- Nói vậy đệ tử Quang Minh Thánh giáo thực sự là ở trong đám người nha hoàn rồi.
- Lục cô nương rất thông minh.
Điền Thạch nói:
- Đáng tiếc người thông minh cũng không thể sống được quá lâu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn giết Vương gia, hay là vì bảo toàn cho đệ tử Quang Minh Thánh giáo kia vậy?
Điền Thạch lặng lẽ không nói.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Nếu như ngươi muốn bảo toàn cho đệ tử Quang Minh Thánh giáo kia thì đúng là có thể tha cho nàng một mạng. Chỉ có điều, ngươi cũng không thể báo thù nữa, dùng mạng nàng đổi mạng lệnh tôn, ngươi vẫn ở bên trong phủ Vương gia hiệu lực, thế nào?
Điền Thạch cau mày liếc mắt nhìn nàng.
Hắn thầm than Lục Ngọc Dung này rất đáng sợ, tính toán lòng người vừa tàn nhẫn lại vừa độc.
Ở trong lòng hắn rất chần chờ, rốt cuộc là cứu nàng, hay là giết Cảnh Vương để báo thù đây?
Lục Ngọc Dung nói:
- Có ta ở đây, ngươi không giết được Vương gia đâu. Đã như thế, người yêu kia của ngươi cũng không trốn thoát được, không báo được thù, người yêu cũng trốn không thoát. Cả hai đều không, sao không chọn một thôi chứ?
Cảnh Vương trầm giọng hừ lạnh nói:
- Điền Thạch, nếu như ngươi đồng ý không báo thù nữa thì bản vương có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra!
- Ài...
Điền Thạch lắc đầu nói:
- Vương gia coi trọng, Điền mỗ chỉ có thể phụ lòng, thù cha không đội trời chung, thân là nhi tử, nếu không thể báo, thực sự là thẹn với tổ tông!
- Điền tiền bối, ngươi là một người thông minh, cần gì phải đi vào ngõ cụt như vậy chứ?
Lục Ngọc Dung vội nói:
- Vương gia làm việc công chính nghiêm minh, làm cho lệnh tôn chết ở dưới đao của Vương gia, chắc hẳn là người có tội!
- Có tội thì sao, thù không thể không báo.
Điền Thạch nói.
Thân thể hắn bỗng nhiên trở nên phai nhạt đi mấy phần, giống như thân thể đã tan vào trong nước, hòa tan đi một phần.
Bỗng nhiên trong lúc đó, hắn như đổi thành một người khác, tốc độ như điện, không ngờ Cảnh Vương không kịp né tránh, ầm một tiếng đã bị đánh trúng ngực.
- Phụt!
Cảnh Vương tức thì phun ra một ngụm máu tươi.
- Vương gia!
Mặt ngọc của Lục Ngọc Dung tức thì trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, chỉ có thể tác thành cho ngươi! Người đâu!
- Có!
Tám vị cao thủ Thiên Ngoại thiên vọt vào trong phòng, nhằm về phía Điền Thạch.
Điền Thạch chẳng khác nào một vệt lưu quang, trong nháy mắt đã phá tan vây công của tám người, xuất hiện ở trước mặt của Cảnh Vương.
Lục Ngọc Dung cũng xuất hiện ở trước mặt của Cảnh Vương, hai tay của hai người đối đầu với nhau.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang vọng, y phục màu tím của Lục Ngọc Dung phần phật, nàng vững vàng đứng tại chỗ, che ở trước người của Cảnh Vương.
Điền Thạch lùi về phía sau hai bước, cau mày nhìn về phía Lục Ngọc Dung.
Hắn biết Lục Ngọc Dung là cao thủ, thế nhưng lại không nghĩ rằng nàng lại lợi hại như vậy, mình thần công đại thành, không ngờ vẫn không thể thắng được nàng, nội lực của nàng tinh khiết dị thường, cực kỳ quái lạ. Sau khi tiến vào thân thể đã bắt đầu phá hoại hắn.
