậy.

Những khí tức này ngưng tụ lại, hình thành một luồng lực lượng kỳ dị, cản trở Thiên Ma khí phá hoại, hòa hoãn thương thế của Tiêu Thi.

Sở Ly kinh ngạc, khí tức bỗng dưng mà đến này cũng không phải là đến từ Đổng bà bà, mà là từ mấy huyệt đạo mà ngân châm đâm tới, có thể ngăn cản được Thiên Ma khí. Thân thể tuyệt diệu, quả thực là cao thâm không lường được, mình còn lâu mới dòm ngó hết được!

Hắn có Đại Viên Kính Trí, có thể thấy rõ khí tức lưu chuyển ở bên trong bên ngoài thân thể, Đổng bà bà chỉ dựa vào mạch tượng mà đã có bản lĩnh như vậy, y thuật như vậy quả thực là kinh người, nếu như có cơ hội hắn sẽ thỉnh giáo nàng một hai.

Hắn đã nhớ kỹ chỗ huyệt đạo này, sau này nên thử nghiệm một chút, mấy châm này rất là tuyệt diệu, có thể nói là thuật cứu mạng.

- Ưm...

Tiêu Thi chậm rãi mở mắt ra.

Sở Ly vội nói:

- Tiểu thư!

Tiêu Thi nhìn thấy là hắn, nhẹ nhàng gật đầu, vừa nhìn về phía chung quanh, nàng nhíu nhíu mày, âm thanh rất suy yếu:

- Đã bắt được thích khách chưa?

Sở Ly lắc đầu một cái:

- Thân pháp của người kia quá nhanh, đã chạy trốn!

- Chạy trốn...

Tiêu Thi ho khan hai tiếng, khuôn mặt trắng xám có vẻ hồng hào hơn trước đó.

Đổng bà bà vội nói:

- Vương phi, không thể nổi giận!

Sở Ly nói:

- Tiểu thư, người tổn thương tâm mạch, trong lòng không thể có biến hóa, yên tâm đi, Vương gia sẽ phái người bắt được hắn!

Tiêu Thi liếc mắt nhìn An vương.

Lúc này An vương cũng tỉnh táo lại, lộ ra một tia nụ cười ôn nhu:

- Yên tâm đi, Vương phi. Ta sẽ báo thù cho nàng, bất luận tên kia chạy trốn tới nơi nào thì ta cũng sẽ bắt hắn tới trước mặt nàng!

Tiêu Thi khẽ gật đầu. Từ tốn nói:

- Làm phiền Vương gia rồi!

- Vương phi cứ yên tâm dưỡng thương!

An vương oán hận nói:

- Tặc tử coi trời bằng vung như vậy, bản vương tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn.

Sở Ly nói:

- Vương gia. Ta không yên lòng về thủ vệ của vương phủ.

An vương cau mày nói:

- Bọn họ cũng coi như tận lực, chỉ là thân pháp của người này quá nhanh.

Sở Ly nói:

- Chính là bởi vì tận lực cho nên ta mới không yên lòng, nếu bọn họ có thừa lực, ta cũng không lo lắng, lần sau bảo bọn họ để tâm một chút là được rồi... Lần này không phải là bởi vì bọn họ lười biếng, mà là tu vi bản thân không đủ. Khinh công quá kém gây ra.

- Ngươi có ý kiến gì?

An vương nói.

Sở Ly trầm giọng nói:

- Ta sẽ đích thân canh giữ ở chỗ của tiểu thư, đề phòng thích khách biết giết người không chết, sẽ lần nữa trở về ám sát!

- Chuyện này không thích hợp?

An vương trầm mặt xuống:

- Một đại nam nhân như ngươi ở tại hậu viện còn ra thể thống gì nữa!

Sở Ly nói:

- Đổng bà bà nói gì Vương gia cũng nghe được... Hiện tại thân thể tiểu thư yếu đuổi, không đỡ nổi một đòn, nếu như lại có thêm một chút gió thổi cỏ lay, vạn nhất tiểu thư có mệnh hệ gì đó, ai có thể phụ trách được chứ?

