Bạch Bào Tổng Quản

Chương 530: Ngưng không



Ninh Bá Viễn phẫn nộ quát một tiếng:

- Muốn chết!

Thân thể bụ bẫm của hắn như mũi tên rời cung bắn về phía Chu Linh Phong. 

Trên khuôn mặt dữ tợn của Chu Linh Phong để lộ ra một nụ cười, lần nữa tránh ra, thân thể như quỷ mỵ, trong nháy mắt đã đến trước mặt Ninh Trọng Viễn, vỗ xuống một chưởng.

Ninh Trọng Viễn phẫn nộ hừ một tiếng, xuất chưởng đón đánh công kích này.

Ninh Bá Viễn Cũng vỗ một chưởng ra ngoài, hai người một trước một sau giáp công. 

Chu Linh Phong không thèm tránh né chưởng lực của bọn họ, người trúng một chưởng, đồng thời cũng bắn trúng người của Ninh Trọng Viễn.

- Oa!

Ninh Trọng Viễn phun ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn ngã xuống mặt đất. 

Hắn vốn có chút không chịu nổi được chưởng lực chí cương chí dương, lúc này lại bị đánh trúng, chưởng lực kỳ dị bạo liệt lập tức bạo phát, khiến cho nội lực loạn tung lên, cả người mềm nhũn không còn chút khí lực nào nữa.

Ninh Bá Viễn quát lên:

- Lão nhị! 

Ninh Trọng Viễn khoát tay một cái rồi nói:

- Lão đại, hôm nay chúng ta phải để mạng lại ở nơi này rồi!

Hắn quay đầu nhìn Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn ngã ở trên mặt đất, cười ha ha nói: 

- Trên đường xuống hoàng tuyền có mọi người làm bạn, cũng không cô quạnh!

Ninh Bá Viễn quát lên:

- Đừng có nói hươu nói vượn, đi nhanh lên! 

- Đi cũng không được!

Ninh Trọng Viễn lắc đầu một cái, trong miệng lại phun ra một ngụm máu, bất đắc dĩ nói:

- Bách phu trưởng làm cái gì vậy. 

- Có phải hắn muốn ám hại Đại Lôi Âm tự, kết quả chúng ta quá nhanh hay không?

Đổng Kỳ Phi mềm nhũn nói:

- Kế sách xảy ra sự cố hay sao? 

...

- Ha ha...

Ninh Trọng Viễn lớn tiếng cười. 

Sở Ly ở phía xa lắc đầu một cái, bọn họ quả thực là biết suy đoán.

Chu Linh Phong lạnh nhạt bọn họ, bước từng bước từng bước về phía Ninh Bá Viễn.

Ninh Bá Viễn cắn răng, oán hận nói: 

- Họ Chu, ngươi giết chúng ta cũng không trốn được đâu, Bách phu trưởng sẽ báo thù cho chúng ta!

Chu Linh Phong lạnh nhạt nói:

- Chết không đáng sợ như vậy đâu, các ngươi cứ trải qua rồi sẽ biết rồi. 

- Đi chết đi!

Ninh Bá Viễn gào thét, thân thể lập tức trở nên thon thả, ngũ quan trở nên rõ ràng, tức thì trở nên anh tuấn, chẳng khác nào đổi thành một người khác.

- Lão đại! 

Ninh Trọng Viễn thở dài một hơi.

Dùng chiêu này, dù là giết được Chu Linh Phong thì mình cũng phải chết, đây là Nhiên Đăng thuật, lấy máu tươi làm dầu, chờ dầu cháy hết thì mình cũng sẽ chết.

Xem ra mình cũng chỉ có thể dùng phương thức này, hai người dùng cái này, liên thủ lại là có thể giết chết được Chu Linh Phong. 

Có thể kéo được gia hỏa hai tay dính đầy máu tanh mất mạng ở đây, kỳ thực cũng là một chuyện tốt.

Hắn nghĩ tới đây, thân thể đột nhiên thon gầy, hóa thành một thanh niên anh tuấn, hầu như giống Ninh Bá Viễn như đúc.

