Tuy nói mình không phải Bách phu trưởng, nhưng vẫn là Phó Trường, vẫn là người lãnh đạo trực tiếp của bọn hắn, bọn hắn lại dám đùa cợt mình, nhất định là vì muốn nịnh bợ Bách phu trưởng mà thôi.
Bọn họ cũng đã quá coi thường mình rồi, hắn không thu thập được Sở Ly, chẳng lẽ còn không thu thập được bốn người này sao?
Hắn nghĩ tới đây, sải bước đi tới trước mặt của bốn người.
Ninh Bá Viễn nhìn thấy hắn, vội vã ôm quyền cười nói:
- Mã Phó trưởng!
Ba người còn lại ngẩng đầu nhìn hắn, vội vã ôm quyền hành lễ.
Mã Côn cười lạnh một tiếng:
- Buổi sáng các ngươi đi đâu vậy?
- Buổi sáng?
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, ngạc nhiên nói:
- Ở trong viện mà.
- Ở trong viện?
Mã Côn lạnh lùng nói:
- Cửa viện đóng chặt, các ngươi ở viện sao? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy mắt của lão phu hỏng rồi sao?
Ninh Bá Viễn vội nói:
- Mã Phó trưởng, ngươi đi tới tiểu viện trước đó sao? Chúng ta đã đổi nơi rồi.
Khí thế của Mã Côn tức thì hơi ngưng lại, cau mày nói:
- Đổi nơi ở? Đổi đến chỗ nào vậy?
- Ở Mai Nhị viện.
Ninh Bá Viễn cười híp mắt nói:
- Thống lĩnh hào phóng, không ngờ lại đưa Mai Nhị viện cho chúng ta!
Mã Côn hừ lạnh nói:
- Sao ta không biết chứ?
Ninh Bá Viễn ngẩn ra, cười nói:
- Cái này... chúng ta cũng không tìm được Mã Phó trưởng.
Mã Côn một bụng tức giận, nhưng không thể nói mình vẫn chờ ở ngoài tiểu viện, như vậy cũng quá mất mặt, hắn lạnh lùng nói:
- Bách phu trưởng đã trở về chưa?
- Ồ, buổi sáng Bách phu trưởng có việc, không gặp, buổi chiều có thể sẽ đến đây.
Đổng Kỳ Phi nói.
- Chuyện gì vậy?
Mã Côn lạnh lùng nói.
Bốn người lắc đầu một cái.
Mã Côn hừ lạnh nói:
- Sẽ không phải là lại lười biếng đó chứ?
Bốn người sáng suốt im lặng.
Âm thanh của Sở Ly vang lên ở phía sau lưng hắn:
- Mã Phó trưởng, lại đang chấp vấn ta sao?
Sắc mặt của Mã Côn hơi thay đổi, quay đầu nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly chắp tay đứng phía sau hắn, không ngờ hắn lại không phát hiện ra được, hơn nữa vẻ mặt của bốn người không nhúc nhích một chút nào, hiển nhiên là cố ý như vậy, thật là đáng trách!
Sở Ly bình tĩnh nhìn hắn:
- Sao buổi sáng ngươi không tới đây? Bất mãn đối với ta? Vì lẽ đó không muốn làm Phó trưởng, đúng không?
Mã Côn lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly gật đầu:
- Người có chí riêng, ta cũng không miễn cưỡng, chỗ của ta miếu nhỏ, không chứa được phật như ngươi, xin cứ tự nhiên đi cho!
Hắn dứt lời ngồi vào bên cạnh đám người Ninh Bá Viễn, đặt cái roi ngựa sang một bên.
Mã Côn đứng ở đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vô cùng tức giận, nắm tay thỉnh thoảng run rẩy, cảm giác kích động cực kỳ mãnh liệt đang cuồn cuộn, giống như sắp thoát khỏi sự khống chế của hắn, muốn dùng một quyền đập chết Sở Ly vậy.
Nghĩ tới hậu quả, hắn gắt gao nắm chặt tay mình, không để cho mình đánh ra một quyền, lại hít sâu vài hơi áp chế lửa giận, sắc mặt chậm rãi khôi phục lại như cũ.
Bốn người Ninh Bá Viễn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, bầu không khí rất là ngột ngạt.
Bách phu trưởng và Phó trưởng đấu với nhau, những tiểu binh như bọn họ sẽ phiền phức, Bách phu trưởng không chọc được, thế nhưng Phó trưởng như Mã Côn cũng không phải dễ trêu, già đời, giao thiệp rộng, muốn trừng trị mình cũng rất dễ dàng.
Sau khi Sở Ly ngồi xuống lại đầy hứng thú nhìn về phía Mã Côn, nhìn hắn cực lực áp chế lửa giận của mình, cảm thấy rất là thú vị.
Sau khi Mã Côn hít sâu một hơi, ôm quyền một cái, mặt không hề cảm xúc nói với Sở Ly một câu:
- Bách phu trưởng, tại hạ có việc đi trước một bước, cáo từ!
Hắn dứt lời sải bước rời khỏi nơi ăn uống.
Bốn người Ninh Bá Viễn thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả người bình tĩnh lại.
Sở Ly bật cười nói:
- Các ngươi sợ hắn như thế sao?
- Bách phu trưởng, không thể khinh thường hắn, Bách phu trưởng cũng cẩn thận, đừng bị hắn cắn ngược một cái.
Đổng Kỳ Phi nhẹ giọng nói.
Sở Ly cười nói:
- Hừm, ta biết rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Mã Côn đi tới Mai Nhị viện, nhìn thấy Sở Ly đang uống trà ở dưới gốc mai trong viện, Đổng Kỳ Phi đứng ở bên cạnh bưng trà rót nước, ân cần hầu hạ.
