Bạch Bào Tổng Quản

Chương 436: Bá đạo



Sở Ly bỗng nhiên cất tiếng cười to.

Đổng Kỳ Phi phẫn nộ quát một tiếng:

- Ngươi cười cái gì?

Sở Ly cười to không thôi.

- Im miệng cho ta!

Đổng Kỳ Phi giận tím mặt:

- Trước mặt bí phủ không được lớn tiếng gây ra náo động, bằng không giết chết không cần luận tội!

Sở Ly đột nhiên thu tiếng cười lại, trầm mặt xuống:

- Đổng Kỳ Phi, ngươi tính là thứ gì chứ?

- Ngươi...

Sắc mặt Đổng Kỳ Phi lập tức đỏ lên, gắt gao trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi nói cái gì?

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Ta nói, Đổng Kỳ Phi ngươi tính là thứ gì chứ?

- Lớn mật!

Đổng Kỳ Phi nổi giận gầm lên một tiếng, rút đao ra khỏi vỏ:

- Ngươi định làm phản sao?

Sở Ly nở một nụ cười:

- Nếu như ngươi dám động thủ, ta sẽ trực tiếp phế bỏ ngươi, để xem ai có thể nói chuyện thay ngươi đây!

- Khẩu khí thật là lớn!

Đổng Kỳ Phi gắt gao nắm lấy chuôi đao, gân xanh nổi lên, hận không thể một đao chém chết Sở Ly thành hai nửa.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Ngươi cũng chỉ là người mới của Bí vệ phủ mà đã dám ngông cuồng như thế, ngươi dựa vào ai thế?

Dương Tông Văn cau mày nhìn về phía hắn:

- Sở huynh đệ, quên đi, đừng chấp nhặt với hắn, hắn chỉ đùa một chút, mau vào phủ bái kiến thống lĩnh đi.

- Không vội.

Sở Ly vung tay lên, nhìn Đổng Kỳ Phi:

- Quy củ của người mới? Quy củ này là ai định ra vậy? Để hắn tới đây nói cho ta nghe một chút, làm sao ta không biết Bí vệ phủ có quy củ như vậy chứ?

- Ngươi là thứ gì chứ, dựa vào cái gì mà ngươi đòi biết Bí vệ phủ của chúng ta?

Đổng Kỳ Phi hừ lạnh nói.

Sở Ly nói:

- Tránh ra!

Đổng Kỳ Phi chắn ở trước người của hắn, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly bình tĩnh nói:

- Nhìn yêu bài, ngươi lại cản đường của ta, nếu như cố tình gây sự thì đừng trách ta ra tay vô tình, phế bỏ ngươi. Đến khi đó ta sẽ nói với thống lĩnh là chỉ đùa với ngươi, không cẩn thận ra tay quá nặng đó!

- Được rồi được rồi.

Dương Tông Văn vội vàng tiến lên kéo Đổng Kỳ Phi lại.

Hắn đã nhìn ra Đổng Kỳ Phi tiến thoái lưỡng nan, lúc này rất cần một bậc thang để xuống đài.

Sở Ly là người mới của Bí vệ phủ, nhưng cấp bậc của hắn quá cao, địa vị cao cả, Bí vệ phủ có lợi hại đến đâu cũng không thể bắt hắn làm người mới, Đổng Kỳ Phi muốn bắt nạt người mới, hắn đã chọn nhầm người rồi.

Vị Sở Đại tổng quản này quả nhiên danh bất hư truyền, cứng rắn bá đạo, ngang ngược không biết lý lẽ.

Hắn dựa vào thân phận mình mà ngăn chặn Đổng Kỳ Phi, nếu như thực sự muốn thu thập Đổng Kỳ Phi thì bọn họ cũng không có chỗ nào để nói lý. Mà càng quan trọng hơn chính là, võ công của Sở Ly rất mạnh mẽ, Đổng Kỳ Phi không phải là đối thủ.

Ở Bí vệ phủ, vừa nhìn chức vị cao thấp lại phải xem nắm đấm của ai lớn hơn.

