Bạch Bào Tổng Quản

Chương 387: Đại điển



Sở Ly trở về chỗ cũ.

Hàn Phi đang ngồi ở bên trong quán cơm nhỏ ăn cơm, nhìn thấy Sở Ly đi vào, hắn ngoắc ngoắc tay.

Sở Ly ngồi vào phía đối diện hắn:

- Đã giải quyết rồi.

Hàn Phi cười nói:

- Sở huynh ra tay sao có thể không giải quyết được chứ? Quên đi, khỏi nói tên này nữa, nhắc tới đã không thấy ngon miệng rồi!

Hắn biết thần thông của Sở Ly, vì lẽ đó cũng không kinh hãi, tên kia có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh hơn được Sở Ly, bị Sở Ly giết cũng là chuyện đương nhiên.

Sở Ly nói:

- Hàn huynh, lần này ngươi tới đây là muốn cảm nhận sự phồn hoa của Thần Đô, hay là muốn định cư ở chỗ này?

- Đi một vòng rồi lại rời khỏi nơi này mà thôi.

Hàn Phi lắc đầu nói:

- Hiện tại Đại Giang minh chia năm xẻ bảy, chính là cơ hội tốt nhất của Giang Xuyên minh, đương nhiên ta không thể bỏ qua được!

Sở Ly gật gù cười nói:

- Các ngươi có thể thôn phệ toàn bộ địa bàn không?

- Cũng không thể, nhưng khuếch trương địa bàn thêm một nửa nữa, ta rất chắc chắn.

Hàn Phi để đũa xuống, tay cầm quạt giấy, tiêu sái phe phẩy:

- Từ đó, ta cũng có thể thi triển quyền cước một phen.

- Vậy ta chúc Hàn huynh thi triển được kế hoạch lớn!

Sở Ly cười nói.

Hắn biết Hàn Phi ôm hoài bão rất lớn, muốn biến Giang Xuyên minh thành một tập thể bang phái và cửa hàng cùng với phiêu hành, có thể vận chuyển độc lập, không cần thế lực ngoại lai xen vào, tự thành một vương quốc.

Việc này nói thì rất dễ dàng, cũng làm cho người ta hưng phấn. Thế nhưng bắt tay vào làm thì lại khó khăn chồng chất.

Đánh vỡ hệ thống lợi ích đã có từ lâu, thành lập một hệ thống mới, chuyện này sẽ có lực cản vô cùng lớn, tuyệt đối không phải suy nghĩ một chút là có thể thành công được, cần trả giá quá nhiều tâm lực và vật lực.

Lần này mở rộng địa bàn đã cho Hàn Phi một cơ hội tốt nhất, hắn muốn thử những suy nghĩ của mình ở trên địa bàn mới đoạt được này, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.



Sở Ly uống đến chiều rồi mới trở về.

Chờ tới lúc trở lại Thiên Xu Viện thì cảm giác say đã biến mất, khắp toàn thân không còn mùi rượu, hắn không dùng nội lực để loại bỏ, thuần túy là do thân thể tự mình giải rượu.

Bây giờ thân thể của hắn được Khô Vinh kinh, Kim Cương Độ Ách Thần Công, Bạch Hổ Luyện Dương đồ và Thiên Ma công rèn luyện, càng ngày càng mạnh mẽ, lục phủ ngũ tạng so với người thường còn mạnh hơn mấy lần, cảm giác say đi một lúc đã bị phân giải hết toàn bộ, giống như là người khác ngủ qua một đêm vậy.

Mới vừa vào Thiên Xu Viện, một bóng người thon thả đã nhào tới, mang theo mùi thơm nhàn nhạt.

Sở Ly cười lùi về phía sau một bước, ôm quyền một cái:

- Thu cô nương.

Lãnh Thu ngừng bước chân lại, bất mãn trừng mắt nhìn hắn:

- Đại tổng quản, có phải ngươi đang tránh ta hay không?

Sở Ly bật cười, lại nhìn đám người Tiêu Thi như cười mà không phải cười xem trò vui, lắc đầu nói:

- Làm sao ta lại tránh Thu cô nương cơ chứ?

Lãnh Thu chu bờ môi đỏ, hừ lạnh một tiếng:

- Đừng tưởng rằng ta ngốc... Nếu như không phải tránh mặt ta thì tại sao qua nhiều ngày rồi mà ngươi lại không ló mặt ra cơ chứ?

