- Đổi lại là người bên ngoài, sợ rằng sẽ không lạnh lùng ra tay như thế.
- Bọn họ vừa si tình lại đáng thương, nhưng vẫn phải hạ thủ.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nhìn hắn:
- Chỉ cần là đối thủ, chắc chắn ta sẽ không nương tay!
Sở Ly cười nói:
- Chúng ta là đối thủ đúng không?
- Ngươi nói xem?
Lục Ngọc Dung nói:
- Lần này ta đã nhớ kỹ.
- Ta biết, ngươi sẽ báo thù lại.
Sở Ly gật gật đầu nói:
- Có điều Lãnh Phong tiến vào phủ Quốc Công các ngươi, ngươi không sợ hắn gặp nguy hiểm hay sao?
- Ngươi dám?
Lục Ngọc Dung nhíu mày, đôi mắt sáng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Nàng hiểu rõ ý uy hiếp trong lời nói của Sở Ly, nếu như mình đòi lại tiện nghi lần này, như vậy hắn sẽ đối phó với Lãnh Phong.
Sở Ly vung vung tay:
- Ta còn không muốn làm loạn với Cảnh Vương kia mà.
- Nếu như ngươi làm bừa, phủ Dật Quốc Công đừng mong có ngày yên tĩnh!
Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói.
Sở Ly cười nói:
- Thôi, chúng ta đều có nhược điểm của đối phương, người này cũng không thể làm gì được người kia, hôm qua ngươi dùng bí thuật gì vậy?
- Quả nhiên là ngươi có mặt ở bên cạnh!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Chuyên náo nhiệt như vậy ta há có thể không nhìn sao? Một chưởng này uy lực vô cùng, ta cũng không ngăn được.
- Ngươi biết rõ là được rồi!
Lục Ngọc Dung liếc xéo hắn một chút:
- Đây là Cửu thiên huyền nữ chưởng, tu vi của ta còn thấp, nếu như tu vi cao thâm thì trong nháy mắt có thể thi triển ra được, tùy ý đánh ra một chưởng cũng sẽ chính là Cửu thiên huyền nữ chưởng!
- Cửu thiên huyền nữ thần công quả thực là lợi hại!
Sở Ly thở dài nói.
Lục Ngọc Dung nhíu mày nhìn hắn:
- Bạch Hổ luyện dương đồ quả thực lợi hại như vậy sao?
Nàng trở về cố gắng tra xét Bạch Hổ luyện dương đồ một phen. Nàng phát hiện ra người tu luyện rất hiếm thấy, người duy nhất luyện còn bị Sở Ly giết, đoạt Bạch Hổ luyện dương đồ.
Sở Ly thở dài gật gù:
- Bạch Hổ luyện dương đồ có uy lực vô cùng, ta cảm thấy hiện tại mọi người đều đi lầm đường, luyện thể thuật cũng không phải là không thể tả như trong tưởng tượng, trong các võ học thượng cổ cũng có không ít võ học là luyện thể thuật.
- Vận đổi sao dời, lúc này không giống ngày xưa nữa rồi.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Tuyệt học lúc trước có thể không bị diệt mà truyền thừa lại được bao nhiêu chứ? Rất nhiều võ học đã không thích hợp với hiện trạng tu luyện hiện tại nữa rồi.
- Là vấn đề tư chất của cá nhân thôi.
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung khẽ gật đầu:
- Huyết thống càng ngày càng kém, nếu cứ tiếp tục như thế, sau ngàn năm, võ học của bây giờ chúng ta cũng chưa chắc đã có thể truyền thừa tiếp được.
Sở Ly bật cười:
- Lục cô nương nghĩ đủ xa đấy.
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái rồi hừ lạnh nói:
- Bên trong phủ các ngươi không có đệ tử Quang Minh Thánh giáo hay sao?
Sở Ly lắc đầu một cái.
- Làm sao có khả năng được chứ?
