Bạch Bào Tổng Quản

Chương 573: Tránh thực



Mộ Dung Lượng cắn răng nói:

- Ta không tin hắn có tâm kế như vậy!

Mộ Dung Thuần nhìn hắn. 

Mộ Dung Lượng nói:

- Ta cảm thấy hắn làm vậy là kích động nhất thời!

- Ha ha... 

Mộ Dung Thuần cười cợt, gật gù:

- Hừm, ngươi nghĩ cũng có lý, có khả năng hắn chỉ kích động nhất thời, cũng không có lợi hại như chúng ta nghĩ. Vì lẽ đó ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, cố gắng khôi phục thương thế, bắt đầu luyện lại từ đầu là được.

Mộ Dung Lượng nghiến răng nghiến lợi: 

- Phụ thân, ta thật sự không cam lòng, ta cũng phải phế bỏ võ công của hắn!

- Hừm, không thành vấn đề.

Mộ Dung Thuần gật gù: 

- Chỉ cần ngươi có thể làm được, phế bỏ võ công của hắn cũng không có gì cả.

- Nhưng mà...

Mộ Dung Lượng cau mày. 

Mộ Dung Thuần nói:

- Ta sẽ không giúp ngươi việc này, muốn phế bỏ võ công của hắn, vậy thì tự ngươi khổ luyện đi, luyện võ công cho giỏi, muốn trừng trị hắn ra sao cũng được!

-... Vâng! 

Mộ Dung Lượng bất đắc dĩ gật đầu, biết có nói thêm cũng là vô ích.

Hắn nhìn Mộ Dung Thuần, không cam lòng nói:

- Phụ thân, vậy chẳng lẽ người không làm chủ thay ta sao? 

Mộ Dung Thuần vỗ vỗ bả vai của hắn, ôn nhu nói:

- Ta sẽ làm chủ thay ngươi, có điều muốn báo thù thì tự ngươi đến, ngươi đã là nam nhân, không thể luôn dựa vào lão già như ta được, nên tự mình nỗ lực thì hơn!

-... Vâng. 

Mộ Dung Lượng chậm rãi nói.

Mộ Dung Thuần ngoắc ngoắc tay, hai thị nữ tới đỡ Mộ Dung Lượng vào trong phòng.

Hắn chắp tay đi dạo ở trong sân, ánh trăng như nước chiếu vào trên khuôn mặt biến ảo không ngừng của hắn. 

Kiều Tam trợn mắt lên, có chút lo lắng nhìn Sở Ly.

Sở Ly ngồi vào trong ghế nằm ở trong viện, lười biếng xoay người, ánh đèn trong tiểu viện sáng rõ chẳng khác nào ban ngày.

Vẻ lo lắng trên mặt Kiều Tam ngày càng rõ ràng, hắn vội la lên: 

- Thiếu chủ, ngươi đã quá liều lĩnh rồi!

- Hả?

Sở Ly lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái. 

Trong lòng Kiều Tam rùng mình, vội vã cười bồi:

- Là ta nói lỡ, thiếu chủ thứ tội!

Sở Ly hừ một tiếng. 

Kiều Tam nói tiếp:

- Thiếu chủ, dù sao hắn cũng là nhi tử của Mộ Dung trưởng lão, ngươi phế bỏ hắn chẳng khác nào là đánh vào mặt của Mộ Dung trưởng lão, hắn có thể nào nuốt được cơn giận này sao?

- Nuốt không trôi cơn giận này? 

Sở Ly như cười mà không phải cười hỏi:

- Vậy thì như thế nào chứ?

- Nhất định Mộ Dung trưởng lão sẽ động thủ. 

Kiều Tam nói.

Sở Ly nói:

- Như vậy không phải vừa vặn sao? Ta đánh bại Mộ Dung Thuần, chuyện gì cũng không còn nữa! 

- Chuyện này... Chuyện này...

Kiều Tam trợn mắt há hốc mồm, càng không có gì để nói.