- Ta bế quan luyện công.

Sở Ly nói.

Lãnh Thu bĩu môi hừ lạnh nói:

- Bế quan luyện công là vì muốn né tránh ta, bằng không, tại sao tự dưng lại đi bế quan?

Sở Ly bất đắc dĩ, cũng không thể nói là để đối phó với An vương được.

Đối với một tiểu cô nương như vậy cũng không biết ăn nói thế nào, biện pháp tốt nhất là chuyển đề tài câu chuyện:

- Đại điển săn bắn sắp diễn ra chưa?

- Ngày mai!

Lãnh Thu vội hỏi:

- Lần này không cho phép ngươi né, phải đồng ý với ta!

- Được, nhất định ngày mai ta sẽ đi!

Sở Ly vội nói.

Tiết Ngưng Ngọc cười tủm tỉm đứng ở một bên nhìn vào, nói:

- Đại tổng quản, làm phiền ngươi rồi.

Sở Ly nói:

- Ta cũng đang muốn xem trò vui, có người nói tất cả đệ tử của Vương phủ sẽ tham gia, đúng chứ?

- Đúng vậy, các đệ tử của mười hai Vương phủ đều tới.

Tống Lưu Ảnh nói:

- Tình nhi cũng sẽ cùng đi, đến lúc đó hai người bọn họ đi cùng nhau, để Đại tổng quản ngươi hỗ trợ chăm nom.

Sở Ly gật gù:

- Việc nghĩa chẳng từ nan.

Lãnh Tình lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một chút, không có hứng thú để ý tới hắn.

Tiêu Thi nói:

- Vừa vặn, ta cũng muốn tham gia trò vui.

- Tiêu muội muội, thân thể của muội như thế này có được không?

Tống Lưu Ảnh nói:

- Đừng cậy mạnh, sẽ làm tổn thương nguyên khí.

- Từ sáng đến tối ngây ngốc ở trong phòng, cũng sắp hỏng rồi.

Tiêu Thi nói:

- Các vị Vương Phi đều có mặt ở đó chứ? Cũng nên gặp mặt các vị Vương Phi một lần.

- Vậy ngươi sẽ phải mệt chết đó.

Tiết Ngưng Ngọc nói:

- Các nàng đều rất hiếu kỳ đối với vị đệ nhất mỹ nhân Đại Quý như ngươi, tất cả đều muốn tới xem đó.

- Vậy thì tốt.

Tiêu Thi cười nói.

Sở Ly liếc mắt nhìn nàng.

Tiêu Thi nhìn qua rất nghiêm trọng, nhưng thương thế đã khôi phục đến mức gần như khỏi.



Bãi săn hoàng gia ở phía đông ngoại thành Thần Đô thành, diện tích chừng ba ngàn mẫu.

Trong bãi săn rừng rậm trải rộng, phóng tầm mắt nhìn vào đều là cây cối, giống như thân đang ở trên thảo nguyên rộng lớn, phong cảnh tuyệt nhiên không giống Đại Quý.

Trong bãi săn cả ngày đều có tiếng thiết giáp va chạm, cờ xí phấp phới, tiếng chém giết vang lên không dứt bên tai, chẳng khác nào sa trường.

Sở Ly biết cái bãi săn này, có người nói là dựa theo địa hình của Đại Ly để xây lên.

Thiết kỵ của Đại Ly nổi danh thiên hạ, mà Đại Ly lại có dã tâm bừng bừng, đặc biệt còn mắt nhìn chằm chằm vào Đại Quý, bất cứ lúc nào cũng muốn đẩy thiết kỵ tiến vào, san bằng Đại Quý.

Từ lúc Đại Quý và Đại Ly lập triều vẫn dây dưa không ngớt, giao chiến ở biên giới chưa từng dừng lại một ngày nào. Mà lúc trước thành lập bãi săn này chính là vì tái hiện chiến dịch ở biên quan, chư tướng và hoàng thượng trong triều đồng thời thảo luận được mất, tổng kết kinh nghiệm.

Những năm gần đây kỵ binh của Đại quý từ từ tinh nhuệ, nhưng chung quy vẫn có khoảng cách đối với Đại Ly.

Quan trọng chính là ngựa chưa đủ tốt, người tinh thông nuôi ngựa thiếu.

