Bạch Bào Tổng Quản

Chương 411: Ra tay



Sở Ly lười biếng nói:

- Lục cô nương, bọn họ đến rồi.

Lục Ngọc Dung nhíu mày:

- Vì sao không cùng đi với mọi người chứ? Nói không chừng khi đó chính bọn hắn sẽ tản đi, tránh được trận phiền phức này.

Có nàng ở đó, còn cô cô nói chuyện, Lãnh Phong không tình nguyện tới mấy thì lần này cũng sẽ rút người về, tránh được một trận phân tranh này.

Có điều, tính tình của Lãnh Phong rất kiêu ngạo, lần này không được, còn có thể sẽ có lần sau.

Hẳn Sở Ly phải biết cái này, cho nên muốn giải quyết từ sớm, tránh cho sau đó có phiền toái nữa.

Sở Ly cười cợt.

Lục Ngọc Dung nói:

- Chờ một lúc để ta ra tay đi.

- Trốn nhất thời, không trốn được một đời.

Sở Ly bình tĩnh nhìn về một rừng cây phía xa:

- Lần này không thể giải quyết bọn họ, còn có thể có lần sau nữa.

Lông mi của Lục Ngọc Dung nhíu lại.

Nàng cảm giác được vẻ lạnh lùng lộ ra ở trong lời nói của Sở Ly.

- Ầm! Ầm!

Hai tiếng vang trầm thấp vang vọng.

Hai khối đá tảng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên quan đạo, mặt đất lập tức chấn động.

Vốn trên quan đạo này sẽ có binh lính tinh nhuệ, nhưng bởi vì tham gia săn bắn đại điển cho nên bây giờ đều chém giết ở trong bãi săn, vì vậy hai bên quan đạo trống rỗng không có một ai.

Hai tảng đá lớn cao bằng một người, vuông vức, lập tức chặn đừng đi của mọi người lại.

Đối với tuấn mã mà đám người Sở Ly cưỡi mà nói, có thể nhảy một cái đi qua.

- Ầm! Ầm!

Lại có hai tảng đá lớn từ trong rừng cây bay ra ngoài, rơi xuống trên quan đạo.

Hai khối đá rơi xuống chuẩn xác ở trước hai khối trước đó, đã như thế, cho dù tuấn mã cũng khó mà nhảy qua được, lần này đã triệt để ngăn đường đi lại.

Sở Ly gìm dây cương, tuấn mã dừng lại.

Tiêu Thi và đám người Liễu Nhứ, Tuyết Lăng cũng dừng lại.

Sở Ly quay đầu nói với Lục Ngọc Dung:

- Làm phiền ngươi trông coi tiểu thư giúp ta.

- Ta tới đối phó với bọn họ!

Lục Ngọc Dung vội nói.

Nàng có linh cảm không lành, lần này Sở Ly sẽ xuống tay ác độc.

Sở Ly đưa tay đè lên trên chuôi kiếm:

- Để ta tự mình tới... Vạn nhất bọn họ thật sự làm tiểu thư bị thương, như vậy ta cũng mặc kệ là thế tử hay là không!

-... Được rồi.

Lục Ngọc Dung nhíu mày gật đầu.

Nàng vẫn cảm thấy Sở Ly yêu thích Tiêu Thi, vì lẽ đó cho nên một khi Tiêu Thi bị thương, nhất định Sở Ly sẽ phát điên, lạnh lùng hạ sát thủ.

Sở Ly chậm rãi xuống ngựa, quay đầu cười nói với Tiêu Thi:

- Tiểu thư chờ một chút!

Tiêu Thi bình tĩnh nhìn hắn:

- Chú ý đúng mực.

- Ta đã hiểu.

Sở Ly gật đầu.

Trong rừng cây có mười bốn người áo đen bịt mặt lao ra, thi triển khinh công nhằm về phía Tiêu Thi.

Sở Ly hừ lạnh một tiếng, bóng nước lập tức rơi xuống ngực, tức thì lực lượng vô cùng mãnh liệt tuôn ra.

Hắn đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở phía sau một người bịt mặt, ánh kiếm mông lung lóe lên, thuấn kiếm đâm thủng ngực của người áo đen bịt mặt.

