Bạch Bào Tổng Quản

Chương 543: Tuyệt Vân



Một vầng trăng xuất hiện ở phía chân trời.

Dinh thự của Hàn Phi đèn đuốc sáng trưng.

Trong đại sảnh, Sở Ly và Hàn Phi ngồi ở trên một cái bàn tròn bằng tử mộc, bàn tròn to lớn, có thể chứa mười mấy người ngồi, hai người ngồi rất là rộng rãi.

Chén bạc ở dưới ngọn đèn lập lòe tỏa ra ánh sáng, Hàn Phi cảm giác say, rất là hưng phấn.

Bích Lan mặc một bộ la sam màu xanh sẫm, che kín thân thể thướt tha, nhiều hơn mấy phần thanh lịch, ít đi mấy phần quyến rũ, chẳng khác nào đã đổi thành một người khác.

Bàn tay trắng của nàng cầm bình rượu, rót rượu thay cho hai người, chỉ ở một bên mở miệng mỉm cười, không nói chen vào.

- Ta nói này Sở huynh, ngươi không có chút ý tứ nào đối với Vũ Tinh cô nương kia sao?

Hàn Phi híp mắt cười nhìn hắn, lắc đầu bật cười:

- Ta thật không tin, phàm là nam nhân không ai có thể cự tuyệt được nàng!

Sở Ly lắc đầu cười nói:

- May mà ngươi không gọi nàng đến, nếu để cho nàng đến, rất có thể ta sẽ ngồi một chút rồi đi.

- Tại sao!

Hàn Phi bất mãn nói:

- Suy nghĩ của ngươi thật là, cô nương có dung mạo đẹp như vậy, ôn nhu như nước, không ngờ ngươi lại không động tâm, trái lại còn như tránh rắn rết, lẽ nào là vì thân phận của người ta hay sao?

Sở Ly liếc mắt nhìn Bích Lan.

Bích Lan miễn cưỡng cười cười.

Sở Ly bật cười:

- Đúng là bởi vì thân phận của nàng.

- Ài...

Hàn Phi chỉ chỉ vào hắn, bưng chén bạc lên uống một hơi cạn sạch:

- Sở huynh ngươi quy củ như vậy từ lúc nào chứ, ta nhớ khi ngươi còn ở Yêu Nguyệt lâu là phong lưu giai khách, rất được các cô nương hoan nghênh kia mà!

Sở Ly xua tay cười nói:

- Ngươi biết thân phận của Vũ Tinh cô nương không?

- Thân phận gì?

Hàn Phi cười nói:

- Ngươi đừng nói cho ta biết, nàng là nội gian nhé?

Sở Ly cười nói:

- Không tính là nội gian.

Hàn Phi ngồi thẳng người lên, hai mắt có tinh mang lập lòe:

- Không thể nào? Nàng có một tầng thân phận khác sao?

Bích Lan thầm thở ra một hơi, có chút cảm kích liếc mắt nhìn Sở Ly.

Nàng vốn cho là Sở Ly hiềm Vũ Tinh muội muội có thân phận là người của Thanh Vân lâu, hóa ra là thân phận của nàng, cuối cùng cũng coi như làm cho trái tim đang nhảy lên cao của nàng hạ xuống.

Sau đó nàng lại rót đầy chén bạc thay cho Hàn Phi và Sở Ly.

Hàn Phi thuận thế bưng lên khẽ nhấp một cái.

Sở Ly nói:

- Đệ tử của Tử Vân sơn.

- Phốc!

Rượu trong miệng của Hàn Phi đột nhiên phun ra ngoài, ho khan.

Bích Lan vội vã thả bình rượu xuống, gõ nhẹ vào sau lưng của hắn.

Hàn Phi được nàng hầu hạ, nhưng ánh mắt lại trừng mắt nhìn về phía Sở Ly:

- Sở huynh, đừng đùa nữa!