An vương nghe hiểu rõ ý của hắn, bây giờ thân thể của Tiêu Thi quá yếu, cho dù hai người có tư tình thì cũng có tâm mà có lực, sẽ không làm loại chuyện khiến cho người ta gièm pha kia.

Điều này làm cho hắn yên tâm, nhưng vẫn cảm giác có chút không thoải mái.

Sở Ly ôm quyền. Trịnh trọng nói:

- Cầu Vương gia tác thành!

Tiêu Thi nói:

- Ngươi kết luận tên kia còn có thể tới sao?

Sở Ly lạnh lùng nói:

- Hắn có thể thong dong giết tiểu thư một lần, nhất định sẽ có lần nữa! Nếu như lại có thêm lần nữa, không hẳn tiểu thư sẽ may mắn như vậy nữa. Hắn biết tới Kỳ Nguyên đan, há có thể không có cách nào nữa sao?

Kỳ Nguyên đan cũng không phải là vạn năng, giết người, sau đó cắt đầu ném tới nơi khác, Kỳ Nguyên đan có thần kỳ tới mấy thì cũng không có cách nào một lần nữa sinh ra một cái đầu khác.

-... Được.

Tâm tư An vương chuyển động một lát. Cuối cùng mới chậm rãi gật đầu nói:

- Nếu như ngươi đã muốn bảo vệ, vậy thì ở đình viện gần đây đi. Có động tĩnh gì có thể lập tức nghe được!

Thích khách này quá lợi hại, nếu thật sự bị hắn đắc thủ. Giết Tiêu Thi, mình cũng không có cách nào bàn giao được.

Chỉ là trong phủ không có lấy một cao thủ có thể đề phòng được, huống chi, thật sự gặp sự cố thì sẽ là thủ hạ của hắn mất mạng, thiệt cả đôi bên.

Nếu Sở Ly yêu thích củ khoai phỏng tay này, như vậy không gì tốt hơn.

- Đa tạ Vương gia tác thành!

Sở Ly ôm quyền.

An vương vung vung tay:

- Vương phi, trước tiên ta sẽ nhắn nhủ người dưới, không nên xảy ra sai lầm lần nữa.

Tiêu Thi nhàn nhạt gật đầu.



Chờ An vương rời đi, trong phòng chỉ có Đổng bà bà và Liễu Nhứ, Tuyết Lăng, Sở Ly nói:

- Đổng bà bà, thương thế của tiểu thư có hi vọng khi nào khôi phục hay không?

- Do cao thủ võ lâm gây nên, trong cơ thể còn có ám kình, muốn không chuyển biến xấu đã rất khó rồi, còn nói khôi phục...

Đổng bà bà thở dài, lắc đầu nói:

- Không có một năm nửa năm sợ rằng sẽ không có hi vọng.

- Tặc tử này!

Sở Ly oán hận nói.

Tiêu Thi liếc nhìn hắn một chút.

Sở Ly rời mắt đi, lại nói với Đổng bà bà:

- Như vậy sau này làm phiền Đổng bà bà rồi!

Hắn nói xong lại móc ra một tấm ngân phiếu vạn lạng ở trong lòng, đặt vào trong hòm thuốc.

Đổng bà bà nhìn thấy vậy, khuôn mặt hồng hào khẽ biến sắc:

- Quá quý trọng!

Sở Ly lắc đầu nói:

- So với tính mạng của tiểu thư, không đáng để nói đến, mong Đổng bà bà không nên chê!

- Ài...

Đổng bà bà than thở:

- Đương nhiên lão thân sẽ làm hết sức, có điều bệnh này của Vương phi quả thực không có biện pháp gì, chỉ có thể làm từng chút từng chút mà thôi.

Sở Ly nói:

- Không vội, chỉ cần ổn thỏa một ít là được rồi.

Đổng bà bà gật gù, không giải thích thêm nữa.

Một lát sau, Đổng bà bà thả cổ tay trắng ngần của Tiêu Thi ra, đứng dậy viết một phương thuốc, sau đó cáo từ rời đi.

Chờ tới lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, Liễu Nhứ và Tuyết Lăng đều đi ra ngoài, Tiêu Thi liếc nhìn hắn một chút:

- Tên kia thật ra là ngươi tìm đến đúng không?

