Hắn biết hiện tại tâm tình của Vương phi rất không được, sẽ không tốt nếu ở lại dây dưa quá lâu. Nếu không phải mình là Phó tổng quản thì cũng sẽ như Tống Tam Tư vậy, lẩn đi thật xa thì hơn!
Tiết Ngưng Ngọc nhìn về phía An vương.
Ánh mắt của An vương yên tĩnh, thờ ơ, giống như không nghe thấy tin tức vừa nãy.
Tống Lưu Ảnh nhẹ giọng than thở:
- Vương gia, không để ý tới chuyện này sao?
- Nhẫn!
Trong miệng An vương lạnh lùng phun ra một chữ này.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Ta sợ bọn họ sẽ còn tiếp tục giết người!
- Như vậy cũng phải nhịn!
An vương lạnh lùng nói:
- Chỉ cần không giết các nàng, không giết ta, vậy thì nhịn xuống đi!
-... Vương gia, người nên sớm khôi phục võ công một chút đi!
Tiết Ngưng Ngọc nói.
An vương cắn răng, lộ ra vẻ giãy dụa, cuối cùng chậm rãi nói:
- Ta sẽ mau chóng khôi phục, sẽ cho lão cửu một giáo huấn sâu sắc!
Nhị nữ yên lặng gật đầu, không có hứng thú nói nữa.
Bên ngoài lại bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân, thanh âm của Lý Quý vang lên:
- Vương Phi!
- Lại có chuyện gì nữa?
Tiết Ngưng Ngọc cho rằng sẽ lại nghe được tin tức xấu, nàng thiếu kiên nhẫn hừ lạnh nói:
Đáng tiếc Lý Quý không có ở trước mặt nàng, cho nên không thấy ánh mắt của nàng.
Lý Quý nói:
- Không sai, là Đại tổng quản ra tay, thu thập hai tên này, đều là cao thủ Thiên Ngoại thiên! Đúng là...
Lý Quý chỉ lo cao hứng, không nghe ra ngữ khí của Tiết Ngưng Ngọc.
- Im miệng!
Tiết Ngưng Ngọc trầm giọng hừ lạnh nói.
Âm thanh của Lý Quý im bặt đi, cảm thấy rất bất ngờ.
Tiết Ngưng Ngọc lạnh lùng nói:
- Được rồi, ta biết rồi, đi xuống đi!
-... Vâng.
Lý Quý không hiểu ra sao, cảm giác tin tức mà mình báo cáo chính là tin tức tốt, Vương Phi nên cao hứng mới đúng. Không chừng sẽ tưởng thưởng mình một phen, thế nhưng hắn không hề nghĩ rằng sẽ có phản ứng như vậy!
Bầu không khí bên trong thư phòng rất ngột ngạt, nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
Sắc mặt An vương âm trầm đến mức như có thể chảy ra nước. Hai mắt lấp lánh, phẫn nộ như lửa.
Nhị nữ liếc mắt nhìn nhau, âm thầm thở dài, Đại tổng quản cũng là một người thông minh. Sao lại làm ra chuyện điên rồ như vậy chứ?
An vương bỗng nhiên phát ra một tiếng cười gằn:
- Hừ! Nơi nào cũng có hắn!
Nhị nữ không nói lời nào.
Các nàng hiểu rõ lúc này không thích hợp để nhiều lời.
Cầu xin cho Đại tổng quản đó là tưới dầu lên lửa, không cầu xin cho Đại tổng quản, sợ rằng Vương gia sẽ tiếp tục nói tiếp. Nói không chừng sẽ lập tức đưa ra quyết định khó có thể cứu vãn.
An vương hít thở ồ ồ. Thân thể vốn đã yếu đuối, vào lúc này lại bị tin tức của Sở Ly kích thích, lòng lập tức kích động, lập tức cảm thấy không khỏe, mặt tái nhợt ửng hồng, rất giống như đã uống rượu say.
- Vương gia!
Nhị nữ sợ hết hồn, vội vã đưa tay đỡ, xoa cho hắn thuận khí.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Vương gia, đừng suy nghĩ nhiều, cứ an tâm nghỉ ngơi thật tốt. Sớm ngày khôi phục mới là chính sự!
- Những việc vặt này không cần phải để ý tới làm gì.
Tống Lưu Ảnh gật đầu.
- Ai truyền tin tức cho hắn vậy?
An vương cố gắng làm lắng lửa giận của mình, lạnh lùng nói:
- Tìm ra, trục xuất ra khỏi phủ!
Vẻ mặt của nhị nữ nhất thời có vẻ khó xử.
Hiện tại ra ngoài phủ không khác nào chịu chết, hộ vệ của Thành vương bên ngoài tuyệt sẽ không bỏ qua.
Tâm tư của Tống Lưu Ảnh thay đổi thật nhanh, hừ lạnh nói:
- Là ta!
An vương biến sắc, hai mắt giống như kiếm đâm về phía nàng:
- Nàng?
Tống Lưu Ảnh nói:
- Ta đã từng đi khuyên Sở Ly, bảo hắn thành thật một ít, đừng tiếp tục làm Vương gia tức giận, tránh cho Vương gia nổi giận thật trục xuất ra hắn khỏi phủ... Không nghĩ tới hắn lại không nghe lời khuyên của ta. Nhưng làm ra chuyện như vậy!
- Hừ, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội mua lòng người như vậy đâu!
An vương cười lạnh nói:
- Lòng muông dạ thú, ta hiểu mà!
Tống Lưu Ảnh nói:
- Vậy bây giờ trục xuất hắn ra ngoài phủ chứ?