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Như vậy xem ra, đệ tử của Quang Minh Thánh giáo không nhiều như chúng ta tưởng tượng, Cảnh Vương phủ chỉ có một, các phủ khác chưa chắc đã có.
- Chỉ hy vọng là như thế.
Lục Ngọc Dung vừa nhắc tới chuyện này đã không thoải mái.
Lại nghĩ tới việc mình bị Sở Ly mạnh mẽ chiếm một món hời lớn.
Tam nương là cao thủ Thiên Ngoại thiên, Điền Thạch cũng là Thiên Ngoại thiên, thân phận so với cao thủ Thiên Ngoại thiên bình thường, thứ đáng quý hơn chính là mưu kế của hắn, một Điền Thạch đã tương đương được với mấy cao thủ Thiên Ngoại thiên.
Sở Ly chậm rãi xoay người, mỉm cười nói:
- Đại công tử sẽ lập tức tổ chức đại hôn, cao thủ của phủ Nhân Quốc Công khi nào có thể đến được? Lục cô nương không đi tham gia trò vui hay sao?
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:
- Ta không muốn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Tiêu Thiết Ưng!
Sở Ly cười nói:
- Như vậy cũng thật là đáng tiếc.
- Nói vậy cũng rất náo nhiệt đó!
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly biết nghĩa bóng trong lời nói của nàng.
Lần trước một lần giết chết mười vị cao thủ Thiên Ngoại thiên, một lần củng cố địa vị và lực chấn nhiếp của phủ Dật Quốc Công, lần này đại hôn, sợ rằng sẽ không có người nào không có mắt đứng ra gây sự, hẳn là sẽ rất yên tĩnh.
- Lo trước khỏi hoạ.
Sở Ly nói.
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu.
Nhìn như nói chuyện phiếm, thế nhưng mỗi một câu đều là đấu tâm trí, thăm dò lẫn nhau, tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm của Tuyết Lăng vang lên:
- Công tử, ở ngoài phủ có hai hòa thượng đến, muốn bái phỏng Vương gia.
- Hai hòa thượng sao?
Sở Ly cau mày, Đại Viên Kính Trí quét qua, đã nhìn thấy hai hòa thượng ở bên ngoài.
Một hòa thượng trung niên lông mày rậm mắt to, thanh niên hòa thượng tướng mạo xấu xí.
Lục Ngọc Dung nhìn về phía hắn.
Sở Ly nói:
- Là người của Đại Lôi Âm tự.
- Nhanh như vậy đã tới rồi sao?
Lục Ngọc Dung kinh ngạc.
Tuy rằng nàng vận dụng quan hệ để đẩy một cái, nhưng không nghĩ tới hành động của Đại Lôi Âm tự lại nhanh như vậy, lúc này mới được mấy ngày đã đến rồi, xem ra trình độ coi trọng của bọn họ đối với A Tu La thần công đã vượt xa tưởng tượng của mình.
- Để Trử tổng quản đón bọn họ vào phòng khách.
Sở Ly nói.
- Vâng.
Tuyết Lăng đáp một tiếng.
- Ta cũng đi gặp hai vị cao tăng này đi.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly gật đầu.
Hai người uống xong trà, sau đó đứng dậy đi đến phòng khách.
Bên trong đại sảnh có hai hòa thượng đang ngồi ngay ngắn, không động vào chén trà, chỉ ngồi ở ghế bên trong Thái sư, đếm phật châu, dường như nhập định vậy.
Hai người Sở Ly đi vào, hòa thượng lông mày rậm mắt to đứng dậy, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Bần tăng Pháp tướng bái kiến Sở thí chủ, vị nữ thí chủ này.
- Pháp tướng đại sư là người của Đại Lôi Âm tự sao?
Sở Ly ôm quyền một cái, mỉm cười nói:
- Không có tiếp đón từ xa, vị tiểu sư phụ này là?
- Bần tăng Minh Tính.
Tay của tiểu hòa thượng xấu xí vội vã hợp thành hình chữ thập thi lễ.
Sở Ly đánh giá Minh Tính này vài lần.