Hắn lập tức bay lên, thân thể như điện, cùng với hai người Ninh Bá Viễn giáp công Chu Linh Phong. 

Thân thể của Chu Linh Phong như quỷ mỵ, thân pháp của hai người cũng rất nhanh, Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn nhìn thấy mà hoa cả mắt, chỉ có thể nhìn thấy ba cái bóng bay tới bay lui, phập phù khó lường.

Thân pháp của Chu Linh Phong xấp xỉ với bọn họ, nhưng chưởng lực của Chu Linh Phong lại khiến cho bọn họ không để ý chút nào, chưởng lực của hắn kỳ dị làm cho bọn họ cực kỳ khó chịu.

Sở Ly đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng của Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn, phân biệt đập một chưởng vào ngực của bọn họ, một đạo nội lực thuần hậu được rót vào trong, làm ổn định thương thế của bọn họ. 

- Bách phu trưởng!

Bọn họ vui mừng khôn xiết.

Sở Ly gật gù: 

- Các ngươi cố gắng chữa thương, không cần phải để ý đến cái khác!

- Vâng.

Hai người vội vàng gật đầu. 

Sở Ly xuất hiện ở phía sau lưng của Chu Linh Phong, vỗ ra một chưởng, trầm giọng nói:

- Hai người các ngươi lùi về phía sau, triệt tiêu bí pháp đi!

- Không kịp! 

Ninh Trọng Viễn cười khổ nói:

- Chắc chắn chúng ta sẽ phải chết, cho nên nên thu thập hắn trước thì hơn

- Không giết chết được hắn đâu. 

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Các ngươi đừng có đưa mạng mình vào!

Hắn nhận một chưởng của Chu Linh Phong, cảm giác Chu Linh Phong còn lợi hại hơn so với lúc trước. 

Hắn dứt lời đá Chu Linh Phong một cái, phân biệt đánh bay Ninh Trọng Viễn và Ninh Bá Viễn.

Hai người chỉ cảm thấy có một luồng lực lượng kỳ dị tiến vào thân thể, máu tươi đang thiêu đốt như bị một chậu nước lạnh phủ đầu giội xuống, lập tức bị dập tắt, máu trong người cũng không còn đốt cháy nữa, cảm giác suy yếu lập tức tập kích toàn thân, làm cho bọn hắn mềm nhũn ngã xuống.

Sở Ly ở phía xa nhìn thấy bọn họ vận chuyển bí thuật thì đã biết được phương pháp phá giải, cho nên mới đứng ra ngăn cản. 

Thân pháp của Sở Ly và Chu Linh Phong rất nhanh, tiếng ầm ầm vang lên thanh không dứt bên tai, hóa thành hai cái bóng phập phù.

- A di đà phật...

Một tiếng phật hiệu vang lên, bốn người Pháp Viên mặc tăng bào màu xám phiêu dật, trong chớp mắt đã đi tới trước mắt. 

Bốn tăng nhân đứng ở bốn phương vị, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ.

Pháp Viên nói:

- Sở thí chủ, để chúng ta tới đi. 

Sở Ly Nói:

- Tên này quả nhiên là giết không chết, ta đã giết chết hắn một lần rồi.

- Ài... 

Pháp Viên thở dài nói:

- Hắn đang chờ cơ hội đột phá, giết hắn là tác thành cho hắn... Sở thí chủ, người này chỉ có thể nhốt lại, không thích hợp giết chết!

- Có thể vây chết được không? 

Sở Ly một mặt đối chưởng liên miên không dứt với Chu Linh Phong, tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, một bên thong dong nói chuyện cùng Pháp Viên.

Pháp Viên than thở:

- Không thu nạp được lệ khí thì tu vi sẽ không thể tăng lên, thân thể từ từ suy yếu, chờ tử vong một cách tự nhiên, sẽ không thể sống thêm được nữa. 

Sở Ly cau mày nói:

- Nếu như hắn tự sát thì sao?

- Tự sát thì lại vĩnh viễn chết đi. 