- Trục xuất hắn ra ngoài phủ?
An vương lạnh lùng nói:
- Lấy lý do gì chứ, bởi vì hắn giúp chúng ta? Báo thù cho người trong phủ, vì lẽ đó trục xuất hắn ra ngoài phủ sao?
- Trục xuất là được rồi, hà tất quản lý do làm gì chứ?
Tống Lưu Ảnh nói.
Nàng cũng hiểu rõ, Sở Ly làm ra chuyện này, Vương gia đã khó chứa hắn, còn không bằng trực tiếp để hắn đi đi. Tránh cho họa sát thân.
- Không được!
An vương lắc đầu nói:
- Hắn thân là nhất phẩm, không có một lý do chính đáng thì sẽ không thể trục xuất được!
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Vậy thì sau đó lại kiếm cớ nha… Vương gia, người cứ an tâm, đừng để ý tới hắn nữa!
- Ta sẽ cảnh cáo hắn, để hắn thành thật một chút.
Tống Lưu Ảnh nói.
An vương bỗng nhiên bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói:
- Hắn nghe theo lời nàng mới là lạ... Được, mặc kệ hắn, hắn muốn thu mua lòng người thì cứ tùy theo hắn, để xem hắn có thể nhảy nhót tới khi nào!
Khóe miệng hắn mang theo một tia cười gằn như có như không.
Nhị nữ nhìn thấy vậy mà đau lòng, biết hắn đã nổi lên sát ý, bất luận ra sao cũng sẽ giết chết Sở Ly!
Rất nhanh An vương lại buồn ngủ.
Tiết Ngưng Ngọc rời đi, vội vã đến Thiên Xu Viện.
Bên trong Thiên Xu Viện, ánh đèn rực rỡ đã lên, tiểu viện được chiếu sáng chẳng khác nào ban ngày.
Tiêu Thi đã vào nhà, nàng không chịu đựng nổi cảm giác lạnh lẽo ở bên ngoài.
Sở Ly mặc một bộ áo bào trắng, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, cầm trong tay một cuốn sách, tỉ mỉ đọc, thỉnh thoảng mỉm cười ra vẻ hiểu ý.
Tiết Ngưng Ngọc đi tới tiểu viện, nhìn thấy mặt hắn thong dong cười như vậy, nàng tức giận nói:
- Đại tổng quản, ngươi còn có lòng thanh thản để đọc sách nữa sao?
Sở Ly thả sách xuống, đứng dậy ôm quyền:
- Tiết vương phi, tiểu thư đang ở trong phòng.
- Ta tới tìm ngươi!
Tiết Ngưng Ngọc hừ một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Tại sao ngươi lại ra tay chứ?
- Hóa ra là chuyện này.
Sở Ly cười cười.
Tiết Ngưng Ngọc nhìn chằm chằm vào hắn, than thở:
- Ngươi có biết chuyện này sẽ chọc cho Vương gia giận dữ hay không?
Sở Ly nói:
- Nhất định Vương gia lại đang trách ta lung lạc lòng người, không có lòng tốt!
- Nếu đã biết, tại sao còn muốn đi trêu chọc Vương gia cơ chứ?
Tiết Ngưng Ngọc tức giận:
- Vốn chúng ta còn muốn tìm một cơ hội thổi bên tai Vương gia, để Vương gia lắng lại sát ý đối với ngươi. Ngươi thì lại tốt, tưới thêm dầu lên lửa!
Sở Ly than thở:
- Vương Phi, lẽ nào bảo ta trơ mắt nhìn người khác bắt nạt lên trên đầu quý phủ chúng ta, trắng trợn giết người không kiêng dè gì sao?
Tiết Ngưng Ngọc than thở:
- Ngươi cứu người của quý phủ, nhưng đã chọc họa sát thân cho mình!
Nàng đã nói trắng ra, tin rằng Sở Ly có thể nghe hiểu được.
Sở Ly nói:
- Cho dù Vương gia muốn giết ta, ta cũng không thể chịu đựng người của Vương phủ bị bắt nạt như vậy. Không chịu được người Vương phủ bị tàn sát trắng trợn không kiêng dè gì như thế!
- Sao ngươi lại giết người chứ?
Tiết Ngưng Ngọc tức giận:
- Ngươi hà tất phải giết người, đánh người trong bóng tối chạy đi là được!
- Giết người trong phủ chúng ta, há có thể tùy ý để bọn họ rời đi!
Sở Ly lạnh lùng nói.
Tiết Ngưng Ngọc bất đắc dĩ nhìn về phía hắn.
Sở Ly nói:
- Vương Phi không cần khuyên ta, chỉ cần ta còn ở trong phủ một ngày, Vương gia giết ta cũng được, không giết ta cũng được, ta tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt tới cửa!
- Ngươi ấy, ngươi...
Tiết Ngưng Ngọc chỉ chỉ vào hắn, trong lòng vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, cảm khái ngàn vạn, nhưng lại không biết nói gì cho tốt.
Sở Ly nói:
- Vương Phi cũng đừng khuyên Vương gia nữa, Vương gia đã quyết tâm muốn giết ta, ta thấy tình thế không ổn sẽ đi trước một bước, trở về phủ Quốc Công!
- Theo ta thấy, hiện tại ngươi nên rời đi được rồi.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Đừng chờ Vương gia tỉnh lại.
Sở Ly liếc mắt nhìn vào trong phòng.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Tiêu muội muội sẽ không sao.
Sở Ly lắc đầu một cái, bình tĩnh nói:
- Ta đã từng đồng ý với một người, phải chăm sóc tiểu thư kỹ lưỡng.