Sau một khắc, hắn lại lướt người đi, xuất hiện ở phía sau tên còn lại, ánh kiếm mông lung lại lóe lên, lại đâm thủng ngực một người khác.

Mấy ngày nay hắn đã luyện thành Thần Kiếm thất thức, triệt để phát huy ra được uy lực Thần Đao thất thức.

Lại mượn Thiên Ma công, tốc độ của kiếm càng nhanh hơn, lực lượng càng mạnh hơn, hai vị cao thủ Thiên Ngoại thiên còn chưa kịp phản ứng đã bị trúng kiếm.

Thân thể hắn liên tục lập lòe, mỗi một lần lóe lên đã xuất hiện ở phía sau một người áo đen bịt mặt, một kiếm đâm ra, không có một người nào có thể tránh được.

Ở trước mặt của Sở Ly, bọn họ chẳng khác nào trẻ con không học võ công, không có chút sức phản kháng nào cả.

Lục Ngọc Dung nhìn thấy vậy cả người rét run.

Y theo võ công của hắn bây giờ, ba tên cao thủ Quang Minh Thánh giáo kia đã sớm chết rồi mới đúng, không kịp thi triển bí thuật, cuối cùng sẽ bước vào thế giới cực lạc.

Hắn cố ý ẩn giấu võ công, muốn nhìn rõ hư thực của đệ tử Quang Minh Thánh giáo, phần tâm cơ này cũng thật là thâm trầm, thà rằng để cho chính mình bị thương cũng không để lộ ra bản lĩnh thật sự.

Mười bốn cao thủ Thiên Ngoại thiên không thể vọt tới trước mặt Tiêu Thi thì đã có bảy người ngã xuống.

Bọn họ rất tức giận, lúc này đã không lo được nhằm về phía Tiêu Thi nữa, bây giờ đối phó Tiêu Thi đã không còn ý nghĩa gì nữa. Sở Ly căn bản không trốn, mà là muốn giết bọn hắn, cho nên chuyện quan trọng nhất hiện tại là giữ mạng!

Bảy người vội vàng liên thủ chống đỡ, đề phòng Sở Ly đột nhiên xuất hiện.

Sở Ly cười lạnh một tiếng, thân thể lóe lên xuất hiện ở trước người một người áo đen bịt mặt, lại đâm ra một kiếm.

Ba người áo đen bịt mặt đồng thời xuất chưởng.

Ánh kiếm mông lung lóe lên, sau đó Sở Ly bồng bềnh lùi về phía sau.

Một người áo đen bịt mặt che ngực ngã xuống, kiếm đã đâm thủng ngực của hắn.

Lần này Sở Ly không ra tay từ phía sau lưng mà trực tiếp mặt đối mặt với đối phương.

Hắn có Thiên Ma công gia trì, tốc độ rất nhanh, chưởng lực của bọn họ vẫn còn ở giữa không trung thì kiếm của hắn đã đâm trúng ngực. Sau đó hắn bình yên lui lại, lại nhằm về phía tên còn lại.

Trong nháy mắt, lại có ba người ngã xuống.

- Lui!

Bốn người còn lại thấy tình thế không ổn, hét lớn một tiếng, thoát đi từ bốn phương hướng.

Thân thể bọn họ nhanh chóng phồng lên, đã thúc giục bí thuật, như một vệt khói trôi về phương xa.

Sở Ly đuổi theo từng người một, tất cả đều đâm thủng ngực.

Sắc mặt Lục Ngọc Dung âm trầm nhìn chằm chằm vào kiếm của Sở Ly.

Nàng đang suy nghĩ, nếu như mình đối đầu với kiếm pháp như vậy thì có thể tránh được hay không.

Có thể tránh được chỗ yếu, muốn hoàn toàn tránh ra là chuyện không thể, kiếm của hắn quá nhanh, thân pháp cũng quá nhanh, trong lòng xuất hiện báo động thì kiếm đã đến, thậm chí so với báo động còn nhanh hơn nữa.

Điểm vui mừng chính là, kiếm của Sở Ly đâm trúng ngực đều là ngực phải của bọn họ.