Dù có thể nào thì hắn cũng không thể tin tưởng, đường đường là đệ tử Tử Vân sơn, không ngờ lại trở thành cô nương của Thanh Vân lâu, chuyện này quả thật như công chúa đi làm ăn mày vậy, khó có thể tin được, thân phận chênh lệch quá to lớn.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Nếu không, cô nương xinh đẹp như vậy, vì sao ta tránh như rắn rết cơ chứ?

- Ta còn tưởng rằng là vị đệ nhất mỹ nhân Đại Quý nhà ngươi ấy.

Hàn Phi cười nói.

Sở Ly lườm hắn một cái.

Hàn Phi nói:

- Ngươi nói ra lời này tuyệt đối không ai tin được... Đệ tử Tử Vân sơn, quả thực cao không thể với tới, làm sao có thể đi làm cô nương trong Thanh Vân lâu được chứ? Đúng không, Bích Lan?

Bích Lan nhẹ nhàng gật đầu:

- Sở tổng quản, có phải tổng quản đã tính sai rồi không, Vũ Tinh muội muội không biết võ công.

- Nếu như không gạt được các ngươi thì nàng còn ở Thanh Vân lâu làm gì chứ?

Sở Ly lắc đầu bật cười.

- Ài...

Hàn Phi thở dài, cuối cùng cũng coi như tiếp nhận sự thực, hắn nói:

- Đúng thế, giấu giếm được chúng ta, nhưng không giấu giếm được Bí vệ cấm cung như ngươi, không hổ là người làm nghề này, có thể tra ra chuyện này, tâm của ngươi cũng rất cứng, nhìn thấy mỹ nữ như vậy mà lại còn hoài nghi nàng.

Sở Ly cười cười, hắn cũng không thể nói không phải là Bí vệ cấm cung tra ra được, là chính hắn nhìn ra?

Mình vẫn coi khinh Tử Vân sơn, đệ tử Tử Vân sơn cũng có võ học thu liễm tu vi như vậy, không kém gì Quang Minh Thánh giáo.

Kỳ thực ngẫm lại cũng đúng, võ học của Tử Vân sơn chuyên về ám sát, há có thể không có loại tuyệt học ẩn giấu tu vi cơ chứ?

- Nói như thế, nàng tới gần ngươi là không có ý tốt sao?

Hàn Phi lại uống một hớp rượu, hạ thấp giọng hỏi.

Sở Ly nói:

- Ai biết được, là địch hay là bằng hữu, có lúc khó mà nói ra được, vào lúc này là bằng hữu, sau một khắc sẽ là kẻ địch, vào lúc này là kẻ địch, nói không chừng sau một khắc lại sẽ thành bằng hữu.

Lục Ngọc Dung như vậy, Pháp Viên cũng như vậy.

- Lời này của ngươi khiến cho trong lòng ta sợ hãi, dường như chúng ta sẽ trở thành kẻ địch vậy.

Hàn Phi khoát tay một cái nói:

- Vậy ngươi định thế nào, tránh nàng sao?

- Hiện tại cứ tránh đi trước thì hơn.

Sở Ly nói:

- Nàng không biết ta nhìn ra thân phận của nàng.

- Ai biết được chứ!

Hàn Phi lắc lắc đầu nói:

- Ta cũng hoàn toàn chẳng hay biết gì cả.

- Vì lẽ đó ngươi nên cẩn thận đi.

Sở Ly cười nói:

- Nước trong Thần Đô quá sâu, không biết người nào sẽ có thể cho ngươi một đòn trí mạng, số ngươi rất may vì ngươi gặp Bích Lan cô nương, nếu như là nàng ta, giết ngươi còn không phải là chơi đùa hay sao?

Hàn Phi cười ha hả nói:

- Ngươi đừng dọa ta!

Bích Lan nói:

- Thật không ngờ đó, Vũ Tinh muội muội có danh tiếng rất lớn, nhưng tầm mắt của nàng cực cao, bình thường hầu như không thèm gặp người ta.