Nhìn thấy hắn tới đây, Sở Ly bình tĩnh nhìn hắn.
Mã Côn hít sâu một hơi, đi tới gần, nghiêm nghị ôm quyền nói:
- Xin chào Bách phu trưởng.
Sở Ly nở một nụ cười, thả chén trà lại trên bàn đá, nói:
- Xem ra Mã Phó trưởng rất thức thời đó.
- Đúng thế.
Mã Côn trầm giọng nói.
Sở Ly gật gù:
- Lại nói, ân oán cá nhân giữa chúng ta cũng không tính là gì, chỉ là vài câu miệng lưỡi mà thôi, không phải là chuyện lớn gì cả.
- Bách phu trưởng khoan hồng độ lượng, Mã mỗ vô cùng cảm kích!
Mã Côn trầm giọng nói.
Miệng hắn nói chuyện ma quỷ ngay cả mình cũng không tin được, bởi vì hắn muốn nhìn chằm chằm vào Sở Ly ở khoảng cách gần, nhìn xem rốt cuộc hắn sẽ có kết cục gì.
Sở Ly nói:
- Được rồi, sau này chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực làm việc, tranh thủ làm cho Mai Nhị viện chúng ta trở thành một viện tốt nhất của phủ.
- Vâng.
Mã Côn ôm quyền nói.
Sở Ly nói:
- Buổi chiều Mã Phó trưởng đi với ta tới một nơi đi.
- Nơi nào vậy?
Mã Côn không khỏi hỏi.
Sở Ly nói:
- Chu Linh Phong này sẽ giao cho Đại Lôi Âm tự, lại đổi người của chúng ta, đi tới cửa thành phía đông, ngươi là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, đi cùng ta xem xem, tránh cho xảy ra chuyện gì đó.
Mã Côn theo Dương Tông Văn tiến vào một gian sương phòng ở phía đông, hắn lặng lẽ ngồi vào trước hiên án.
Hắn một mình ở trong một gian phòng, rất yên tĩnh, trên án đã được xếp vài phần hồ sơ.
Hắn đè lửa giận và sự uất ức xuống, tiến lên cầm lấy hồ sơ, là tin tức liên quan tới Chu Linh Phong, nhìn trên hồ sơ kể ra từng việc từng việc thảm án, hắn lắc đầu một cái.
Lần này quả thực hắn quá bất cẩn, nếu như biết Chu Linh Phong lợi hại như vậy, chắc chắn hắn sẽ không chỉ phái ra hai người Tiểu Chu đi, để bọn họ nộp mạng như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy ảo não và khó chịu.
Chuyện này đã trở thành tâm bệnh của hắn, Sở Ly lại lần nữa nhắc tới, bám vào không tha, là xát muối lên trên vết thương của mình, quá đáng trách!
- Mã Phó trưởng, chúng ta đi thôi.
Sở Ly ở bên ngoài nói.
Mã Côn ổn định tâm tình, lần nữa đè sự phẫn nộ xuống, ra khỏi gian nhà.
Huynh đệ Ninh Thị và Đổng Kỳ Phi, Dương Tông Văn đều ở trong viện, nhìn Sở Ly, trong ánh mắt hiện lên vẻ chờ đợi.
Sở Ly cười nói:
- Các ngươi đừng nghĩ nhiều, chỉ ta và Mã Phó trưởng đi mà thôi!
Đổng Kỳ Phi kêu lên:
- Bách phu trưởng, cho dù chúng ta không giúp đỡ được gì, thế nhưng hỗ trợ phất cờ hò reo, tăng thanh thế cũng tốt mà.
- Càng như vậy sẽ càng chột dạ.
Sở Ly cười nói:
- Hai người là được rồi... Được rồi, không cho phép các ngươi nói nữa!
Hắn xua tay ngắt lời cầu khẩn của bọn họ.
Mã Côn đi tới gần, ôm quyền một cái.
Sở Ly chỉ chỉ vào Chu Linh Phong đang nằm ở trên đất, nói:
- Mang hắn đi, chúng ta xuất phát.
- Vâng.
Mã Côn gật đầu.
Trong lòng hắn thầm mắng, loại chuyện nhỏ này hẳn là do đám người Đổng Kỳ Phi làm, mình đường đường là một Phó trưởng, nhưng phải làm chuyện của tiểu lâu la, quả thực là bắt nạt người ta quá mà.
Hai người ra khỏi Bí vệ phủ, đều cưỡi một con ngựa.
Mã Côn đặt Chu Linh Phong ở trước người, tự mình ôm hắn, khó chịu không nói nên thành lời được.
Chu Linh Phong đang trong hôn mê, như chết như không khiến cho hắn sợ hãi không thôi.
- Bách phu trưởng, kỳ thực không cần thiết phải đổi người.
Mã Côn một mặt cưỡi ngựa vừa nói.
Sở Ly nói:
- Người nên cứu vẫn phải cứu, phải làm cho tất cả mọi người đều biết, Bí vệ phủ chúng ta tuyệt sẽ không bỏ qua người của mình!
- Đối với bọn họ mà nói, còn không bằng không trở lại thì hơn.
Mã Côn lạnh nhạt nói.
Sở Ly nhíu nhíu mày.
Mã Côn nói:
- Bọn họ ở bên Đại Lôi Âm tự kia có lẽ có một cuộc sống rất bình tĩnh. Một khi trở về, mọi người hoan nghênh, thế nhưng cũng sẽ đề phòng đối với bọn họ, ai biết bọn họ có làm phản hay không, còn tin cậy đáng tin hay không chứ, vì lẽ đó không ai dám dùng bọn họ nữa.