Đám nước màu xanh lam này từ trong ngực chậm rãi lưu chuyển ra ngoài, dọc theo kinh mạch đi khắp nơi.
Chỗ đi qua, tất cả máu thịt đều bị nó nhiễm thành màu lam, có cảm giác tê tê như kiến cắn, ngứa ngáy sâu tận xương tủy, muốn la lên nhưng không phát ra được chút thanh âm nào.
Sở Ly chăm chú nhìn vào đám nước màu xanh lam này, đóng kín cảm quan của mình.
Đám nước màu xanh lam này chầm chậm đi khắp nơi, hắn cảm giác mình sống một ngày như bằng một năm.
Trước tiên dọc theo kinh mạch lên đầu, xương đầu cũng bị nhuộm, mà dường như có một ít lực lượng trong đầu bị nó thu nạp, nước màu xanh lam này càng ngày càng đậm hơn mấy phần.
Từ đầu chậm rãi đi đến chân, sau đó quay về tới trái tim.
Khi đám nước màu xanh lam này trở về trái tim thì đã thu nhỏ lại một nửa, giống như đã bị thân thể tiêu hao.
Sở Ly lại có cảm giác, nó đang tinh lọc mình, bị thân thể tiêu hao hơn một nửa chính là tạp chất của nó.
Ở trên tim, nó bắt đầu chậm rãi ngưng tụ.
Không ngừng ngưng tụ, cuối cùng lần nữa ngưng tụ thành một hạt châu màu xanh lam, thỉnh thoảng có sấm chớp lập lòe.
Hạt châu này so với Thiên Ma châu lúc trước còn nhỏ một nửa, nhưng càng thêm ngưng tụ và sáng sủa, ánh sáng nhu hòa mà lại rất ngưng tụ, dường như đã chiếu qua toàn bộ ngũ tạng lục phủ một lần, ánh sáng màu thăm thẳm, như ảo mộng vậy.
Đây là do chính hắn thông qua nội cảnh để nhìn thấy, người ngoài không nhìn thấy được hạt châu đang tỏa ra ánh sáng lóng lánh này.
Cuối cùng cũng đã kết thúc chuyện khiến cho người ta điên cuồng, hận không thể xé nát thân thể đang ngứa ngáy của mình, hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Hắn thở dài một hơi, khí thể màu đen, sau khi rơi xuống đất, cây cỏ trong nháy mắt đã bị khô héo.
Sở Ly nhíu nhíu mày, không nghĩ tới đạo trọc khí này lại lợi hại như vậy.
Hắn đánh giá mình vài lần, muốn nhìn một chút xem có biến hóa gì không.
Thân thể gầy gò đi một phần, cũng giống như Thiên Ma châu vậy, giống như tạp chất trong cơ thể cũng bị thanh trừ hết, càng thêm tinh khiết, mà ngụm trọc khí vừa nãy chính là tạp chất trong cơ thể hắn.
Máu thịt và xương cốt càng ngày càng ngưng tụ, sức mạnh mãnh liệt, giống như vô cùng vô tận, cùng có cảm giác như đã hóa thành thân thể Thiên Ma vậy.
Hắn biết đây là ảo giác, cũng không dùng linh tinh, cho nên hắn lần nữa nhìn về phía Chu Linh Phong.
Chu Linh Phong đang khoanh chân vận công chữa thương ở dưới một tán cây.
Sở Ly bắn ra hai đạo Ngưng Không chỉ kẻ trước người sau bắn ra về phía đối phương.
Chu Linh Phong nhẹ nhàng tránh ra, nhưng không tránh khỏi một đạo Vấn Tâm Chỉ khác.
Sở Ly đã học được tầng thứ hai Vấn Tâm Chỉ ở trên người Pháp Viên.
Chỉ lực nhẹ nhàng yếu đuối, hầu như không cảm giác được sự tồn tại của nó, nó theo gió nhẹ đồng thời đánh về phía Chu Linh Phong, vô thanh vô tức tập kích tới.
Chu Linh Phong run lên, cảm giác trong lòng bỗng nhiên không khỏe.
Lúc này Sở Ly lại đánh ra hai đạo Ngưng Không chỉ đến.
