Bạch Bào Tổng Quản

Chương 587: Lo lắng



Sở Ly có chút biểu hiện.

Hà Tụ vội nói:

- Những lời ta nói đều là lời nói thật, không có một câu nào là giả! 

Sở Ly thở dài lắc đầu:

- Ngươi nói như vậy, làm sao ta có thể tha cho ngươi được chứ?

Hà Tụ trầm mặt xuống đến, hừ lạnh nói: 

- Ngươi muốn lật lọng sao?

Sở Ly nói:

- Nếu như ta thả ngươi, chẳng phải sẽ là tội nhân hay sao? Các ngươi giết người như trò chơi, trong tay đã dính đầy quá nhiều máu tươi của người vô tội, tội lỗi đáng để chém... Cho dù có chết mười lần, hai mươi lần thì cũng không chuộc hết được tội của các ngươi! 

Hà Tụ hừ lạnh nói:

- Cũng giống như chim ưng muốn ăn thỏ, thỏ vô tội hay không vô tội khó mà nói được, lẽ nào chim ưng đáng chết hay sao?

- Các ngươi là người. 

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Nực cười các ngươi còn thật sự coi mình là A Tu La!

- Chúng ta đã không phải là người phàm nữa. 

Hà Tụ lắc đầu:

- Chúng ta tu thành A Tu La thân, rút đi phàm thai, khi chết triệt để trở thành A Tu La, hiện tại đã là A Tu La rồi.

- Vậy chỉ có thể trấn áp các ngươi mà thôi. 

Sở Ly lắc đầu nói:

- Không phải chủng tộc của ta, chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác!

-... Ta không nghĩ tới Sở Ly ngươi lại là một tiểu nhân lật lọng! 

Hà Tụ hừ lạnh nói:

- Uổng cho ngươi có danh khí lớn như vậy!

Sở Ly nói: 

- Nếu như ta vì tiếng tăm mà thả ngươi, thì đó mới không phải là nhân loại!

- Là ngươi buộc ta liều mạng đó!

Hà Tụ khẽ cắn răng, cười lạnh nói: 

- Vậy chúng ta đồng quy vu tận đi!

Sở Ly xua tay ngắt lời hắn, nói:

- Như vậy đi, ta có một đề nghị. 

- Đề nghị gì?

Hà Tụ hừ lạnh nói:

- Ta sẽ không tin ngươi nữa. 

Sở Ly nói:

- Ta ra ba chỉ, nếu như ngươi có thể ngăn cản thì ta sẽ tha cho ngươi một lần, lần sau sẽ lại lấy mạng của ngươi, cũng không lật lọng nữa. Để cho trong lòng của ta không có khúc mắc, được chứ?

-... Ba chỉ? 

Hà Tụ cau mày.

Sở Ly nói:

- Ba chỉ này, nếu như ngươi có thể đỡ được thì ta sẽ tạm tha ngươi một lần. 

-... Được!

Hà Tụ hừ lạnh nói.

Hắn và Sở Ly đối chưởng với nhau, biết nội lực của hắn hùng hậu, chưởng kình kỳ dị, nhưng ba chiêu, dựa vào A Tu La thân của mình thì nhất định có thể chống đỡ được, nghĩ đến điểm này, hắn hít sâu một hơi. 

Máu thịt quanh thân nhanh chóng thu lại tiến vào xương, chỉ còn lại da bọc xương, hóa thân thành một bộ xương khô, ánh mắt lạnh lẽo mà lại vô tình.

- Sưuu!

Sở Ly điểm ra một chỉ. 

Hà Tụ vẫy vẫy bàn tay phải khô gầy để đón nhận, chỉ lực tiến vào bàn tay, lại bị chưởng lực ngăn cản.

Hắn vừa cao hứng thì đột nhiên cảm thấy khiếp đảm, trong nháy mắt chỉ lực đã xuất hiện ở ngực, muốn đánh nát tâm mạch của hắn.