Lục Ngọc Dung nhíu mày nhìn hắn, hừ lạnh nói:
- Quả nhiên lợi hại!
Nàng vung tay lên.
Sắc mặt của tám vị cao thủ Thiên Ngoại thiên rất âm trầm, tốc độ bọn họ kém xa Điền Thạch, một thân tu vi thâm hậu lại không có chỗ nào dùng.
Vốn bọn họ muốn xông lên tiếp, thế nhưng Lục Ngọc Dung lại khoát tay chặn lại, thân thể bọn họ ngừng lại, chỉ là vẫn mơ hồ vây quanh Điền Thạch mà thôi.
Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, ánh sáng màu trắng trên mặt lập lòe.
Màu sắc trên khuôn mặt xảy ra biến hóa, như đã biến thành ngọc trắng vậy.
Cả người nàng như được bạch ngọc điêu khắc mà thành, không có một tia khí tức khói lửa nhân gian nào cả.
Thân thể của Điền Thạch càng ngày càng nhạt, như đang đặt mình ở trong đáy hồ, thân thể mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ vị trí cụ thể, loạng choà loạng choạng, như thật như ảo.
- Sưuu!
Điền Thạch hóa thành một đạo ánh sáng, không ngờ lại xuyên qua thân thể của Lục Ngọc Dung, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người của Cảnh Vương, tay đẩy ra một chưởng, một tầng ánh sáng đã đến trước người của Cảnh Vương.
- Ầm!
Lục Ngọc Dung lần nữa xuất hiện ở trước người của Cảnh Vương, ngăn cản một chưởng này của hắn.
Thân thể Điền Thạch có ánh sáng màu xanh lập lòe, lui hai bước.
Loáng một cái Lục Ngọc Dung đã xuất hiện ở trước mặt của Điền Thạch, lại vỗ ra một chưởng, một chưởng không chút tì vết, nhẹ nhàng như là trò đùa.
- Ầm!
Điền Thạch lại lui hai bước, thân thể có ánh sáng màu xanh lập lòe.
Khuôn mặt giống như ngọc trắng của Lục Ngọc Dung không có một tia biến đổi nào, ánh mắt không đau khổ không vui, lại vỗ ra một chưởng.
Điền Thạch muốn tránh ra, nhưng dù hắn làm thế nào thì bàn tay trắng như ngọc kia như biết trước hành động của hắn vậy, lại khiến cho hắn không thể không đón đỡ cho được.
- Ầm ầm ầm ầm...
Bàn tay nhỏ như ngọc trắng của Lục Ngọc Dung liên tục đánh trúng bàn tay phải của Điền Thạch.
Ánh sáng màu xanh trên người Điền Thạch lập lòe, càng ngày càng sáng.
Mọi người lắc đầu thở dài, thứ mà Điền Thạch tu luyện hẳn là một loại công phu kỳ dị nào đó, thân pháp rất nhanh, thế nhưng lại đụng phải Lục Ngọc Dung, hiển nhiên là sinh ra không gặp thời.
- Ầm!
Rốt cục thân thể của Điền Thạch đã không thể ngăn được nữa, ngực đã trúng một chưởng của nàng.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nhìn hắn, bàn tay phải trắng như tuyết giơ lên, chậm rãi đập xuống.
- Ầm!
Một đạo ánh sáng màu hồng xuất hiện, che ở trước mặt Điền Thạch, chặn lại một chưởng này của Lục Ngọc Dung, là một nữ tử mặc y phục màu hồng.
Điền Thạch thất thanh kêu lên:
- Tam nương!
Nữ tử mặc y phục màu hồng này có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt lạnh lẽo.
Nàng lạnh lùng nói:
- Điền Thạch, ngươi không nên động thủ!
Điền Thạch lắc đầu một cái, gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười khổ:
- Đúng là ta không nên động thủ!