Chu Linh Phong đột nhiên tránh ra, mạnh mẽ tránh ra khỏi hai đạo chỉ lực Ngưng Không chỉ.
Sở Ly than thở, thân thể A Tu La quả thực cực kì mạnh mẽ.
Hắn không dùng chỉ nữa mà bay tới trước người Chu Linh Phong, Tu La chưởng được đánh ra.
- Ầm!
Chu Linh Phong lùi một bước, cau mày nhìn hắn, cảm giác Sở Ly lại mạnh mẽ thêm một phần.
Sở Ly mỉm cười, xem ra Thiên Ma công đã tiến thêm một tầng, thân thể mình cũng càng mạnh hơn một tầng.
- Ầm ầm ầm...
Hai người lần nữa cứng đối cứng, hai tay giao chiến mười mấy lần.
Khi Sở Ly bỗng nhiên xuất chưởng bắn ra một đạo chỉ lực.
Bởi vì quá gần cho nên Chu Linh Phong không tránh kịp, lập tức bị định thân.
Sau đó hắn lại điểm ra mười mấy đạo chỉ lực.
Tim của Chu Linh Phong đập càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại.
Mấy phút sau, hắn đã cứng ngắc bất động, lần nữa chết đi.
Sở Ly tươi cười, cuối cùng cũng đã giết chết tên này, có điều cần phải đề phòng phục sinh như lần trước, cần liên tục nhìn chằm chằm vào hắn.
Chỉ cần hơi có động tĩnh, lập tức lại có mười mấy đạo Ngưng Không chỉ đánh ra, hắn không tin không giết chết được đối phương.
Chỉ là không biết dùng Ngưng Không chỉ giết người có chỗ nào không giống như dùng đao kiếm giết người.
Ở trong mắt của người bên ngoài, Ngưng Không chỉ phiền toái hơn, kém xa dùng một kiếm đâm thủng ngực kết thúc tính mạng của đối phương.
Nhưng Sở Ly lại cảm thấy tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Cái này cần ngày sau chậm rãi tìm hiểu, nếu như có cơ hội nên hỏi Pháp Viên một tiếng.
- Các ngươi đều trở về, vậy Bách phu trưởng của các ngươi đâu rồi?
Mã Côn trầm giọng hỏi.
Đám người Ninh Bá Viễn đã trở lại Bí vệ phủ, đang ở trong đại sảnh bẩm báo với Phó Mộng Sơn, Mã Côn nhận được tin tức cũng chạy tới.
Sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm, hai mắt lóe lên vẻ phẫn nộ, gắt gao trừng mắt nhìn huynh đệ Ninh Thị và Đổng Kỳ Phi, Dương Tông Văn.
- Thống lĩnh, nhất định họ Sở kia đã thả hung thủ đi rồi!
- Không tới phiên ngươi bận tâm.
Phó Mộng Sơn thiếu kiên nhẫn vung vung tay:
- Đi sang một bên, lúc ta nói đừng có xen mồm vào, nếu không làm được thì ta cấm ngươi không được tiến vào đại sảnh!
- Được, ta muốn nghe xem thống lĩnh sẽ hỏi ra sao?
Mã Côn phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn bốn người một chút.
Phó Mộng Sơn ho nhẹ một tiếng:
- Đại Ninh, ngươi nói một chút xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Thống lĩnh, chúng ta đi thăm dò vụ án Mãn Vân trại, phát hiện ra manh mối, cho nên mới một đường đuổi theo, đuổi kịp hung thủ kia, kết quả phát hiện ra võ công của hắn quá mạnh, giết người như giết gà. Dường như hai người của Bí vệ phủ chúng ta đã chết ở trên tay của hắn, lúc này hắn đang giết một đám cao thủ võ lâm, chúng ta thấy tình thế không ổn cho nên lập tức bỏ chạy.
Ninh Bá Viễn nói.
Phó Mộng Sơn gật gù.
Thấy tình thế không ổn là chạy, đây là quy củ của Bí vệ phủ, không thể uổng mạng.
- Nhất định là các ngươi thấy chết mà không cứu!
Mã Côn trầm giọng nói:
- Nhìn thấy đồng bạn rơi vào hiểm cảnh, sao lại không cứu?