Nhược điểm của A Tu La thân ở ngực, là vị trí của A Tu La chi tâm, không chịu được đòn nghiêm trọng, vì lẽ đó thường thường bọn họ sẽ làm một khối hộ tâm kính, nhưng mà đạo chỉ lực này lại rất kỳ dị, sau khi bắn trúng bàn tay không ngờ lại có thể bắn tới ngực hắn. 

- Vấn Tâm chỉ!

Hắn kêu lên một tiếng thất thanh.

Bọn họ rất căm hận đối với môn tuyệt học này của Đại Lôi Âm tự, cũng là thứ làm cho bọn họ kiêng kỵ nhất. 

Sở Ly gật đầu:

- Là Vấn Tâm chỉ, ngươi còn có thể đỡ được sao?

- Sao ngươi lại có được Vấn Tâm chỉ? 

Hà Tụ lớn tiếng nói:

- Đây là tuyệt học bất truyền của Đại Lôi Âm tự mà!

Sở Ly nói: 

- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, tiếp tục!

Hắn lại chỉ tay nhẹ nhàng điểm ra một chỉ.

- Hừ! 

Hà Tụ cười lạnh một tiếng, tay trái đánh về phía chỉ lực, bàn tay phải che ở trước ngực.

Nếu nhược điểm của A Tu La thân là ở ngực, đương nhiên cũng có tuyệt học độc môn để bảo vệ, vì đề phòng bị loại tuyệt học như Vấn Tâm chỉ đánh trúng, khi đó sẽ không đến nỗi thất bại thảm hại. Hắn thi triển Hộ tâm chưởng, lấy chưởng kình của Tu La chưởng hình thành mấy tầng nội kình, một vòng rồi lại một vòng bảo vệ ngực của bản thân.

- Phốc! 

Trên người hắn truyền đến một tiếng vang trầm thấp rất nhẹ.

Thân thể của hắn trong nháy mắt dừng lại, không chỉ có nội lực, tim đập và máu tươi lưu động cũng dừng lại, không thể động đậy được một chút nào.

Sở Ly bước một bước vọt tới, vươn tay đặt vào ngực hắn, nội kình phun ra một cái. 

Trước mắt hắn lập tức tối đen, rơi vào trong hôn mê.

Sở Ly phong ấn huyệt đạo quanh thân hắn lại, sau đó nhấc Triệu Thượng lên rồi đột nhiên biến mất.

Trong một gian thiền viện ở Từ Ân tự. 

Ánh trời chiều nhuộm cả tiểu viện thành màu hoa hồng, rừng trúc xanh rì rào lay động.

Pháp Viên ngồi ở trên một cái bồ đoàn ở trong phòng khách.

Cửa lớn phòng khách mở rộng, gió nhẹ từ từ thổi tới làm cho tăng bào màu xám của hắn tung bay, nhưng hắn vẫn nhập định không nhúc nhích, dáng vẻ trang nghiêm. 

Trước người hắn có bốn người nằm, là bốn người Chu Linh Phong bắt được từ trong An Vương phủ.

Một phút sau, Pháp Viên bỗng nhiên mở mắt ra, chậm rãi đi tới gần bọn họ, lại phong một huyệt đạo của bọn họ, sau đó lại ngồi vào trên bồ đoàn, tiếp tục nhập định, dáng vẻ trang nghiêm, không nhúc nhích.

Pháp Tướng mặc một bộ tăng bào màu xám, chậm rãi đi vào trong tiểu viện. 

- Pháp Tướng sư huynh.

Pháp Viên mở mắt ra, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ.

Pháp Tướng nhìn về phía bốn người này: 

- Để ta tới đi, ngươi vừa trải qua một trận đại chiến, đi nghỉ một chút đi.

- Ta không sao.