Võ công của thiếu chủ cao thâm, nhưng so với Mộ Dung trưởng lão vẫn còn chênh lệch một đoạn, Mộ Dung trưởng lão cũng là nhân vật thiên tài ngang dọc, hơn nữa lại tu luyện lâu như vậy, thiếu chủ mới tu luyện được năm, sáu năm, ít nhất cũng kém gần gấp mười lần thời gian tu luyện của đối phương! 

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Được rồi, ta không muốn nghe ngươi dông dài nữa, cút ngay!

- Thiếu chủ, ngộ nhỡ Mộ Dung trưởng lão trực tiếp đến đây đòi lẽ phải, như vậy chúng ta phải làm như thế nào cho phải chứ? 

Kiều Tam than thở.

- Ta không muốn nói thêm lần nữa.

Sở Ly lười biếng vươn ngón tay, chỉ tay ra phía ngoài: 

- Cút!

- Thiếu chủ...

- Còn chưa lăn ta sẽ động thủ! 

Sở Ly hừ lạnh nói.

-... Vâng.

Kiều Tam than thở lắc đầu ra khỏi tiểu viện. 

Sở Ly nhìn hắn đứng ở cửa lắc đầu không ngớt, cũng âm thầm lắc đầu.

Kiều Tam này đúng là trung thành tuyệt đối, đáng tiếc lại là một gia hỏa máu lạnh vô tình, chỉ có một mảnh trung tâm đối với Gia Cát Thiên mà thôi, quả thật là bất thường.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Ly từ Thiên Xu viện trở về, xuất hiện ở tiểu viện của Phục Ngưu sơn. 

Thần Đô hoàn toàn yên tĩnh, từ sau khi Bí vệ phủ lên tiếng, không ai còn dám gây sự với hắn nữa.

Chỗ đáng sợ của Bí vệ phủ chính là cơ sở ngầm không chỗ nào không lọt, cho dù đạt được bí kíp thì cũng sẽ bị Bí vệ phủ tìm ra, vạn nhất tiết lộ tin tức ra ngoài, mọi người sẽ rồng rắn kéo đến, lại có một trận gió tanh mưa máu.

Dưới tình huống như thế, mọi người bắt đầu chần chờ, tính toán có lợi hay không có lợi. 

Hắn ở trong tiểu viện luyện Tuyệt Vân kiếm pháp một lúc, tiến cảnh rất lớn.

Điểm quan trọng nhất của Tuyệt Vân kiếm pháp không phải là kiếm thế, là vận chuyển tâm pháp, chỉ cần tâm pháp mạnh mẽ, kiếm sẽ cực nhanh, tâm pháp càng nhanh, kiếm cũng càng nhanh hươn nữa.

Tinh thần hắn mạnh mẽ, tốc độ của tâm pháp hơn xa Gia Cát Thiên, Tuyệt Vân kiếm pháp ở trên tay hắn lại có uy lực càng mạnh hơn trước đó. 

Kiều Tam đang đứng ở ngoài cửa, nghiêng tai nghe động tĩnh trong tiểu viện, nghe được tiếng luyện kiếm thì hắn lại đứng đó không nhúc nhích.

Sở Ly cũng không thèm để ý, vẫn luyện kiếm của mình như cũ.

Sau nửa canh giờ, Kiều Tam vội vã gõ cửa: 

- Thiếu chủ! Thiếu chủ!

Sở Ly nói:

- Đi vào đi! 

Kiều Tam vội vã đẩy cửa đi vào, sắc mặt của hắn hơi thay đổi:

- Thiếu chủ, việc lớn không tốt, Mộ Dung trưởng lão đã đến rồi!

- Đến thì đến. 

Sở Ly vẫn vung trường kiếm lên, kiếm thế chậm lại.

Kiều Tam lo lắng đi tới đi lui nói:

- Vạn nhất thực sự đánh nhau.. 

Sở Ly chẳng muốn nhiều lời với hắn.

Tiếng bước chân truyền đến, tiếng cười ha hả vang lên theo:

- Thiếu chủ, chúng ta quấy rối rồi! 