Sở Ly đánh giá Đổng Kỳ Phi vài lần, lắc đầu một cái:

- Ngươi thật là ngu ngốc!

- Ta muốn giết ngươi!

Đổng Kỳ Phi nổi giận gầm lên một tiếng, tránh khỏi Dương Tông Văn nhằm về phía Sở Ly, ánh đao như dải lụa xuất hiện.

- Ầm!

Khi Đổng Kỳ Phi còn cách Sở Ly một thước thì bỗng nhiên bay ngược ra ngoài, nặng nề va vào cửa lớn sơn son thiếp đồng.

Ầm cửa son chấn động, cửa lớn lập tức mở rộng, bên trong tức thì có bốn người trung niên lao ra.

Bọn họ vừa nhìn thấy Đổng Kỳ Phi ngồi ở ngưỡng cửa phun máu, sắc mặt lập tức đại biến, muốn nhằm về phía Sở Ly.

Sở Ly thu hồi nắm tay, đánh giá bốn người này.

Dương Tông Văn vội vàng kêu lên:

- Hiểu lầm! Là chuyện hiểu lầm mà thôi! Mọi người đừng động thủ!

Sở Ly cúi đầu nhìn Đổng Kỳ Phi, lắc đầu nói:

- Người như ngươi mà còn muốn lên mặt? Đầu óc không được, võ công cũng không được, không biết tự lượng sức mình!

Đổng Kỳ Phi tức giận tới mức đỏ mặt, khóe miệng lại phun ra máu.

Hắn vừa phẫn nộ vừa đau khổ, lục phủ ngũ tạng như có dao cắt, từng đao từng đao cắt lên trên, đau đớn không chịu nổi, hắn phải mạnh mẽ nhẫn nhịn thì mới không rên rỉ ra thành tiếng, họ Sở này quá âm hiểm!

- Ngươi là ai?

Một hán tử trung niên trầm giọng hỏi.

Sở Ly móc ra yêu bài ở trong lòng, lại vứt cho hắn.

- Sở? Sở Ly?

Hán tử trung niên hừ lạnh nói.

Sở Ly ôm quyền:

- Chính là Sở mỗ.

- Rất mạnh, thực sự là rất mạnh!

Hán tử trung niên cười lạnh một tiếng:

- Vừa mới tới đã đánh đập đồng liêu, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Sở Ly nở nụ cười:

- Mấy vị huynh đài trốn ở trong cửa chính cũng đã thấy rõ rồi đó. Nhìn kịch vui nửa ngày, cũng biết ai đúng ai sai, nhưng lại muốn đổi trắng thay đen, trả đũa, chẳng lẽ đây chính là truyền thống của Bí vệ cấm cung hay sao?

Hán tử trung niên cau mày trầm giọng hừ lạnh nói:

- Ngươi có muốn đi gặp thống lĩnh hay không?

Bọn họ đã tu luyện qua công pháp nặc tức, cao thủ tầm thường, cho dù bọn họ đến gần thì cũng không thể phát hiện ra được. Sở Ly có thể cảm nhận được đám người bọn họ ở sau cửa, như vậy võ công của hắn đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

- Đang muốn đi.

Sở Ly híp mắt cười nói:

- Chư vị, xin nhường đường một chút, ta muốn đi vào.

- Đi theo ta.

Hán tử trung niên nói.

Sở Ly ôm quyền:

- Làm phiền rồi.

Hán tử trung niên trầm giọng nói:

- Ta họ Chu, Chu Lương.

Hắn nói xong rồi vung vung tay.

Mọi người cửa lớn mở ra, hắn mang theo Sở Ly tiến vào phủ.

- Cũng đừng trách mọi người làm khó dễ ngươi.

Chu Lương trầm mặt nói:

- Thực sự là An vương phủ các ngươi làm rất quá đáng, huynh đệ của chúng ta lại bị các ngươi mạnh mẽ giết, thực sự tức giận cho nên mới làm vậy!

Sở Ly gật đầu:

- Đây là chuyện đương nhiên.