- Sở thí chủ, tại hạ muốn cầu kiến An vương điện hạ.
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập nói:
- Mong rằng Sở thí chủ tác thành.
Sở Ly nói:
- Pháp tướng đại sư, thực sự xin lỗi, Vương gia đang bế quan, không thể tiếp khách.
- An vương điện hạ đang tu luyện A Tu La thần công sao?
- Cái này sao, thứ cho tại hạ không có cách nào cho biết được.
Sở Ly lắc đầu mỉm cười nói:
- Vương gia tu luyện võ công gì, chúng ta đều không biết.
Lông mày rậm của Pháp Tướng nhíu lại, bình tĩnh nhìn hắn:
- Sở thí chủ, thứ An vương điện hạ tu luyện chính là A Tu La thần công!
- Ồ?
Sở Ly mỉm cười nói:
- Sao đại sư biết?
- Tại hạ đã từng tu luyện qua A Tu La thần công.
Pháp Tướng chậm rãi nói:
- Biết rõ nỗi khổ khi tu luyện A Tu La thần công, vì lẽ đó ta đến đây khuyên An vương điện hạ dừng tu luyện lại, khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ!
Sở Ly cười nói:
- Vậy cũng phải chờ sau khi Vương gia bế quan kết thúc rồi lại nói.
- Chỉ sợ đến lúc đó, tất cả đã muộn rồi!
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ, chậm rãi nói:
- Sở thí chủ, vì muôn dân thiên hạ, mong rằng Sở thí chủ tác thành, để bần tăng gặp An vương điện hạ một lần.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Vương gia đang bế quan, ai cũng không thể quấy nhiễu, người hộ quan chính là Hư Ninh tôn giả.
- Hư Ninh?
Pháp tướng cau mày trầm giọng nói:
- Hắn đã ra tự rồi sao?
- Hóa ra hai vị đại sư còn nhận ra hắn.
Sở Ly cười nói:
- Thực sự là duyên phận không cạn, đã như vậy, hay là hỏi ý của Hư Ninh tôn giả đi.
- Vậy làm phiền Sở thí chủ dẫn đường.
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập hành lễ.
Sở Ly ôm quyền một cái, cùng Lục Ngọc Dung đi ra khỏi phòng khách, rất nhanh đã đi tới ngoài đình viện luyện công.
Bên ngoài sân có đặt một cái bồ đoàn, Hư Ninh đang ngồi trên bồ đoàn, không nhúc nhích như một pho tượng vậy.
Nghe được tiếng bước chân, Hư Ninh chậm rãi mở mắt ra, lẳng lặng nhìn về phía Sở Ly, lại nhìn phía Pháp Nướng và Minh Tính.
- Hư Ninh!
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập, trầm giọng nói:
- Không nghĩ tới nhanh như vậy ngươi đã ra tự!
Hư Ninh bình tĩnh nói:
- Đại Lôi Âm tự các ngươi tới đây để làm gì?
- An vương điện hạ đang ở bên trong tu luyện A Tu La thần công sao?
Pháp Tướng trầm giọng nói.
Hư Ninh bình tĩnh gật gù.
Pháp Tướng trầm mặt xuống, quát:
- Hồ đồ!
Hư Ninh bất động nhìn hắn.
Pháp Tướng nói:
- Tu luyện A Tu La thần công sẽ có loại hậu quả gì, không phải ngươi không biết, không ngờ ngươi lại tùy ý để An vương điện hạ tu luyện sao?
- Vương gia cũng biết.
Hư Ninh nói:
- Ta đã nói với Vương gia, hắn cố ý làm như vậy, có khóc cũng không làm gì được.
- Hừ, Kim Cương tự các ngươi không hề có tâm thương xót muôn dân thiên hạ, cho nên mới tùy ý để cho An vương làm như vậy.
Pháp Tướng lạnh lùng nói:
- Hắn thấy ngươi tùy ý như vậy cho nên cũng không để ý, không biết nó đáng sợ đến mức nào!