Nàng cho rằng đó là người mà Sở Ly tìm đến, nhưng lại có chút hoài nghi có phải mình đã tính sai rồi không? Cần gì phải đâm ngực, đâm nơi khác là được rồi!

Sở Ly cười cợt:

- Tiểu thư cảm thấy thế nào?

- Sẽ không phải là người thực sự muốn giết ta đó chứ?

Tiêu Thi nhíu mày nói:

- Thực sự rất giống là kẻ thù!

Sở Ly chỉ chỉ vào chính mình.

Tiêu Thi kinh ngạc:

- Không giống đó!

Sở Ly nói:

- Ta học Súc cốt thuật chỗ Tưởng huynh, có thể biến hóa dung mạo.

- Có phải trong lòng ngươi rất hận ta hay không?

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Hận ta kéo ngươi tới bên này, không thể ở bên cạnh Tam muội?

Sở Ly tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Tiêu Thi nói:

- Xem dáng vẻ giết ta của ngươi, là thực sự muốn giết ta đấy.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Nếu như không gạt tiểu thư, vừa nãy tiểu thư đã lòi ra rồi!

Ánh mắt của An vương hơn người, nếu như Tiêu Thi biết vừa nãy chính là hắn làm thì sẽ khó tránh khỏi có biểu hiện khác thường, trong mắt không có căm hận, An vương sẽ khả nghi.

Tuy nói mình làm được tới mức không lọt một tia, thế nhưng bị An vương hoài nghi cũng sẽ rất phiền phức.

Phản ứng của Tiêu Thi rấ bình thường, An vương cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, mình cũng đỡ phải phiền phức.

- Xem sắc mặt của hắn, thực sự là thoải mái!

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Ngươi ở sát vách cảnh giác một chút, vừa có động tĩnh, mau mau tới đây với ta!

Nàng vừa nghe Sở Ly ở vát vách, lập tức cảm thấy chân thật.

Sở Ly cười gật đầu.

Tiêu Thi nói:

- Thương thế này của ta tới khi nào mới tốt?

- Cái này cần xem Vương gia.

Sở Ly mỉm cười.

Tiêu Thi khẽ mỉm cười, nàng bằng tuyết linh lung, đã hiểu rõ ý tứ của Sở Ly, lúc nào An vương chết, nàng sẽ khỏi lúc đó.



Sáng sớm ngày thứ hai, khí trời sáng sủa, bầu không khí rất thoải mái.

Tổng quản nội phủ Tống Tam Tư của An vương phủ đi tới Dao Quang viện.

Nha hoàn trong viện nhìn thấy là hắn tức thì thi lễ, không ngăn cản.

Hắn sải bước đến đến trước đại sảnh, ôm quyền trầm giọng nói:

- Vương phi!

- Tiến vào nói chuyện.

Bên trong truyền đến thanh âm khàn khàn, êm tai của một nữ nhân.

Tống Tam Tư tiến vào phòng khách, cúi đầu tiến lên vài bước, đi tới trước mặt nữ tử ngồi ở trên ghế thái sư, ôm quyền hành lễ:

- Vương phi!

Nữ tử này ước chừng ba mươi tuổi, mặt trái xoan trắng như tuyết, miệng anh đào nhỏ, mắt hạnh mày ngài, khuôn mặt đẹp hơn người, chính là Trắc phi Tống Lưu Ảnh.

Lúc này nàng đang lười biếng nhìn Tống Tam Tư, lơ đãng nói:

- Nghe nói Tiêu vương phi bị đâm?

- Vâng.

Tống Tam Tư nói:

- Một kiếm đâm vào ngực, may nhờ Kỳ Nguyên đan của Tiêu gia cho nên mới cứu lại được một mạng, nhưng thân thể không được... Chúc mừng Vương phi!

- Chúc mừng ta làm gì!

Tống Lưu Ảnh lơ đãng nói.

Tống Tam Tư cười nói:

- Cho dù thân là Chính phi nhưng không thể có con, địa vị khó tránh khỏi bất ổn, cơ hội của Vương phi sẽ tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.