Chu Lương lắc đầu một cái rồi than thở:

- Đây là một món nợ hồ đồ, Tôn Nghĩa Đức quả thực càn rỡ như vậy sao?

- Chu huynh không tin sao?

Sở Ly bật cười:

- Lẽ nào Chu huynh không biết đạo đức của những đồng liêu này của ngươi khi ra bên ngoài sao?

- Mọi người đều kiêu ngạo một chút, khó tránh khỏi.

Chu Lương cau mày nói:

- Nhưng chúng ta trung thành tuyệt đối đối với hoàng thượng, tuyệt không hai lòng!

Sở Ly nói:

- Trung thành tuyệt đối đối với hoàng thượng thì có thể tùy ý làm bậy sao?

Chu Lương bất mãn trừng mắt nhìn hắn:

- Xem ra ngươi rất bất mãn đối với Bí vệ chúng ta nhỉ?

- Người thỏa mãn Bí vệ cấm cung các ngươi có mấy người cơ chứ?

Sở Ly bật cười:

- Khắp thiên hạ sợ rằng cũng chỉ có hoàng thượng, hơn nữa cũng chưa chắc hoàng thượng đã hoàn toàn thoả mãn, bằng không cũng sẽ không nhân nhượng cho yên chuyện!

Sắc mặt của Chu Lương âm trầm lại, nói:

- Sở Ly, ngươi phải hiểu, nơi này không phải là An vương phủ!

Sở Ly cười nói:

- Ta chỉ biết là, nơi này vẫn là thiên hạ của Đại Quý!

-... Hừ, rất tốt, sau khi nhìn thấy thống lĩnh mà ngươi còn như vậy thì ta mới khâm phục dũng khí của ngươi!

Chu Lương cười lạnh một tiếng:

- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tính khí của thống lĩnh không tốt giống ta đâu!

- Đa tạ Chu huynh nhắc nhở!

Sở Ly nói.

- Hừ!

Chu Lương chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa mà sải bước đi vào trong, trực tiếp đi đến phòng khách, đứng ở bên ngoài hiên đã cất giọng nói:

- Thống lĩnh, Sở Ly đã đến!

- Vào đi!

Bên trong truyền ra một đạo thanh âm bình thản.

Chu Lương duỗi duỗi tay, ra hiệu cho Sở Ly đi vào.

Sở Ly đã sớm nhìn thấy tình hình trong phòng từ bên trong Đại Viên Kính Trí.

Hắn chậm rãi đi vào phòng khách, ôm quyền hành lễ:

- Xin chào Thống lĩnh, Phó Thống lĩnh.

Bên trên ghế thái sư có một lão giả khôi ngô đang ngồi, tướng mạo nho nhã phiêu dật, chẳng khác nào một vị tiên sinh dạy học, rất khó để tưởng tượng ra được là hắn chưởng quản Bí vệ cấm cung làm cho người ta nghe qua lập tức biến sắc.

Dưới tay hắn có một hán tử trung niên đang ngồi, khuôn mặt đen giống như là sắt vậy, không lộ vẻ gì, hai mắt cũng rất âm u, người bị hắn liếc mắt nhìn sẽ cảm thấy cả người không dễ chịu, đây là Phó Thống lĩnh Hứa Hoàn Đức.

- Ha ha, Sở Ly.

Thống lĩnh Bí vệ Phó Mộng Sơn cười híp mắt nói:

- Tuấn kiệt như tiểu tử ngươi tiến vào Bí vệ phủ của ta, thật là chuyện may mắn của Bí vệ phủ ta!

- Thống lĩnh quá khen rồi.

Sở Ly ôm quyền.

- Vừa tới đã đánh người, đủ uy phong!

Sắc mặt của Hứa Hoàn Đức rất âm trầm, lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ muốn ra oai phủ đầu chúng ta hay sao?

Sở Ly ôm quyền:

- Phó Thống lĩnh, tại hạ không dám.

- Không dám thì cũng đã làm rồi!

Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói:

- Ngươi cho rằng võ công của ngươi mạnh thì muốn làm gì thì có thể làm, đánh tất cả Bí vệ của Bí vệ phủ hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.