Bạch Bào Tổng Quản

Chương 506: Phạm vào sai lầm



- Tiểu tử này có thể giết được Mạc sư đệ, hai người các ngươi không thể khinh thường được.

Triệu Giang trầm giọng nói:

- Bằng không, sẽ có một kết cục giống như Mạc sư đệ!

- Triệu sư thúc, tuổi tác hắn xấp xỉ với chúng ta, làm sao có khả năng lợi hại như vậy được chứ?

Trương Lăng Phong không phục nói:

- Ta cảm thấy hắn không phải có một người, nhất định sẽ có giúp đỡ.

- Hừm, rất có thể là như vậy.

Tề Tử Mặc vuốt cằm dưới rồi nói:

- Khó đảm bảo lần này sẽ không có giúp đỡ, nếu như các ngươi bất cẩn, lại bị mất mạng ở trong tay hắn, như vậy mặt mũi của Tử Vân sơn đều mất hết!

- Hiện tại đã mất gần như hết rồi!

Triệu Giang hừ lạnh một tiếng nói:

- Nhiều lần tới giết hắn, người giết không được mà lại bị hắn giết, làm cho bọn họ cũng phải tu luyện lại từ đầu, lần này không thành nữa thì chúng ta tội nhân sẽ chính là của Tử Vân sơn!

- Vâng.

Trương Lăng Phong cùng vẫn trầm mặc ít lời lẫm liệt đáp.

- Lần này ta định dùng kế.

Triệu Giang trầm giọng nói, ánh mắt đảo qua ba người, nhìn bọn họ lẳng lặng nghe, tiếp tục mở miệng nói:

- Dẫn hắn ra khỏi Thần Đô, bốn người chúng ta liên thủ tiêu diệt hắn!

Trương Lăng Phong nói:

- Triệu sư thúc, dẫn ra Thần Đô có quá nhiều phiền phức, chúng ta đi vào không được sao?

- Phí lời!

Triệu Giang hừ lạnh một tiếng nói:

- Hắn là người của Bí vệ phủ, chúng ta đi vào hắn sẽ lập tức biết, đề phòng chặt chẽ, bên người có mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên đi theo, chúng ta động thủ thế nào đây?

- Chỉ là mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên mà thôi.

Trương Lăng Phong nói:

- Chúng ta tới lui tự nhiên.

- Vạn nhất động thủ thì sao?

Triệu Giang nói:

- Nếu hắn dễ giết như vậy thì đã chết sớm rồi! Một khi giằng co, những cao thủ Thiên Ngoại Thiên kia sẽ lấy mạng của chúng ta, không phải ngươi coi mình vô địch thiên hạ đấy chứ?

- Chúng ta có thể lui lại bất kỳ lúc nào kia mà.

Trương Lăng Phong.

- Rút lui rồi lại đi ám sát, giết nữa hay sao?

Triệu Giang tức giận:

- Thứ ta muốn chính là một lần giết hắn, không phải dằn vặt lung tung như vậy!

- Vâng.

Trương Lăng Phong bất đắc dĩ gật gù, quả thực cái kế này càng ổn thỏa trước đó:

- Thế nhưng dẫn hắn ra thế nào đây?

- Người hắn quan tâm nhất là Tiêu Vương phi.

Triệu Giang trầm giọng nói:

- Tiêu Vương phi không biết võ công, chỉ cần bắt nàng ra ngoài thì Sở Ly chỉ có thể ngoan ngoãn lại đây mà thôi!

- Được.

Tề Tử Mặc vuốt cằm dưới gật đầu không ngớt:

- Tuy rằng kế này không quá quang minh chính đại, nhưng lại chiếu theo nhược điểm của hắn, rất tốt, vô cùng tốt!

- Ai đi bắt Tiêu Vương phi đây?

Trương Lăng Phong nói:

- Để ta tới đi!

- Lý Cổ, ngươi đi.

Triệu Giang nói.

