Bạch Bào Tổng Quản

Chương 451: Sát ý



Theo bóng đêm ngày càng thâm trầm, hắn huyễn hóa làm một mảnh cái bóng, chậm rãi bay ra khỏi tiểu viện, vô thanh vô tức, không kinh động hộ vệ ở bên ngoài.

Có cái bí thuật này, hắn có thể tùy ý đi lại, Vương phủ có hộ vệ nghiêm ngặt như hậu hoa viên nhà hắn, như giẫm trên đất bằng, chỉ cần là nơi mà hắn nghĩ tới thì hắn có thể đến bất cứ góc tường bên ngoài phòng người nào đó nghe ngóng, thăm dò tin tức bí ẩn.

Sau một đêm hắn đã biết được mọi chuyện đại khái, đã tìm được chuyện mà mình biết.

Thiên Xu viện triệt để yên tĩnh lại, một vầng trăng sáng treo ở trên trời, toả ra ánh sáng mông lung, tất cả mọi thứ ở phía dưới dường như được phủ lên một tầng áo khoác mỏng.

Mạnh Kiên hóa thành một bóng ma từ dưới tường chậm rãi di chuyển vào trong viện, hắn nhìn thấy hộ vệ chung quanh tổng cộng có ba người. Ở cách đó không xa còn có bốn người, bảy vị cao thủ Thiên Ngoại thiên, quả thực là hộ vệ nghiêm ngặt, mà hắn chỉ có cơ hội ra một kích mà thôi.

Nếu như một kích không thành công, đám hộ vệ sẽ xông lại bảo vệ Tiêu Thi, cho dù mình có thể đánh thắng được họn họ thì cũng đã bỏ qua cơ hội giết chết Tiêu Thi.

Tiến vào Thiên Xu viện, khí tức của hắn càng ngày càng nhạt, sát cơ cũng thu liễm vào trong người, không hiện ra bên ngoài.

Cao thủ Thiên Ngoại thiên có linh giác nhạy cảm, một khi có sát cơ, cho dù không thấy mình thì cũng có thể cảm ứng được, sẽ đề phòng.

Cũng may công pháp của Tử Vân sơn cao tuyệt, bí thuật mình tu luyện rất tinh diệu, không có chút trở ngại nào đã đi tới tiểu viện, bước kế tiếp chính là vọt vào trong phòng, một kích giết chết nữ nhân kia. Sau đó cũng giết chết Sở Ly, khi đó chính là công đức viên mãn, đệ đệ trên trời có linh thiêng cũng có thể ngủ yên được rồi!

Hắn chậm rãi trấn áp những tâm tư này, bình tĩnh lại, chăm chú nhìn về phía phòng ngủ, theo bóng tối ở góc tường chậm rãi tới gần.

- Ai?

Bỗng nhiên một tiếng gào to lanh lảnh vang lên.

Một đạo bóng người uyển chuyển trắng như tuyết bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài cửa phòng, chặn cửa lại.

Trên người Tuyết Lăng mặc y phục màu tím, đôi mắt sáng sáng quắc rực rỡ, tiếng quát trong nháy mắt đã đánh vỡ sự yên tĩnh trong Thiên Xu viện.

Mạnh Kiên đang muốn vọt vào trong phòng ngủ thì nghe thấy tiếng khẽ kêu này của nàng, hắn cũng không chậm trễ nữa mà hóa thành một mảnh cái bóng nhằm về phía cửa sổ của phòng ngủ.

Tuyết Lăng luôn được Sở Ly cố ý rèn luyện, lực lượng tinh thần hơn xa người thường, độ nhạy cảm thậm chí còn hơn cao thủ Thiên Ngoại thiên tầm thường một bậc.

Tuy rằng nàng không thấy rõ bóng người, nhưng đã mơ hồ phát hiện ra điểm khác thường, nàng bước ra một bước che ở trước cửa sổ, tay phải trắng như tuyết đánh ra.

- Ầm!

Bóng người Mạnh Kiên chấn động, giống như là hồ nước dập dờn vậy.

Tuyết Lăng bay ngược ra ngoài, nàng đã thấy rõ một mảnh cái bóng này, nàng cũng không quan tâm tới lục phủ ngũ tạng đang cuồn cuộn mà khẽ kêu nói:

- Có thích khách!

Mạnh Kiên lần nữa khôi phục thành một cái bóng, giận tím mặt, tiểu nha đầu này đã làm hỏng chuyện tốt của mình!

Thân thể hắn loáng một cái, vô thanh vô tức tới gần Tuyết Lăng, vô thanh vô tức vỗ ra một chưởng, quyết định đập chết tiểu nha đầu lắm miệng này trước tiên, như vậy thì mới có thể giải được mối hận trong lòng hắn.

