Bạch Bào Tổng Quản

Chương 518: Cầu viện



Chúc Thiên Hoa cảm thấy Liễu Tinh vướng tay chân, tu vi rõ ràng không bằng mình, nhưng lại không thể chinh phục được hắn, không có chỗ ra tay, hắn càng nôn nóng giải quyết đối phương thì lại càng không thể làm gì được.

Đột nhiên nghe thấy phía sau có người, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Hương Phi Tuyết đang đứng ở trước người Mộ Thanh, trong lòng hắn tức thì trở nên âm trầm.

Liễu Tinh khẽ cười một tiếng:

- Chúc Thiên Hoa, bằng vào bản lĩnh này của ngươi mà muốn vượt qua Đại tổng quản sao? Chúng ta không đỡ được một chiêu của Đại tổng quản!

- Hừ, vậy ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút!

Chúc Thiên Hoa cười lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên dâng lên, trở nên to lớn hơn ba phần, nhanh như điện bắn về phía Liễu Tinh, đánh ra một chưởng trúng người của Liễu Tinh.

Bàn tay phải của Liễu Tinh giơ lên, đón đánh.

- Ầm.

Lập tức bay ngược ra ngoài.

Hương Phi Tuyết cười nói:

- Thật là lợi hại!

Liễu Tinh ở trên không trung kêu lên:

- Hắn dùng bí thuật, cẩn thận!

Khinh công của Hương Phi Tuyết cũng là nhất tuyệt, hắn vượt một bước đến phía sau lưng của Chúc Thiên Hoa, đánh một chưởng vào sau lưng của đối phương.

Thân thể khổng lồ của Chúc Thiên Hoa rất là linh hoạt, hắn xoay người vỗ ra một chưởng.

- Ầm!

Hương Phi Tuyết cũng bay lên đến không trung.

Thân thể Liễu Tinh ở trên không trung gập lại, lao xuống bên dưới.

- Ầm!

Chúc Thiên Hoa lại dùng một chưởng vỗ bay hắn.

Hương Phi Tuyết ở trên không trung cũng gập lại, lao xuống bên dưới, lại bị Chúc Thiên Hoa một chưởng đánh ra, lần nữa bay lên trên.

Liễu Tinh và Hương Phi Tuyết chẳng khác nào hai con Kim Ưng đang nhanh chóng lao xuống.

Sau khi Chúc Thiên Hoa thúc giục bí thuật, công lực tăng lên gấp bội, khinh công của hai người tuyệt diệu, thông qua khinh công mà đánh tan mất hơn nửa lực lượng. Thế nhưng vẫn cảm giác tinh lực của mình cuồn cuộn, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, không chịu được mấy chưởng nữa.

- Hương Phi Tuyết, xem ra chúng ta cũng phải liều mạng rồi!

Liễu Tinh nói.

Hắn vẫn không muốn dùng bí thuật, bởi vì sau khi dùng phải nghỉ ngơi hai ngày, rất là khó chịu, có thể không dùng là tốt nhất.

Bây giờ xem ra không dùng cũng không được, tu vi của Chúc Thiên Hoa cực sâu, sau khi thúc giục bí thuật đã vượt lên trên hai người rất xa, đỡ mấy chưởng này cũng đã rất vất vả rồi, nếu như lại tiếp mấy chưởng nữa sẽ triệt để bị thương.

- Này, hai người các ngươi chỉ biết xem trò vui thôi sao?

Liễu Tinh giương giọng kêu lên.

Một tiếng cười truyền đến:

- Hai người các ngươi không đối phó được với một Chúc Thiên Hoa, quá mất mặt, không dám hiện thân!

Liễu Tinh bất đắc dĩ hừ lạnh nói:

- Các ngươi bức chúng ta dùng bí thuật, quả thật là buồn cười!

Hắn dứt lời thân thể của hắn đột nhiên tăng nhanh, bí thuật đã được thúc giục.

- Ầm ầm ầm ầm...

Trong tiếng vang trầm thấp liên tục vang lên, Liễu Tinh và Hương Phi Tuyết ở hai bên trái phải giáp công đối phương, công kích liên miên không ngừng.

Chúc Thiên Hoa đối phó với một người dư sức, nhưng hai người thành thạo vây công, hắn lại có chút không chịu nổi mà phải lùi về phía sau từng bước một.

