Tiết Ngưng Ngọc ở một bên giường của nàng giật mình, xem sắc mặt của Lãnh Thu tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng vội vã rút khăn lụa từ bên trong ống tay áo ra, lau trán cho nữ nhi nhà mình:
- Đừng sợ, có mẫu thân ở đây!
Hai mắt của Lãnh Thu trừng trừng, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiết Ngưng Ngọc vội vã vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ thanh thuần của nàng, nói:
- Thu nhi! Thu nhi!
Lãnh Thu lấy lại tinh thần, nhìn Tiết Ngưng Ngọc:
- Mẫu thân!
- Thu nhi, ta ở đây!
Tiết Ngưng Ngọc vội vã vỗ vỗ phía sau lưng của nàng:
- Có phải con sợ hãi hay không?
- Mẫu thân, quá đáng sợ!
Lãnh Thu mạnh mẽ nắm lấy tay của Tiết Ngưng Ngọc, chăm chú nắm lấy, thân thể nhẹ nhàng run rẩy:
- Thật đáng sợ!
- Thu nhi, con đi tới bên Tiêu vương phi kia, có đúng không?
Tiết Ngưng Ngọc tức giận:
- Không phải ta đã nói cho con biết, nên ít đi tới đó rồi mà?
- Mẫu thân, ngày hôm nay trong Thiên Xu viện có một thích khách, võ công rất là cao!
Lãnh Thu nói:
- Kết quả lại bị giết, thật đáng sợ!
- Không phải thích khách bị giết thôi sao, có gì đáng sợ cơ chứ!
Tiết Ngưng Ngọc tức giận:
- Cũng không phải chưa từng thấy người chết!
Lãnh Thu lắc đầu nói:
- Sở Ly dùng một kiếm cắt đầu của thích khách, đúng là...
Nàng nói tới chỗ này, sắc mặt tái nhợt.
Tiết Ngưng Ngọc nhíu mày trầm ngâm.
- Mẫu thân.
Lãnh Thu thấy mẫu thân không an ủi mình, trái lại còn đờ ra ở đó, nàng rất bất mãn lay lay cánh tay của mẫu thân:
- Mẫu thân!
Tiết Ngưng Ngọc lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:
- Nha đầu con thực sự là lớn gan, tên sát tinh kia, nên cách xa xa ra, đừng trêu vào hắn!
- Hắn rất ôn hòa đó, chỉ là khi giết người lại quá đáng sợ!
Lãnh Thu không phục hừ lạnh nói, nhìn Tiết Ngưng Ngọc lại rơi vào trầm tư, nàng bất mãn kêu lên:
- Mẫu thân, người suy nghĩ gì đó?
- Đang suy nghĩ về chuyện thích khách kia.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Con có cảm giác tên thích khách kia đến có chút kỳ lạ không?
- Kỳ lạ sao?
Lãnh Thu nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
- Là có điểm là lạ, vừa cao vừa mập, lại còn linh hoạt như vậy, nhanh như vậy, nếu không phải là võ công của Sở Ly lợi hại thì sẽ bị hắn ta giết!
Khuôn mặt đẹp của Tiết Ngưng Ngọc mang theo vẻ trầm tư:
- Trước đây Sở Ly đụng phải thích khách, giết thì giết. Có hung tàn như thế đâu?
Lãnh Thu lắc đầu.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Thân phận của người này có chút vấn đề... Quên đi, có nghĩ những thứ này cũng vô ích, ta phải đến cảm tạ Sở Ly. Hắn lại cứu con.
Lãnh Thu nói:
- Con không đi.
- Con ấy...
Tiết Ngưng Ngọc lắc đầu nói:
- Nuông chiều từ bé sinh hư!
- Mẫu thân, con muốn hắn làm hộ vệ của con, đi tham dự đại điển săn bắn.
Lãnh Thu nói.