Ngựa chưa đủ tốt là bởi vì cỏ chưa đủ tốt, dù sao Đại Ly thân ở thảo nguyên, đất đai màu mỡ, đại quý thì lại không có hoàn cảnh như vậy, cho nên các loại cỏ đều kém xa.

Giống như việc ăn ngon quyết định trình độ khỏe mạnh của con người vậy, cho dù ngựa tốt mà không có cỏ tốt thì cũng vứt đi.

Mảnh bãi săn hoàng gia này được thành lập, vừa là vì nuôi quân, cũng là vì nuôi cỏ, bồi dưỡng cho ra những con ngựa tốt.

Sở Ly cưỡi một thớt tuấn mã màu đen đi theo bên người Tiêu Thi, chậm rãi đi ra khỏi Đông thành.

Tiêu Thi cưỡi một con ngựa trắng, trên dưới toàn thân không có một chút màu tạp nào cả.

Nàng mặc một thân y phục màu trắng, đeo áo choàng màu hồng, bên trong ôn nhu lộ ra vẻ hiên ngang, lập tức cướp đi tất cả ánh sáng của mọi người ở chung quanh. Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc, Lãnh Tình, Lãnh Thu, thậm chí là Tuyết Lăng, Liễu Nhứ, đều phải lu mờ ảm đạm.

Khuôn mặt như ngọc trắng, đôi mắt như hồ sâu, nàng lẳng lặng ngồi ở trên ngựa, thân thể mềm mại uyển chuyển theo lưng ngựa mà nhẹ nhàng chập trùng, tao nhã mà ung dung, toả ra khí tức phong hoa tuyệt đại, khiến cho đám người ở nơi nàng đi qua phải trợn mắt nhìn, không có cách nào tự kiềm chế được.

Tống Lưu Ảnh cười nói:

- Chúng ta không nên đi cùng Tiêu muội muội đâu.

Tiết Ngưng Ngọc mở miệng cười khẽ.

Tuy nói các nàng đều là người đã có nữ nhi, nhưng thân là nữ nhân, xinh đẹp là chuyện thứ nhất được ưu tiên. Mà Tiêu Thi có vẻ đẹp như vậy, khiến cho người thân là nữ nhân như các nàng cũng than thở không ngớt. Đi theo bên người nàng hoàn toàn là làm nền, quả thực rất là bất đắc dĩ.

Tiêu Thi ôn nhu cười nói:

- Tống tỷ tỷ, chúng ta phải đi bao xa nữa?

Hai bên đường lớn là từng binh lính đứng thẳng tắp, thiết giáp dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang, cách mười thước có một người, đứng thẳng tắp, giống như từng cái cây vậy.

Hai mắt của bọn họ nhìn thẳng về phía trước, đứng không nhúc nhích giống như một cái cây bình thường, giống như không thấy khuôn mặt đẹp của Tiêu Thi, chỉ dùng khóe mắt quét nhìn nàng một chút, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, bất động.

Sở Ly đánh giá binh lính hai bên đường lớn, sát khí trên người nồng nặc, đều là người đã từng giết người từng thấy máu, hiển nhiên đều là tinh nhuệ trải qua trăm trận chiến.

Trịnh Lập Đức đi theo phía sau lưng Sở Ly, thấy Sở Ly nhìn chằm chằm vào những binh sĩ này, hắn cười nói:

- Đại tổng quản, những người này là lão binh từ biên giới trở về, mỗi người đều có quân công ở trên người!

Cảm giác của hắn đối với Sở Ly rất phức tạp, vừa kính mà lại kiêng kỵ, vừa lo lắng thân cận quá gần với đối phương sẽ bị liên lụy. Thế nhưng đối phương lại là lãnh đạo trực tiếp của hắn, hắn không thể không nghe.

Sở Ly gật đầu than thở:

- Bọn họ tĩnh dưỡng xong sẽ đi đâu?

- Đa số sẽ được điều động tới nơi khác.

Trịnh Lập Đức nói:

- Mỗi một tân binh đều phải huấn luyện hai năm ở nơi khác, chờ trở thành lão binh thì mới được ở trên một năm ngoài biên giới. Dựa vào quân công mà thăng chức, điều động tới nơi khác, những binh lính tham gia săn bắn đại điển đều là người đã lập được quân công.

- Đại Ly...

Sở Ly lắc đầu thở dài.

Tuy hắn là Đại tổng quản, thế nhưng lại không có lực ảnh hưởng gì đối với đại sự của triều đình, cần từng bước từng bước tiến lên vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.