Sở Ly liên tục vung kiếm, lạnh nhạt liếc qua sáu người vừa mới tiến vào một chút.

Mộ Dung Thuần dẫn đầu có khuôn mặt nhọn, gầy gò, hai mắt lấp lánh, nhưng không làm cho người ta có cảm giác gầy yếu mà giống như ở trong thân thể gầy gò có ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ vô bì, khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Phía sau hắn có bốn lão giả đi theo, một người hán tử trung niên, đều là cao thủ Thiên Ngoại Thiên hàng đầu, cao thủ đỉnh cao nhất của Phục Ngưu sơn đều đã tới đây. 

Đối mặt với vẻ lạnh lùng của Sở Ly, Mộ Dung Thuần không để ý lắm mà chỉ ôm quyền nói:

- Thiếu chủ, ta đến đây là để bồi tội!

Sở Ly lạnh nhạt nói: 

- Mộ Dung trưởng lão có tội gì chứ?

- Không dạy nhi tử là lỗi của phụ thân, ngày hôm qua tiểu nhi có chỗ nào mạo phạm, mong rằng thiếu chủ không lấy làm phiền lòng.

Mộ Dung Thuần ôm quyền cười nói: 

- Tiểu tử này không tuân thủ tôn ti, bị thiếu chủ phế bỏ võ công, thuần túy là gieo gió gặt bão!

Trường kiếm của Sở Ly vẫn còn đang vung lên, lạnh nhạt nói:

- Mộ Dung trưởng lão thật sự muốn như thế sao? 

- Đương nhiên rồi!

Mộ Dung Thuần cười nói:

- Sơn chủ bế quan, thiếu chủ một thân một mình, nếu như ta chăm sóc không chu đáo, xảy ra điều gì bất ngờ, ta không còn mặt mũi nào gặp Sơn chủ nữa. Tiểu nhi không chỉ không biết tâm ý của ta, trái lại còn vì thể diện mà giao thủ với thiếu chủ, quả thực là đáng chết! 

Sở Ly thu kiếm, đánh giá hắn vài lần, lười biếng nói:

- Đánh nhau vì thể diện? Mộ Dung trưởng lão cảm thấy đây chỉ là đánh nhau vì thể diện thôi sao?

- Lẽ nào tại hạ đã nói sai? 

Mộ Dung Thuần cung kính nói:

- Còn có chuyện ẩn khuất nào đó sao? Mong rằng thiếu chủ chỉ giáo cho ta biết.

- Chỉ giáo thì ta không dám nhận. 

Sở Ly cười cợt:

- Mộ Dung trưởng lão quyền thế ngập trời, ta cũng không dám nói lung tung!

- Sao thiếu chủ lại nói ra lời ấy chứ? 

Mộ Dung Thuần nghiêm nghị nói:

- Tại hạ trung thành tuyệt đối đối với Sơn chủ, tuyệt không hai lòng, cũng không dám có ý bất kính đối với thiếu chủ, cho dù tại hạ có quyền thế tới đâu thì cũng là vì tông phái, không lo được đắc tội với bao nhiêu người!

Hắn nói xong liếc qua Kiều Tam một chút, nói: 

- Thiếu chủ không nên nghe lời tiểu nhân gièm pha mới được!

Sở Ly nói:

- Ngươi muốn giết Kiều Tam? 

Mộ Dung Thuần cười ha hả nói:

- Thiếu chủ đã trưởng thành, không thể lười biếng nữa, tại hạ không thể thay thế Sơn chủ xử lý sự vụ trong tông được nữa, dù sao danh không chính ngôn không thuận, thiếu chủ nên chuẩn bị kế thừa y bát của Sơn chủ, bắt đầu xử lý sự vụ trong tông phái, khi đó cần người thông minh tháo vát hơn ở bên cạnh... Kiều Tam đã hầu hạ thiếu chủ nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, cũng nên nghỉ một chút, hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình một chút!

Kiều Tam hoàn toàn biến sắc, thầm nghĩ tính mạng mình nguy rồi! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.