- Hắn phải bảo vệ Tiêu vương phi.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Làm sao hắn có khả năng đồng ý được chứ? Con hết hi vọng đi, uống hết thuốc này. Ngủ một giấc sẽ không sao nữa rồi!
Nàng tiếp nhận chén thuốc mà nha hoàn đưa lên, dụ dỗ Lãnh Thu uống vào. Chờ Lãnh Thu chậm rãi ngủ say, nàng ra khỏi Dao Quang viện, đi tới Thiên Xu viện.
…
Tiết Ngưng Ngọc đi tới Thiên Xu viện, thăm Tiêu Thi, trở ra nói chuyện cùng Sở Ly.
Trước tiên nàng cảm ơn ân cứu mạng của Sở Ly, bảo vệ Lãnh Thu, tuy nói đã dọa cho nàng phát sợ, nhưng lại cứu nàng một mạng.
Sở Ly cười lắc đầu. Nói ra ý nghĩ các nàng chuyển tới nơi này ở.
- Đại tổng quản, lời này nhất định không phải là do Vương gia nói rồi.
- Vương gia rất sợ chúng ta cùng tập hợp lại, đây là chủ ý của người nào?
Sở Ly cười nói:
- Là của ta.
Tiết Ngưng Ngọc thu nụ cười lại:
- Nếu là người khác, ta sẽ không để ý tới, có điều Đại tổng quản ngươi nói thì cũng không phải không thể cân nhắc.
- Vương phi có điều kiện gì?
Sở Ly nói.
Tiết Ngưng Ngọc nhìn qua vui vẻ, động lòng người, lại ngay thẳng mạnh mẽ, thế nhưng lại là một người người thông minh, rất cực đoan.
- Tháng sau sẽ có đại điển săn bắn, ta hi vọng ngươi có thể cùng đi với Thu nhi.
Tiết Ngưng Ngọc nói.
Sở Ly than thở:
- Vương phi. Trẻ con tranh phong, hà tất phải để ý tới?
- Trong mắt của ngươi là trẻ con đùa giỡn, thế nhưng trong mắt của ta lại không phải vậy.
Tiết Ngưng Ngọc lắc đầu cười nói:
- Người lớn đều cho rằng những chuyện nhỏ nhặt này không đáng để nhắc tới, thế nhưng đối với Thu nhi, chuyện này so với cái gì cũng còn quan trọng hơn, ta là người từng trải, ta biết cảm giác này.
Sở Ly suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Được, ta đồng ý!
Tiết Ngưng Ngọc cười nói:
- Chủ ý này cũng chỉ có Đại tổng quản mới dám nhắc tới, người khác có biết thì cũng không dám nói, sợ đắc tội Vương gia, ngươi có thể suy nghĩ cho vương phủ như thế, ta rất cao hứng!
Sở Ly lắc đầu:
- Cấp bậc của ta quá cao, làm Vương gia chướng mắt, Vương gia rất không cao hứng.
Tiết Ngưng Ngọc vung vung tay khẽ cười một tiếng:
- Vương gia luôn luôn tự cho mình cực cao, đột nhiên xuất hiện một nhất phẩm, có thể đứng ngang hàng nói chuyện với hắn, nhất định sẽ không quen, chậm rãi là được rồi, Đại tổng quản không nên gấp.
- Chỉ hy vọng là như thế.
Sở Ly mỉm cười nói.
Tiết Ngưng Ngọc mở miệng cười nói:
- Đại tổng quản quả thực là thông minh hơn người, canh giữ ở bên người Tiêu vương phi, kỳ thực là tránh một chút, để Vương gia chậm rãi quen thuộc, quả thực đủ thông minh.
Sở Ly lắc đầu:
- Không phải vậy, thích khách nhiều như vậy, dựa vào hộ vệ của vương phủ thì tiểu thư đã sớm mất mạng, thích khách ngày hôm qua rất lợi hại.
- Như vậy cũng đúng.