Đêm nay không giết được Tiêu Thi, hắn biết rõ, nàng không trốn thoát, không thể trốn ra ngoài Vương phủ được!

Thân thể mềm mại của Tuyết Lăng đột nhiên tránh ra, miễn cưỡng tránh ra khỏi một chưởng này.

- Hừ!

Mạnh Kiên cau mày, sát cơ càng thêm mạnh mẽ hơn nữa.

Tiểu nha đầu này có thể cảm ứng được mình, không thể không trừ!

Hắn bất ngờ vì một cao thủ Tiên Thiên nho nhỏ có thể nhìn thấu được ảo ảnh thuật, lửa giận trong người phun trào, sát cơ càng tăng lên, nhất định phải giết chết được nàng mới thôi.

Tuyết Lăng lần nữa tránh ra, lại miễn cưỡng tránh ra một chưởng.

Công kích của Mạnh Kiên ở trong mắt người bên ngoài là bên người bỗng dưng sinh ra một đạo chưởng lực, đột ngột mà lại rất kỳ dị, giống như là quỷ vậy, khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.

Thân pháp của ba người Liễu Tinh là nhanh nhất, đã bay đến tiểu viện.

Bọn họ nhìn thấy Tuyết Lăng đang tránh né chưởng lực, biết đối phương thân mang dị thuật, Liễu Tinh vội lên tiếng:

- Hai người các ngươi đi trông coi Vương phi, ta sẽ giúp Tuyết Lăng cô nương!

Hắn dứt lời lập tức lượm mấy cánh hoa ở trên mặt đất, ném đi về phía phương hướng của Tuyết Lăng.

Cánh hoa chẳng khác nào mũi tên nhọn bắn về phía Tuyết Lăng.

Cách trước người Tuyết Lăng một thước, cánh hoa bỗng nhiên gặp trở ngại, như lưu quang lóe lên rồi xuất hiện ở trước người Tuyết Lăng, quyền như lưu tinh đánh về phía Mạnh Kiên.

- Ầm!

Liễu Tinh lùi về phía sau một bước.

Mạnh Kiên cũng bị ngăn cản, hắn cau mày không ngớt, người này tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy, lẽ nào cũng là người của bốn đại tông môn? Dường như không giống thì phải!

Liễu Tinh thầm nghĩ thích khách này rất khó chơi, cho nên chỉ có liều mạng mà thôi.

Tuyết Lăng không chỉ là nha hoàn của Vương phi mà cũng là nha hoàn của Đại tổng quản, rất được hắn yêu thích, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ là mình sẽ không có cách nào ăn nói được với đối phương!

Hắn nhìn quanh sang bốn phía, nhưng không thu hoạch được gì, cái gì cũng không nhìn thấy.

Cao thủ Thiên Ngoại thiên như hắn có linh cảm nhạy cảm, nhưng chỉ là có cảm ứng đối với nguy hiểm của bản thân mà thôi, có dấu hiệu từ sớm, thế nhưng đối với người bên ngoài thì lại không được.

Tuyết Lăng phụt một cái rồi phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng ngày càng trắng xám.

- Tuyết Lăng cô nương, không sao chứ?

Liễu Tinh vội hỏi.

Tuyết Lăng lắc đầu:

- Trông coi tiểu thư cho cẩn thận!

Liễu Tinh nói:

- Có hai người bọn họ, hắn không vào được trong đó đâu!

Tuyết Lăng bỗng nhiên nghiêng người né tránh, khuôn mặt bị một bàn tay xẹt qua, trên khuôn mặt trắng mịn tức thì xuất hiện một lỗ thủng thật dài, máu chảy ra như suối.

Nàng xuất chưởng đánh ra một cái, ầm một tiếng, sau đó bản thân nàng lại một lần nữa bay ngược ra ngoài.

Khi người đang ở giữa không trung, nàng lần nữa vung chưởng.

- Ầm!

Thân thể nàng tăng tốc bay ra, người ở trên không trung phun ra một ngụm máu, nặng nề đụng vào trên tường, hầu như bị khảm vào bên trong tường, không thể động đậy.

Liễu Tinh giận tím mặt, quát lên:

- Bọn chuột nhắt, giấu đầu lòi đuôi, có lá gan thì mau đứng ra, đừng có đánh lén!

- Ầm!

Hương Phi Tuyết canh giữ ở ngoài cửa sổ phòng ngủ bị đánh bay.

Liễu Tinh vội vã quát lên:

- Vương phi cẩn thận!

- Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, một bóng trắng xuất hiện, ngoài cửa sổ dường như có một mảnh cái bóng chấn động hai lần, như sóng nước dập dờn.

Lục Ngọc Dung mặc một bộ la sam màu tím xuất hiện ở ngoài cửa sổ phòng ngủ, trên mặt là tấm lụa trắng che mặt, la sam và y phục màu trắng đều không ngừng tung bay, hai con mắt trong trẻo giống như là nước vậy.

- Đây chính là ảo ảnh thuật của Tử Vân sơn đúng chứ?

Lục Ngọc Dung thu hồi bàn tay ngọc, chắp tay mà đứng, y phục màu trắng tung bay như là tiên tử dưới ánh trăng vậy.

- Tại sao lại là ngươi!

Thân thể của Mạnh Kiên đột nhiên xuất hiện, cau mày nói:

- Lục cô nương không phải là kẻ thù của bọn họ sao?

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

- Mạnh công tử ngươi muốn ám sát Tiêu Thi, ngươi đã nghĩ rõ hậu quả chưa?

- Giết nàng, báo thù cho đệ đệ ta.

Mạnh Kiên hừ lạnh nói:

- Cho dù nàng là Vương phi thì cũng phải chết!

- Quả nhiên không hổ là đệ tử Tử Vân sơn, khẩu khí không nhỏ!

Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:

- Ngươi không giết được Tiêu Thi, huống hồ nếu như giết nàng thật, Sở Ly có thể tha cho ngươi sao?

- Vậy thì như thế nào chứ?

Mạnh Kiên xem thường hừ lạnh một tiếng:

- Ta không phải là đệ đệ ta, hắn dám giết ta thì sẽ phải đối mặt với truy sát vô cùng vô tận của Tử Vân sơn, ta nghĩ hắn không có lá gan này!

-... Có ta ở đây, ngươi nên lui ra thì hơn!

Trong lòng Lục Ngọc Dung thầm than, lại có thêm một kẻ ngu ngốc, cho rằng dựa vào bảng hiệu của Tử Vân sơn là đã một đường thông suốt, vạn sự đại cát.

Võ công này của Mạnh Kiên không tệ, phong độ cũng tốt, cũng có mấy phần tâm kế. Đáng tiếc tính cách cố chấp và lại kích động, lúc hành động bị tâm tình ảnh hưởng, đổi là người có lý trí thì sao lại dây dưa với Tuyết Lăng cơ chứ? Trước hết giết Tiêu Thi là tốt rồi, thế nhưng hắn lại bị lửa giận khống chế, đi đối phó với Tuyết Lăng.

Càng quan trọng hơn chính là, hắn tức giận như vậy, một khi đụng phải Sở Ly thì sẽ xong đời!

- Lục cô nương.

Mạnh Kiên lạnh lùng nói:

- Ngươi phải giúp Sở Ly sao?

- Đúng.

Lục Ngọc Dung gật đầu.

Trên gương mặt tuấn tú của Mạnh Kiên lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.

Hắn giải trừ ảo ảnh thuật, hiện ra thân thể là bởi vì quý mến Lục Ngọc Dung.

Vừa thấy đã thích, thứ hắn yêu thích không phải là dung mạo của nàng, mà là khí chất đặc biệt của nàng. Giống như nam châm hấp dẫn hắn vậy, hắn muốn ôm ấp nàng vào lòng, chiếm làm của riêng.

Nghe thấy Lục Ngọc Dung muốn giúp Sở Ly, Mạnh Kiên vừa tức lại vừa hận, phẫn nộ hừng hực như là lửa vậy:

- Tại sao lại phải giúp hắn cơ chứ?

- Không có gì.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói.

Mình cũng không thể nói, nàng muốn để cho Sở Ly nợ nàng một món nợ ân tình, dùng làm điều kiện để trao đổi.

Mạnh Kiên cười lạnh nói:

- Được, đường là do chính ngươi chọn, không nên trách ta vô tình!

Sự yêu thương và tâm tư muốn giữ làm của riêng bỗng nhiên hóa thành thù hận và tâm tư hủy diệt, nếu mình không chiếm được, như vậy Sở Ly kia cũng đừng mong có được nàng.

- Ầm ầm...

Bầu trời đêm như có tiếng sấm vang lên, tiếng rất yếu ớt, hầu như khiến cho người ta quên đi. Nếu không phải ngũ quan của Lục Ngọc Dung nhạy cảm thì nàng sẽ không nghe thấy tiếng sấm ầm ầm khó mà nhận ra này.

Mạnh Kiên hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt đã bắn đến trước người của Lục Ngọc Dung, ấn xuống một chưởng.

Lông tóc quanh thân của Lục Ngọc Dung dựng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.