- Ài... Tử Vân sơn...

Hàn Phi lại lắc đầu.

Tuy rằng hắn cũng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, nhưng vẫn phải ngước đầu nhìn Tử Vân sơn, tông phái như Tử Vân sơn không biết có bao nhiêu cao thủ Thiên Ngoại Thiên, mình ở trước mặt của Tử Vân sơn không đáng để nhắc tới.

Sở Ly nói:

- Ta và Tử Vân sơn có thù oán không cạn, cho nên không va chạm thì tốt hơn. Nào, uống rượu đi.

- Uống!

Hàn Phi uống một hơi cạn sạch chén của mình.

Khi Sở Ly trở lại tiểu viện của mình thì đã là lúc đêm khuya, mọi người ở chung quanh đều đã đi ngủ, ánh trăng đặc biệt sáng sủa.

Bên Thiên Xu viện cũng đã đi ngủ, Tiêu Thi tiến vào giấc ngủ say.

Ở tiểu viện bên cạnh của Tiêu Thi là mấy người Chúc Thiên Hoa trông coi, thế nhưng lại không thể phát hiện ra trong tiểu viện của hắn có một người đang ngồi, áo trắng như tuyết, người như ngọc trắng, chính là Lục Ngọc Dung.

Lục Ngọc Dung lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, đăm chiêu.

Sở Ly bỗng nhiên ngồi vào phía đối diện nàng.

Lục Ngọc Dung giương mắt liếc nhìn hắn một chút, con ngươi có ánh sáng lưu chuyển, lạnh nhạt nói:

- Ta có việc muốn nói cho ngươi.

- Vô sự không lên điện tam bảo.

Sở Ly nói.

- Ngươi chưa từng nghe nói tới Tuyệt Vân lão tổ đúng không?

Lục Ngọc Dung nói.

Sở Ly suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.

Lục Ngọc Dung nói:

- Nhân vật huyền thoại năm trăm năm trước... Có chút tương tự với ngươi, trong mấy năm ngắn ngủi, từ một phàm phu tục tử không thông võ công trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên, tư chất của hắn tuyệt thế, nhưng người cũng mang tuyệt học.

- Ta nào có truyền kỳ như vậy chứ.

Sở Ly lắc đầu cười nói.

Lục Ngọc Dung liếc nhìn hắn một chút.

Sở Ly cười nói:

- Được rồi, sau đó thì sao?

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

- Trước khi Tuyệt Vân lão tổ lâm chung đã để lại một quyển Tuyệt vân bảo cấp, ghi chép sở học suốt đời của hắn.

- Tuyệt vân bảo cấp...

Sở Ly lắc đầu một cái, chưa từng nghe nói.

Lục Ngọc Dung nói:

- Có người nói Tuyệt vân bảo cấp này chính là võ học do Tuyệt Vân lão tổ gặp kỳ ngộ đoạt được, là một bộ kỳ học còn hơn bốn Đại tông phái, bằng không hắn cũng sẽ không có thành tựu như thế này.

- Lời này cũng tin hay sao?

Sở Ly cười nói.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

- Này không hẳn đã là giả.

Sở Ly nhíu nhíu mày:

- Chẳng lẽ có người lại luyện thành bí kíp kia sao?

Lục Ngọc Dung chậm rãi gật đầu, than thở:

- Ba trăm năm trước, có người nhặt được quyển bí kíp này, tu thành kiếm pháp, tung hoành thiên hạ, người này chính là Tuyệt Vân kiếm khách đại danh đỉnh đỉnh, đáng tiếc cuốn bí kíp này sau khi Tuyệt Vân kiếm khách quy ẩn cũng đã biến mất.

- Tuyệt Vân kiếm khách...

Sở Ly trầm ngâm một hồi, chậm rãi gật đầu, người này thì hắn đã từng nghe nói qua.

Lục Ngọc Dung nói:

- Hiện tại, bộ bí kíp này vừa tái hiện trong võ lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.