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập nói:

- Một khi A Tu La tự sát, A Tu La Chi Tâm sẽ tự phân giải, vĩnh diệt tuyệt trong thế gian, không vào luân hồi.

Tư duy của Sở Ly thay đổi rất nhanh, cười nói: 

- Chuyện này rất thú vị, không thể tự chết, cần người khác giết mình mới có thể sống lại sao?

- Đúng thế.

Pháp Viên chậm rãi nói: 

- Vì lẽ đó không thể vì tăng cao tu vi mà tự sát được.

- Pháp tắc trên thế gian này thật là huyền diệu.

Sở Ly thở dài: 

- A Tu La cũng không dễ nhỉ.

Pháp Viên nói:

- Chu thí chủ đã đột phá, càng đáng sợ hơn nữa, cho nên để cho tệ tự trấn áp đi thì hơn. 

- Ta sẽ nhốt hắn lại.

Sở Ly lạnh nhạt nói.

- Nhọc lòng mất công sức, Sở thí chủ cần gì phải làm vậy chứ. 

Pháp Viên thở dài nói:

- Nếu như thế thì tiểu tăng chỉ có thể đắc tội rồi.

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Pháp Viên, vậy thì chúng ta so xem, xem thủ đoạn của ai cao minh hơn.

- A di đà phật...

Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập niệm một tiếng phật hiệu. 

Hắn còn không niệm xong phật hiệu thì Sở Ly đã đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở sau lưng hắn.

Pháp Viên vội vã điểm ra một chỉ về phía sau.

Sở Ly đã cách xa hắn mười mấy thước. 

Pháp Viên chỉ một ngón tay về phía Chu Linh Phong, Chu Linh Phong không tránh không né chỉ lực của hắn mà bắn ra thẳng tắp, muốn đuổi kịp Sở Ly.

- Phốc!

Một tiếng vang nhỏ khó mà nhận ra được từ trên người Chu Linh Phong truyền đến. 

Chu Linh Phong khó có thể tin được dừng lại, trừng mắt nhìn về phía Pháp Viên.

Pháp Viên lại điểm ra một chỉ.

Hắn đã sớm biết Chu Linh Phong sẽ có phản ứng như vậy, một đạo chỉ lực này đã đủ để hạn chế được Chu Linh Phong. 

- Phốc!

Lại một đạo chỉ lực bắn ra.

Thân thể của Chu Linh Phong run lên, thân thể vốn muốn động thủ đã lần nữa bị cố định. 

- Ngươi...

Chu Linh Phong trợn mắt lên.

Pháp Viên lại điểm một chỉ ra ngoài. 

Sở Ly đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng của Chu Linh Phong, nhấc hắn rồi lóe lên, tránh ra khỏi chỉ lực của Pháp Viên, đồng thời thoát khỏi bốn người vây quanh, nhấc theo hắn nhẹ nhàng rời đi, trong chớp mắt đã biến mất.

- A di đà phật...

Pháp Viên hít sâu một hơi, chậm rãi niệm một tiếng phật hiệu. 

Bốn người Ninh Bá Viễn hoàn toàn biến sắc, bị chấn động đến mức lỗ tai chấn động, một tiếng phật hiệu này ẩn chứa lực lượng rất lớn.

Sau khi một tiếng phật hiệu vang lên, Pháp Viên khôi phục lại sự yên tĩnh, quay đầu liếc mắt nhìn bốn người.

Ninh Bá Viễn nói: 

- Không phải đại sư sẽ bắt chúng ta để trao đổi với Bách phu trưởng đó chứ?

Pháp Viên lắc đầu nói:

- Tiểu tăng sẽ không làm như vậy, thương thế của bốn vị thí chủ không nhẹ, nên cẩn thận một chút, tiểu tăng cáo từ! 

- Đại sư tạm biệt.

Bốn người thở phào nhẹ nhõm.

Quả thực bọn họ rất lo lắng Pháp Viên sẽ giam giữ bọn họ để đổi lấy tên Chu Linh Phong kia. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.