Ninh Bá Viễn lắc đầu nói:
- Mã Bách phu trưởng, oan uổng cho chúng ta rồi, khi chúng ta qua đó, hai vị đó đã chết rồi, hơn nữa bằng vào võ công của chúng ta đi tới đó chỉ cần hai chiêu, thực sự không thể ra sức được.
Phó Mộng Sơn liếc mắt nhìn bọn họ thật sâu, nói:
- Sau đó thì sao?
Ninh Bá Viễn này:
- Kết quả không thể chạy thoát, bị đuổi theo, lúc này Bách phu trưởng chạy tới, chặn tên kia lại.
- Hừm, Sở Ly tính toán không sai sót một chỗ nào cả, nói vậy hắn đã phát hiện ra được chỗ không ổn.
Phó Mộng Sơn liếc Mã Côn một chút.
Mã Côn dùng ánh mắt không dễ chịu nhìn về phía hắn.
So sánh qua, một Bách phu trưởng như hắn dường như đã kém một bậc.
Phó Mộng Sơn nói:
- Sau đó thì sao?
- Các hòa thượng của Đại Lôi Âm tự bỗng nhiên chạy tới, muốn dẫn hung thủ kia đi, bởi vì thứ hắn tu luyện chính là A Tu La thần công của Đại Lôi Âm tự.
- Cái gì?
Phó Mộng Sơn biến sắc.
Sắc mặt của Mã Côn cũng biến đổi.
- Hắn tu luyện A Tu La thần công sao?
Phó Mộng Sơn vội hỏi.
Ninh Bá Viễn vội vàng gật đầu nói:
- Tuyệt không sai, Pháp Viên hòa thượng của Đại Lôi Âm tự đã nói, không giết chết được đối phương, chỉ có thể trấn áp ở Đại Lôi Âm tự, không cho hắn đi ra làm ác, vì lẽ đó hắn muốn dẫn người trở về.
- Hừ, A Tu La thần công!
Phó Mộng Sơn cau mày, lắc đầu than thở:
- Từ đây võ lâm nhiều chuyện rồi... Sau đó thì sao?
Ninh Bá Viễn nói:
- Bách phu trưởng bảo chúng ta đi trước, chúng ta hiếu kỳ cho nên mới lén lút trốn ở một bên xem, vốn Bách phu trưởng muốn đưa tên kia cho Đại Lôi Âm tự.
Phó Mộng Sơn cau mày không nói.
Mã Côn cười lạnh một tiếng.
Ninh Bá Viễn nói:
- Trong lòng ta sốt ruột, cho nên mới nói một câu, có hai vị đồng liêu Bí vệ phủ chết ở trên tay của hắn, sau đó Bách phu trưởng đổi ý, dẫn tên kia chạy đi, làm cho hòa thượng của Đại Lôi Âm tự đuổi theo không kịp.
- Ha ha, khinh công của hắn rất lợi hại.
Phó Mộng Sơn nở một nụ cười.
- Sau đó, Bách phu trưởng đuổi theo chúng ta, đưa thi thể tên kia giao cho chúng ta, để chúng ta mang về giao cho thống lĩnh, hắn muốn dẫn các hòa thượng của Đại Lôi Âm tự rời đi.
Ninh Bá Viễn lắc đầu nói:
- Thế nhưng nửa đường thi thể kia lại sống lại, thiếu chút nữa đã làm thịt chúng ta, nếu không có Bách phu trưởng xuất hiện đúng lúc, chúng ta đã mất mạng!
- Đây chính là điểm lợi hại của A Tu La thần công.
Phó Mộng Sơn lắc đầu cười khổ nói:
- Giết không chết... sợ là Sở Ly cũng không biết, coi như các ngươi mạng lớn.
Ninh Bá Viễn nói:
- Các hòa thượng Đại Lôi Âm tự lại chạy đến đòi người, Bách phu trưởng lại mang theo hung thủ kia chạy đi.
- Đại Lôi Âm tự!
Phó Mộng Sơn vỗ tay vịn của ghế Thái sư một cái, oán hận nói:
- Càn rỡ tới cực điểm!
Mã Côn cười lạnh nói:
- Không chừng Sở Ly và Đại Lôi Âm tự sẽ làm giao dịch, giao người ra, bằng không, bằng vào khinh công của hắn, đã sớm nên trở về tới phủ rồi!