Trương Lăng Phong vội nói:

- Triệu sư thúc, chút chuyện nhỏ này để ta đến là được rồi, nào cần dùng dùng Lý sư huynh cơ chứ.

- Ngươi làm việc rất dễ xúc động, ta không yên lòng.

Triệu Giang hừ lạnh nói.

Trương Lăng Phong cười ha hả nói:

- Triệu sư thúc, chuyện lớn như vậy ta sẽ vững vững vàng vàng, tuyệt đối sẽ không xúc động!

- Được rồi, buổi tối ngươi trói nàng đến đây, nhớ kỹ, không cho phép vô lễ!

Triệu Giang trầm giọng nói:

- Chúng ta là danh môn chính phái, không phải dâm tặc, chỉ vì muốn dẫn Sở Ly đi ra mà thôi, đừng làm tổn thương tới Tiêu Vương phi!

- Vâng, nhất định sẽ không đả thương tới nàng.

Trương Lăng Phong vội vã gật đầu, chỉ lo Triệu Giang đổi ý, hắn nói:

- Nghe nói Tiêu Vương phi là đệ nhất mỹ nhân Đại Quý đó.

- Viết một phong thư, trong thư nói, để Sở Ly một mình tới đây, bằng không chúng ta sẽ giết Tiêu Vương phi.

Triệu Giang trầm giọng nói.

- Thật sự phải giết Tiêu Vương phi hay sao?

Trương Lăng Phong vội hỏi.

Triệu Giang lườm hắn một cái, nói:

- Giết một nữ tử yếu đuối làm gì chứ? Dọa Sở Ly mà thôi!

- Vâng.

Trương Lăng Phong vội vàng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

...

Tống Lưu Ảnh nghiêng người dựa vào trên giường nhỏ đọc sách, nhìn thấy Lãnh Tình thướt tha đi vào, trên vầng trán trắng nõn còn ướt nhẹp, nàng nhíu mày nói:

- Lại luyện kiếm muộn như vậy sao?

- Vâng, luyện rất vui.

Lãnh Tình đi tới giường trước nrồi gồi xuống, cười nói:

- Cả người ung dung, mẫu thân, người cũng nên luyện một chút.

- Ta chân yếu tay mềm, luyện võ công làm gì chứ?

Tống Lưu Ảnh lắc đầu một cái, cầm sách nói:

- Đại tổng quản không ở đây, các con đi tới tiểu viện của hắn thì có ích lợi gì chứ?

- Bên kia rất thoải mái.

Lãnh Tình cười nói:

- Không khí trong tiểu viện của Đại tổng quản rất là trong lành, hoa cỏ rất tươi tốt, nói chung ở đó rất là thoải mái!

- Thực sự là…

Tống Lưu Ảnh lắc đầu một cái, không phản đối.

Tiểu viện của Đại tổng quản không phải hắn kiến tạo, chỉ là trong phủ cấp cho lâm thời, không khác biệt gì tiểu viện bên cạnh, rất là thoải mái gì chứ?

Ngẫm lại cũng có chút lo lắng, không phải nha đầu này sẽ động tâm đó chứ?

- Các con luyện một tháng, thực sự có thể đánh được Lãnh Đào hay sao?

- Đương nhiên!

- Con thấy sẽ làm được.

Tống Lưu Ảnh cười nói:

- Đừng ôm hi vọng lớn như vậy thì tốt hơn, có điều luyện kiếm pháp này, quả thực đã trở nên rắn chắc hơn rất nhiều.

- Hừ, nhất định có thể đánh bại được hắn!

Lãnh Tình khẽ cắn răng hừ lạnh nói:

- Tên ác ôn này, không mạnh mẽ trừng trị hắn, trong lòng không kìm nén được cơn giận này!

- Được rồi, ta ủng hộ con báo thù, nhưng luyện một tháng không được, vậy thì hai tháng đi.