Vốn hắn muốn giết Cảnh Vương, gây nên đại loạn, vừa báo thù cho mình, cũng không cần Tam nương bại lộ thân thế mà vẫn có thể hoàn thành được nhiệm vụ. Thế nhưng hắn không hề nghĩ rằng có biến số như Lục Ngọc Dung này, nào nghĩ đến không những mình không thể giết chết được Cảnh Vương, trái lại còn khiến cho Tam nương bại lộ, đã như thế, là hắn đã làm liên lụy tới nàng.
- Có thể chống đỡ được nữa không?
Nữ tử mặc y phục màu hồng kia nói:
- Chúng ta xông đi ra ngoài đi!
-... Ta không được nữa rồi, ngươi đi trước đi!
Điền Thạch lắc đầu nói:
- Ta đã sớm ngờ tới sẽ có ngày đó, rốt cục ta đã có thể an tâm nhắm mắt!
- Thù còn chưa báo ngươi nhắm mắt cái rắm!
Nữ tử mặc y phục màu hồng hừ lạnh một tiếng:
- Nhất định phải chạy thoát!
Lục Ngọc Dung nói:
- Ngươi là đệ tử của Quang Minh Thánh giáo, đúng không?
- Không sai.
Nữ tử mặc y phục màu hồng lạnh nhạt nói:
- Người các ngươi muốn tìm chính là ta!
- Ngươi đến để ám sát Vương gia sao?
-... Coi như là thế đi.
- Có lẽ không phải vậy chứ?
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Không phải đến để ám sát Vương gia, ngươi muốn làm gì chứ? Là bởi vì Điền Thạch đúng không? Ngươi thích Điền Thạch, đúng không?
Vẻ mặt nữ tử mặc áo hồng có chút kinh dị.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hắn vì báo thù mà đến, ngươi vì cứu hắn mà đến, nam nhân đáng giá như vậy sao? Đáng để vứt bỏ tính mạng của mình sao?
Tam nương lạnh nhạt nói:
- Có đáng giá hay không thì sao chứ?
Lục Ngọc Dung nói:
- Hắn từ bỏ báo thù, chúng ta sẽ buông tha các ngươi, các ngươi có thể tiêu dao tự tại sống tiếp, nhưng hắn lại chọn báo thù, như vậy, ngươi cảm thấy ngươi làm vậy có đáng giá hay không?
- Nếu như hắn từ bỏ báo thù thì cũng không phải là người mà ta yêu thích kia.
Tam nương nói.
Lục Ngọc Dung lắc đầu thở dài:
- Chữ tình này thật sự khiến cho người ta đau đầu, đã như vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi, bí thuật của Quang Minh Thánh giáo uy lực kinh người, ta rất muốn lĩnh giáo một, hai!
Tam nương loáng một cái đã xẹt qua trước mặt Lục Ngọc Dung, xuất hiện ở trước người của Cảnh Vương.
Cảnh Vương phẫn nộ hừ một tiếng, mình lại trở thành đối tượng bị người ta bắt nạt, thật là làm cho người ta tức giận.
Lục Ngọc Dung xuất hiện ở trước mặt Tam nương, mặt ngọc càng ngày càng trắng loáng, càng như ngọc trắng, thân pháp càng nhanh hơn nữa.
- Ầm!
Chưởng lực của hai người chạm vào nhau, một đạo thanh âm chẳng khác nào sấm rền vang vọng.
Y phục của Cảnh Vương bay phần phật, không khỏi nheo mắt lại.
Y phục của Lục Ngọc Dung và Tam nương đều là la sam tung bay, hai tay lần nữa giao nhau.
- Ầm ầm ầm ầm...
Chưởng lực của Tam nương càng ngày càng mãnh, Lục Ngọc Dung không rơi xuống hạ phong, nàng cũng đã quyết tâm, thúc giục bí thuật.
Lục Ngọc Dung đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, tiếng hú mờ mịt như từ phía chân trời truyền đến.
Khí chất của nàng xảy ra biến hóa, khí tức như không nhiễm một tia khói lửa nhân gian, băng cơ ngọc cốt, chẳng khác nào một vị tiên tử, như bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi, bay thẳng lên tên Tiên cung ở trên trời.