Mặt ngọc của Tiết Ngưng Ngọc trầm xuống hừ lạnh nói:
- Ta nói mang chút hộ vệ ở trong nhà tới, Vương gia không đồng ý.
Sở Ly nói:
- Bộ mặt của Vương phủ rất quan trọng.
- Hừ, nam nhân đều giống nhau cả.
Tiết Ngưng Ngọc tức giận:
- Bộ mặt quan trọng hay là mạng của chúng ta quan trọng!
Sở Ly vội vàng gật đầu.
Tiết vương phi thật là mạnh mồm, những câu nói này há có thể nói với mình sao?
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh một tiếng nói:
- Được rồi, ngày mai ta sẽ chuyển tới, đình viện nào vậy?
- Căn thứ hai phía tây, được chứ?
- Thứ nhất là để cho Tống vương phi sao?
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói.
Sở Ly ngại ngùng cười cười.
- Sở Ly, ngươi chuyên làm những chuyện đắc tội với người này, không phải là đạo bảo toàn bản thân.
Tiết Ngưng Ngọc lắc đầu cười nói, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Sở Ly thở dài.
Vị Tiết vương phi này đúng là không thể coi thường, bản lĩnh lung lạc lòng người vô cùng lợi hại.
Tiết Ngưng Ngọc rời đi không bao lâu, Tống Lưu Ảnh lại xuất hiện.
Sở Ly nói chuyện về việc này, Tống Lưu Ảnh khẽ nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Sở Ly nói:
- Tống vương phi, có lẽ sẽ không ở đây quá lâu, Tiết vương phi đã đồng ý chuyển tới, ở căn thứ hai phía tây.
- Nàng đồng ý sao?
Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói:
- Hiếm thấy!
Sở Ly mỉm cười nói:
- Hai vị Vương phi đều là người thông tình đạt lý, cũng biết trong phủ khó xử, quả thực không đủ nhân lực, phân tán ra thì mọi người đều gặp nguy hiểm, tuy nói mục tiêu của thích khách là tiểu thư, nhưng sẽ khó tránh sẽ có người cơ hội ra tay ở chỗ khác.
- Hừm, được rồi.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Ngày mai ta sẽ chuyển tới, nghe nói ngươi lại giết một tên thích khách?
- Vâng.
Sở Ly nói:
- Chờ ba vị Vương phi tụ tập lại cùng một chỗ thì sẽ không sợ thích khách nữa!
- Chỉ hy vọng như thế.
Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói, thướt tha rời đi.
Sở Ly nhìn theo nàng rời đi, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nếu không dùng Đại Viên Kính Trí, thấy rõ tâm tư của các nàng, lại nắm lấy nhược điểm của các nàng thì sao hắn có thể dễ dàng thuyết phục được như thế chứ? Hai người đều là nữ nhân thông minh cực đoan, nữ nhân như vậy là người khó dây dưa nhất!
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Ly còn chưa rời giường luyện công thì đã nghe thấy động tĩnh ở phía ngoài, tiếng thét to vang lên không dứt, có hai đám người đang khuân đồ, dường như đang tranh nhau xem bên nào thét lớn hơn.
Sở Ly biết là hai vị Vương phi đã bắt đầu dọn phòng, rời tới tiểu viện của Tiêu Thi.
Trong viện khá là náo nhiệt.
Tiêu Thi nằm ở trên giường nhỏ, Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc ở một bên nói chuyện, Lãnh Thu và Lãnh Tình thì lại tụ lại nói chuyện với nhau. Khi nhìn thấy Sở Ly đi vào, Lãnh Thu rụt cổ một cái.
Sở Ly mỉm cười gật gù với nàng, khuôn mặt thanh thuần của nàng trắng bệch, vội vã rời ánh mắt đi chỗ khác.
Đôi mắt sáng trong trẻo của Lãnh Tình hiếu kỳ đánh giá hắn.