Tống Lưu Ảnh nói:

- Tiểu tử Lãnh Đào kia không tốt, sẽ không chuyên tâm luyện công, cho nên có thể đuổi kịp được hắn!

Lãnh Tình nói:

- Đại tổng quản đã lên tiếng, muốn một tháng sau phải trừng trị hắn, lại còn nói, luyện công không có quyết tâm đập nồi dìm thuyền liều chết rốt cuộc thì kiếm pháp gì cũng không luyện được.

- Được rồi được rồi, ta không nói lại con.

Tống Lưu Ảnh khoát tay nói:

- Mau mau đi nghỉ ngơi đi.

- Vâng, như vậy mẫu thân cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.

Lãnh Tình đứng dậy.

Đợi nàng đi ra ngoài, Tống Lưu Ảnh lắc đầu mỉm cười.

Từ khi luyện qua kiếm pháp, tính tình của Tình nhi rộng rãi hơn nhiều, không nặng nề giống như chết trước đó nữa, lạnh như băng, từ mặt này mà nói, nàng rất thích để cho Lãnh Tình luyện kiếm.

Nàng lần nữa cầm sách, nhìn một lúc đã cảm thấy mệt mỏi, để các thị nữ lui xuống, nàng chậm rãi nằm ở trên giường.

Tắt đèn dầu, nàng vừa mới nằm xuống không bao lâu thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ, không thể động đậy được một chút nào, sau đó một bóng đen xuất hiện một bên ở giường, nàng trợn mắt lên, há miệng muốn nói chuyện nhưng này cả một tia âm thanh cũng không phát ra được.

Trương Lăng Phong nhìn dung mạo của nàng, gật gù.

Quả thực có khuôn mặt đẹp, có điều đệ nhất mỹ nhân Đại Quý như vậy lại có chút khuyếch đại, hắn nâng Tống Lưu Ảnh lên, vô thanh vô tức xuyên qua tiểu viện, rời khỏi An Vương phủ, tới một rừng cây ở ngoài thành.

Ở nơi sâu xa trong rừng rậm, bốn người hội họp, ở dưới ánh trăng đánh giá Tống Lưu Ảnh.

- Vị này chính là Tiêu Vương phi sao?

Triệu Giang đánh giá Tống Lưu Ảnh, cau mày không nói.

Tề Tử Mặc cũng vuốt cằm đánh giá nàng.

Lý Cổ trầm mặc không lên tiếng.

- E rằng không phải là Tiêu Vương phi.

Tề Tử Mặc nói:

- Tiêu Vương phi có lẽ sẽ trẻ hơn.

- Vị này có lẽ là lớn tuổi nhất.

Trương Lăng Phong nói:

- Không phải là chính phi hay sao?

- Không đúng.

Tề Tử Mặc lắc đầu, bỗng nhiên Tống Lưu Ảnh vỗ một cái, hỏi:

- Ngươi là Tiêu Vương phi sao?

- Các ngươi là ai?

Tống Lưu Ảnh nhíu mày nhìn bọn họ, mắt hạnh ẩn chứa vẻ uy hiếp:

- Không được làm chuyện sai lầm, đưa ta đi, ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra!

- Không hổ là Vương phi, rất can đảm!

Tề Tử Mặc cười gian nói:

- Ngươi là Tiêu Vương phi sao?

- Ta là Tống Lưu Ảnh.

Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói.

- Ồ, vậy ra là Tống Vương phi.

Tề Tử Mặc lắc đầu nhìn về phía Trương Lăng Phong:

- Nhìn bản lĩnh của ngươi kìa, ngay cả bắt người cũng bắt sai!

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Trương Lăng Phong ngại ngùng gãi đầu một cái:

- Ta lại không nhìn thấy Tiêu Vương phi, không bằng, nàng đưa đi được chứ?

- Không cần, giữ lại nàng, ngươi lại đi tới đó một lần nữa di.

Tề Tử Mặc hừ lạnh nói:

- Không phải lại tìm sai người đó chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.