Thân là hộ vệ Vương phủ, linh đan diệu dược không ít, cao thủ Thiên Ngoại thiên sinh cơ dồi dào, ăn linh dược vào, lại tu dưỡng một trận thì sẽ không sao, nhưng trong thời gian ngắn sẽ mất đi lực lượng động thủ.

Sở Ly quét mắt nhìn đám người áo đen bịt mặt ngã trên mặt đất một chút, lắc đầu một cái, người nhẹ nhàng trở lại bên người Tiêu Thi:

- Tiểu thư, đi thôi.

Tiêu Thi mở miệng nở nụ cười:

- Tâm địa của ngươi đã mềm hơn rất nhiều rồi.

- Đúng vậy.

Sở Ly cười lắc đầu một cái.

Tiêu Thi quét mắt nhìn đám người mặc áo đen nằm trên đất một chút, ánh mắt rất bình tĩnh.

Nàng đã thấy qua rất nhiều sinh tử, cho nên cũng không quan tâm đối với sinh tử của những người này, Sở Ly không giữ lại ai hay giết ai nàng cũng sẽ không nói nhiều thêm một câu.

Lục Ngọc Dung nhìn những người mặc áo đen này, những người này đều là tinh nhuệ của các Vương phủ, kết quả lại rơi vào một kết cục như thế.

- Tuyết Lăng!

Sở Ly nói.

Tuyết Lăng đồng ý một tiếng, đi tới phía trước bốn tảng đá to lớn, hai tay dán lên trên một khối, nhẹ nhàng nhấc lên, tảng đá so với nàng còn cao hơn bị nhấc lên, nhìn qua dường như không mất chút công sức nào.

Một thân thần lực này của nàng là đến từ chính Bạch Hổ luyện dương đồ.

Sở Ly nói:

- Sau khi chúng ta đi qua, lại đặt trở lại chỗ cũ.

- Vâng!

Tuyết Lăng mở miệng cười nói.

Chờ đám người Sở Ly cưỡi lên ngựa đi qua, Tuyết Lăng lại di chuyển đá về chỗ cũ, sau đó nhảy lên ngựa, mọi người đồng thời trở về thành.



Đám người Lãnh Phong kết thúc đại điển săn bắn, vội vã chạy tới đây, muốn chạy trước những nữ quyến như đám người Lục Vương phi.

Lãnh Phong không thể chờ đợi được nữa mà muốn nhìn một chút, nhìn dáng vẻ thê thảm của Sở Ly, để trút cơn giận.

Lãnh Đào hưng phấn đi theo sau lưng hắn, chúng hoàng Thế tử cũng rất là hưng phấn.

Lần này ở săn bắn đại điển Sở Ly lại đại xuất danh tiếng một lần.

Chuyện này càng làm cho bọn họ khó chịu, hận không thể làm cho Sở Ly ngã nhào, nếu có thể bị các hộ vệ của mình đánh cho sưng mặt sưng mũi, vô cùng chật vật, như vậy quả thực là chuyện quá thoải mái rồi còn gì!

Chờ tới khi bọn họ đi tới chỗ bốn tảng đá, nhìn thấy đám người áo đen bịt mặt đang khoanh chân vận công ở cùng một chỗ.

Sau khi những người áo đen bịt mặt này ăn linh dược vào lại trực tiếp khoanh chân vận công, cũng không quan tâm tới việc trốn vào trong rừng cây.

Kiếm kính bên trong thân thể của bọn họ kéo dài không dứt, cực kỳ ác liệt, mỗi thời mỗi khắc thương thế của bọn họ đều đang tăng thêm, không cho phép trì hoãn một chút nào cả.

- Chuyện gì thế này?

Lãnh Đào lớn tiếng nói.

Mười bốn người mặc áo đen không nhúc nhích, không thể trả lời được bọn họ.

Gương mặt tuấn tú của Lãnh Phong trở nên rất âm trầm.

Mọi người cũng đi tìm hộ vệ của mình, bởi vì vẫn đi theo bên người, cho nên dù họ có che mặt thì bọn họ cũng nhận ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.