- Không ai thấy rõ ai bắt hắn đi, chỉ biết là sáng sớm ngày thứ hai, phu nhân tuần phủ phát hiện ra bên người không còn ai, nàng ngủ say như chết, không nghe được động tĩnh gì cả.
- Có phải là Quách thành thủ làm ra hay không?
- Ta thấy không giống.
Hàn Phi cau mày nói:
- Bất cứ người nào trong Bạch Vân thành đều biết Quách thành thủ và Hồ tuần phủ không hợp nhau, từ sáng đến tối hai người đều đấu với nhau. Quách thành thủ chủ trương pháp lớn hơn trời, bất kể người nào cũng không thể vi phạm, mà Hồ tuần phủ chủ trương pháp không ngoài ân tình, làm việc rất là khoan dung.
- Khoan dung?
Sở Ly cười nói:
- Có người nói hắn là người chính trực đó.
- Hắn chính trực đối với đồng liêu, nhưng khoan dung đối với bách tính.
Hàn Phi bĩu môi nói:
- Ta nhìn tên này không vừa mắt, nói cái gì mà yêu dân như con, ta thấy hắn muốn mua danh chuộc lợi thì hơn!
- Yêu tên tuổi sao...
Sở Ly gật gù.
Hàn Phi nói:
- Người như vậy, theo lý thuyết không ai giết hắn mới đúng, ít nhất ta biết người trong võ lâm sẽ không động vào hắn, còn nói tới Quách thành thủ, không có khả năng lắm. Dù sao hai người công khai mâu thuẫn với nhau, nếu như thật sự có một người gặp sự cố, người đầu tiên bị hoài nghi sẽ là hắn!
- Kích động nhất thời thì sao?
- Vậy cũng chỉ đánh một trận mà thôi.
Hàn Phi lắc đầu nói:
- Quách thành thủ có hậu trường rất cứng, không sợ Hồ tuần phủ, không cần phải giết hắn.
Sở Ly nói:
- Xem ra là một món nợ hồ đồ rồi.
- Ta nghĩ nên gọi Quách thành thủ tới đây.
Hàn Phi cười híp mắt nói:
- Ngươi hỏi một câu thì sẽ biết được tất cả.
- Xem ra quan hệ của Giang Xuyên minh các ngươi và Quách thành thủ không tầm thường.
Sở Ly cau mày nói.
Hàn Phi cười nói:
- Sở huynh ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta sẽ không cấu kết với quan phủ, bình thường đều là xã giao mà thôi... Tuy rằng Quách thành thủ này nghiêm khắc, nhưng rất hiểu quy củ, không giống Hồ tuần phủ, nhìn như khoan dung nhưng lại không tuân theo quy củ mà làm việc.
Sở Ly cau mày nhìn hắn:
- Không phải chuyện này là La huynh ngươi làm ra đó chứ?
- Nhìn ngươi nói kìa.
Hàn Phi xua tay bật cười nói:
- Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, ta vẫn hiểu rất rõ, hơn nữa cũng sẽ không để cho Sở huynh ngươi rơi vào trong thế khó!
- Như vậy thì tốt rồi.
Sở Ly gật đầu nói:
- Tuần phủ mất tích không phải là việc nhỏ, Quách thành thủ lại ẩn giấu không báo, bất kể nói thế nào cũng đều là thất trách.
- Có lẽ Quách thành thủ có nỗi khổ tâm gì trong lòng.
Hàn Phi cười nói.
Sở Ly nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thế lực của Giang Xuyên minh mở rộng đến Bạch Vân thành, Hàn Phi muốn dứt khoát cải cách hẳn hoi, phổ biến bang phái thành một cửa hàng thể hóa, cần quan phủ chống đỡ. Cho nên chuyện có giao tình với Quách thành thủ là chuyện khó tránh khỏi.
Hàn Phi là người thông minh tuyệt đỉnh, sẽ không mất đi sự đúng mực, Sở Ly rất yên tâm.
Tiếng bước chân vang lên, một hán tử trung niên người mặc áo tím chậm rãi đi lên lầu, quét mắt nhìn lầu ba một chút, khuôn mặt dài âm trầm, không giận tự uy.
Thân thể hắn kiên cường như trường thương, trong lúc đi lại, mỗi một bước giống như đều rất cẩn thận, như giày đi trên lớp băng mỏng, bước tiến chậm rãi mà thong dong, dường như có một loại nhịp điệu nào đó, làm cho người ta có một loại cảm giác lực lượng.
Sở Ly đánh giá nam tử trung niên này.
Hàn Phi đứng dậy ôm quyền cười nói:
- Quách thành thủ, mau mời ngồi!
Trung niên áo tím trầm mặt gật gù, ôm quyền một cái rồi đi tới gần, sau đó nhìn về phía Sở Ly.
Hàn Phi cười nói:
- Quách thành thủ, vị này chính là Sở Ly Sở huynh, có lẽ Quách thành thủ đã nghe qua đại danh của Sở huynh.
Sở Ly ôm quyền mỉm cười:
- Sở Ly bái kiến Quách thành thủ!
- Hóa ra là Sở tổng quản, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Quách Tái Hưng ôm quyền một cái, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ:
- Sở tổng quản là người vội vã, sao lại có thời gian nhàn rỗi đến Bạch Vân thành chúng ta vậy?
Sở Ly cười cợt:
- Có lẽ Quách thành thủ cũng tự hiểu rõ mà.
Quách Tái Hưng cau mày nói:
- Lời ấy nghĩa là sao?
- Là chuyện liên quan tới Hồ tuần phủ.