Mộ Thanh căng thẳng nhìn chằm chằm vào giữa sân, la sam bay phần phật.

- Lão Chúc, ngươi chịu thua đi!

Liễu Tinh hét lớn một tiếng, đánh một chưởng trúng người của Chúc Thiên Hoa.

Chúc Thiên Hoa trúng một chưởng, sắc mặt đỏ hồng như say, nhưng hắn lại đè nén thương thế, thân pháp đột nhiên tăng nhanh, đoạt lấy Mộ Thanh rồi chạy, chẳng khác nào một vệt khói.

- Ầm ầm ầm ầm...

Khinh công của Liễu Tinh và Hương Phi Tuyết đều là nhất tuyệt, chặn đường của hắn, lần nữa lại đánh ra mười mấy chưởng.

- Phốc!

Chúc Thiên Hoa phun ra một ngụm máu, thân thể trở nên uể oải.

- Chúc công tử!

Mộ Thanh sợ hãi kêu lên một tiếng thất thanh.

- Quên đi, thả bọn họ đi đi.

Thanh âm của Sở Ly vang lên.

- Vâng, Đại tổng quản!

Hương Phi Tuyết và Liễu Tinh lui về phía sau.

Chúc Thiên Hoa quay đầu nhìn về phía Sở Ly đang đứng cách đó không xa, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, hắn khẽ cắn răng, ôm Mộ Thanh xoay người bắn ra bên ngoài.

Sở Ly nhìn thân ảnh to lớn của hắn biến mất, cười cợt.

Hoắc Vũ Hạo và Ứng Vô Cầu cũng đi theo ra, bốn người đứng ở phía sau của Sở Ly, nhìn Chúc Thiên Hoa dần dần biến mất.

- Đại tổng quản, thực sự thả hắn đi sao?

Liễu Tinh nói:

- Đúng là một tay hảo thủ, mạnh hơn chúng ta!

Hương Phi Tuyết bĩu môi.

Tu vi của Chúc Thiên Hoa mạnh hơn bọn họ một bậc, nhưng khinh công không bằng, không có ưu thế gì đối với bọn họ cả.

Sở Ly cười nói:

- Từ từ đi, tính tình của hắn kiêu ngạo, cần phải cố gắng mài giũa một chút.

Bí vệ phủ.

Đổng Kỳ Phi thả hồ sơ xuống, vặn eo một cái, lại thở dài một hơi, đứng dậy rời khỏi bàn:

- Lão Dương, đi, đi ra ngoài hóng mát một chút.

Dương Tông Văn đang cúi đầu xem hồ sơ, hắn vung vung tay:

- Ngươi đi đi, ta xem xong cái này rồi sẽ ra.

- Có cái gì có thể xem cơ chứ?

Đổng Kỳ Phi nói:

- Từ sáng đến tối xem hồ sơ, khớp xương sắp rỉ tới nơi rồi!

- Lời này ngươi đi nói với Bách phu trưởng đi.

Dương Tông Văn cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

Đổng Kỳ Phi hừ lạnh nói:

- Bách phu trưởng đang làm gì vậy, bao nhiêu ngày rồi mà chưa đến lấy một lần?

- Nói muốn nghỉ ngơi một chút, thống lĩnh cũng đã đồng ý rồi.

Dương Tông Văn nói:

- Chúng ta cũng đừng bận tâm, xem hồ sơ cho kỹ chút, đỡ cho đến lúc Bách phu trưởng vừa hỏi, chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn... Hiện giờ đã không phải là trước kia nữa rồi!

- Ài... cũng đúng.

Đổng Kỳ Phi liếc mắt nhìn căn phòng nhỏ ở phía đối diện.

Lúc này trong phòng bếp phía đối diện có hai người mập mạp đi ra, một mập mạp chậm rãi đi vào trong sân, ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, pha một bình trà, rót một chén, sau đó nâng chén trà lên nói chuyện phiếm.

- Này hai huynh đệ!

Đổng Kỳ Phi không cam lòng hừ lạnh nói:

- Đúng là nhàn nhã, hồ sơ cũng không cần nhìn!

- Bọn họ làm chuyện nguy hiểm hơn.

Dương Tông Văn nói:

- Bây giờ nhìn như là thanh nhàn, một khi có chuyện bọn họ sẽ phải ở phía trước, đầu cũng tùy thời phải dọn nhà đó!

- Qua bao nhiêu ngày rồi, ngay cả một chuyện bọn họ cũng không đụng vào!

- Đó là Bách phu trưởng không để bọn họ động tay chân vào.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người đẩy cửa tiến vào tiểu viện.

Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn vừa nhìn, là Bách phu trưởng Mã Côn.

Hai người vội vã ra đón.

- Ai ôi, Mã Bách phu trưởng, không nghênh đón từ xa, xin đừng trách tội!

Đổng Kỳ Phi vội vã ôm quyền nói.

Mã Côn quét mắt nhìn hai người một chút, vung vung tay lên rồi nói:

- Không cần khách sáo, ta là tới tìm Đại Ninh và Tiểu Ninh.

Hai người kia đã đứng dậy khỏi cái bàn đá, ôm quyền một cái rồi hỏi:

- Mã Bách phu trưởng có gì chỉ giáo?

Ba người có giao tình sinh tử hoạn nạn, lúc đó ba người gặp phải Quang Minh Thánh giáo, nếu không phối hợp với nhau, sợ là ngay cả một người cũng không trốn thoát được.

- Bá Viễn, bên này ta có một vụ án, hung thủ giết một bộ đầu trong thành, chỉ là đối phương cũng đã chạy mất rồi!

Mã Côn lắc đầu nói:

- Quả thực là gan to bằng trời, không thể không giết!

- Ở thành nào?

Ninh Bá Viễn hỏi.

- Lan Giang thành.

Mã Côn nói:

- Cách Thần Đô 500 dặm, một ngày là có thể đến được.

- Được...

Ninh Bá Viễn cười nói:

- Giết bộ đầu, xem ra võ công không tầm thường.

- Không chỉ có vậy, khinh công cũng lợi hại, vì lẽ đó không ai có thể đuổi kịp được hắn.

Mã Côn vỗ bàn đá một cái, nghiến răng nói:

- Coi trời bằng vung, không giết thì không thể khiến cho mọi người nguôi ngoai được!

- Được, chúng ta sẽ đuổi theo ngay!

Ninh Bá Viễn cười nói.

- Chậm đã.

Ninh Trọng Viễn vội vàng khoát tay nói:

- Đại ca, đừng vội... Mã Bách phu trưởng, chuyện này Sở Bách phu trưởng biết không?

- Hắn sao?

Mã Côn cười lạnh một tiếng nói:

- Ta sao có thể gặp được người bận rộn như hắn chứ?

Ninh Trọng Viễn có chút khổ sở nói:

- Vậy thì phiền rồi, Mã Bách phu trưởng, lão nhân gia ngài cũng biết rồi đó, hiện tại chúng ta là thuộc hạ của Sở Bách phu trưởng, có muốn đi ra ngoài hay không thì vẫn phải chờ hắn dặn dò, không có Sở Bách phu trưởng dặn dò, thực sự chúng ta không dám ra khỏi thành.

- Coi như giúp ta một vấn đề nhỏ đi.

Mã Côn nói:

- Chúng ta có giao tình gì chứ, loại chuyện nhỏ này, không đáng để nói với hắn.

Ninh Bá Viễn vội vàng gật đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi.

Ninh Trọng Viễn nói:

- Vẫn nên nói một tiếng với Sở Bách phu trưởng đi, không chừng Sở Bách phu trưởng sẽ có dặn dò gì đó, khi đó chúng ta không có ở đây, sợ rằng sẽ bị liên lụy!

- Như vậy cũng đúng.

Ninh Bá Viễn gật đầu.

Hiện giờ bọn họ là thủ hạ của Sở Bách phu trưởng, nếu như tùy tiện giúp người khác một tay mà lại không nói với hắn một tiếng, như vậy thực sự quá không còn gì để nói.

- Ta sẽ nói một tiếng với Sở Bách phu trưởng, ngày mai sẽ xuất phát.

Ninh Bá Viễn nói.

Mã Côn cười cười:

- Được, cứ thoải mái!

Hắn đứng dậy chắp tay ra khỏi tiểu viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.