Sở Ly mỉm cười nhìn hắn:
- Quách thành thủ còn muốn giả bộ hồ đồ nữa hay sao?
Quách Tái Hưng cười lạnh một tiếng:
- Quả nhiên không hổ là phủ Quốc Công!
Quan hệ của phủ Quốc Công và thành thủ rất không hòa hợp, hai người hạn chế lẫn nhau.
Sở Ly công khai đi tới Bạch Vân thành, muốn truy cứu việc Hồ tuần phủ, sao Quách Tái Hưng có thể có thể cho hắn sắc mặt tốt được cơ chứ? Cho dù Sở Ly là tổng quản Thiên Linh viện đại danh đỉnh đỉnh thì hắn cũng không sợ.
Sở Ly nói:
- Quách thành thủ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.
- Việc Hồ tuần phủ mất tích đã không giấu được nữa, bên Thần Đô đã biết.
Quách Tái Hưng cau mày không nói.
Xem ra trong thành thật sự không che giấu nổi chuyện gì, mình làm vậy cũng là uổng phí thời gian.
Sở Ly nói:
- Mọi người đều đang hoài nghi là Quách thành thủ ngươi làm ra chuyện này.
- Hừ!
Quách Tái Hưng cười lạnh một tiếng.
Sở Ly cười nói:
- Ta biết Quách thành thủ đè xuống tin tức là vì suy nghĩ cho Hồ tuần phủ, đáng tiếc không thể ngăn chặn được.
- Có người đang cố ý phân tán tin tức!
Hàn Phi nói.
Quách Tái Hưng cau mày nhìn về phía Hàn Phi.
- Tin tức này hôm qua đã truyền khắp toàn thành rồi.
Hàn Phi nói:
- Chỉ sợ hiện tại Hồ tuần phủ đã lành ít dữ nhiều.
Vẻ mặt của Quách Tái Hưng rất là âm trầm:
- Rốt cuộc là ai làm ra cơ chứ?
Hàn Phi lắc đầu một cái:
- Thần bí khó lường, vẫn không có chút manh mối gì cả.
- Nếu đã không phải là Quách thành thủ thì ta cũng yên tâm.
Sở Ly nói:
- Có điều Quách thành thủ cũng phải chú ý an toàn.
- Có lá gan thì hắn cứ đến đây!
Quách Tái Hưng lạnh lùng nói:
- Lão phu không có gì phải sợ cả!
Sở Ly nói:
- Không nghĩ tới Quách thành thủ lại xuất thân từ quân nhân.
Quách Tái Hưng hừ lạnh nói:
- Những hạng người giá áo túi cơm này không dám đường đường chính chính đến, ta đoán Hồ tuần phủ vẫn còn sống sót, còn chuyện sau đó phải nhờ vào phủ Quốc Công rồi!
Thế lực mạnh mẽ trong Bạch Vân thành nhất là phủ Quốc Công, cho dù ở bề ngoài không có ai của phủ Quốc Công ở trong thành, thế nhưng cơ sở ngầm trong bóng tối lại có rất nhiều. Việc cứu Hồ tuần phủ chỉ có thể dựa vào phủ Quốc Công, người bên ngoài không dựa dẫm vào được.
Cho dù là Giang Xuyên minh gần đây quật khởi, luận cơ sở ngầm rất sâu và rộng rãi nhưng cũng phải kém phủ Quốc Công mấy bậc. Dù sao phủ Quốc Công đã tích lũy được mấy trăm năm, rễ lan và cắm rất sâu, rất nhiều cơ sở ngầm là người mà dù như thế nào cũng không nghĩ đến được.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Hồ tuần phủ đã chết rồi!
Cơ sở ngầm của phủ Quốc Công không có tin tức, hắn mới mượn Giang Xuyên minh của Hàn Phi, hơn nữa lại thêm Quách Tái Hưng, ba người đều không có tin tức, chuyện này có chút kỳ quái.
Hắn đã dùng Thông Thiên triệt địa thuật, không cảm ứng được Hồ tuần phủ, đối phương đã mất mạng.
Tuần phủ một thành chết đi, tuyệt đối không phải là vụ án nhỏ, nếu hắn không thể điều tra rõ, như vậy cũng không biết ăn nói thế nào với bên Bí vệ phủ.
Huống chi chuyện này xảy ra ở dưới mắt của phủ Dật Quốc công, nếu không thể phá án, bắt được hung thủ. Như vậy uy nghiêm của phủ Quốc Công sẽ không còn sót lại chút gì, rất nhiều thành thủ tuần phủ sống trong sợ hãi, lòng người bất định.
Hàn Phi nói:
- Quách thành thủ, gần đây Hồ tuần phủ có đắc tội với người nào không?
- Đắc tội sao...
Quách Tái Hưng suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Gần đây rất thái bình, bởi vì là đại hôn của Đại công tử cho nên mọi người đều rất yên tĩnh.
- Ba người chúng ta tập hợp lại cùng nhau, còn không tìm được hung thủ hay sao?
Hàn Phi không tin tưởng, lại nói:
- Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại thần thông quảng đại như vậy chứ?
Sở Ly cau mày không nói.
Đây chính là chỗ vướng tay chân của cao thủ võ lâm.
Một hai cao thủ hàng đầu tiến vào Hồ phủ, vô thanh vô tức mang hắn đi, sau đó vô thanh vô tức đi ra khỏi thành, trốn đến ngoài thành, giết một người, chôn xác. Thần không biết quỷ không hay, làm sao tìm được cơ chứ?