Pháp Viên nói: 

- Bọn họ không thể khinh thường, nếu như chạy trốn thì tội nghiệt vô cùng!

- Cứ để ta tới.

Pháp Tướng mỉm cười nói: 

- Pháp Viên sư đệ, Sở thí chủ thực sự bị A Tu La Thần giáo nhìn chằm chằm vào hay sao?

- Đúng.

Pháp Viên chậm rãi gật đầu: 

- Pháp Tướng sư huynh, nếu như Sở thí chủ tu luyện A Tu La thần công thật thì sẽ là chuyện cực kỳ đáng sợ!

- A Tu La Thần giáo cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Pháp Tướng nói: 

- Chúng trưởng lão trong tự không có quyết định, bằng không đã sớm diệt trừ bọn họ rồi!

- Sư huynh, ta thực sự không hiểu, vì sao không thể quyết tâm được chứ, tùy ý để bọn họ giết người như vậy hay sao?

Mày kiếm của Pháp Viên nhướng lên, chậm rãi nói, cố gắng trấn áp sự bất bình và phẫn nộ trong lòng mình. 

Pháp Tướng than thở:

- Pháp Viên sư đệ nên hiểu rõ sự lo lắng của các trưởng lão, A Tu La Thần giáo chỉ có hơn một trăm người, nhưng Đại Lôi Âm tự chúng ta thì sao chứ? Một khi triệt để trở mặt, không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử Đại Lôi Âm tự chết ở trên tay của bọn họ, một khi Giáo chủ chạy trốn, trắng trợn trả thù đệ tử trong tự, nhất định ba đại tông môn còn lại sẽ khoanh tay đứng nhìn, nếu như lại thêm hoàng thượng của Đại Quý nữa...

Nói tới chỗ này hắn lắc đầu một cái. 

- A Di đà phật...

Pháp Viên niệm một tiếng phật hiệu, trên mặt hiện lên vẻ ưu sầu.

Hoàng thượng Đại Quý và Đại trưởng lão kiêng kỵ lẫn nhau, hạn chế nhau không ra tay, một khi Đại trưởng lão ra tay, đánh với Giáo chủ của A Tu La Thần giáo, thắng thì còn tốt, nếu như bị thương, hoàng thượng Đại Quý tuyệt không sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy! 

Pháp Tướng than thở:

- Vì lẽ đó Pháp Viên sư đệ, cố gắng tu luyện đi, mau chóng tiến vào cảnh giới Thiên Thần, đến lúc đó, Đại Lôi Âm tự chúng ta cũng không cần trông trước trông sau, bị người ta mắng giả từ bi sau lưng như vậy nữa!

Pháp Viên là thiên tài tuyệt thế được cả tự công nhận, tuổi còn trẻ đã tu thành mấy tuyệt học rất khó, tương lai tất có thể đi vào cảnh giới Thiên Thần, vì lẽ đó trong tự mới để hắn ra vào thế tục rèn giũa, mài giũa tâm tính và tinh tiến phật pháp. 

Pháp Viên chậm rãi nói:

- Vâng, Pháp Tướng sư huynh, ta sẽ dụng tâm tu luyện.

- Có điều con đường tu luyện cũng không thể chỉ vì cái trước mắt, vẫn nên từ từ đi từng bước từng bước. 

Pháp Tướng mỉm cười nói:

- Ngộ tính của ngươi kinh người, chỉ cần không đi nhầm thì tất có thể leo lên cảnh giới Thiên Thần!

Pháp Viên lặng lẽ gật đầu. 

- Pháp Viên.

Âm thanh của Sở Ly đột nhiên vang lên, nhấc theo hai nam tử áo xám rơi xuống trong viện, áo bào trắng phiêu dật.

- Sở thí chủ. 

Pháp Viên kinh ngạc nhìn về phía hai người áo xám kia.

Hai hàng lông mày rậm của Pháp Tướng nhíu lại, hợp thành hình chữ thập thi lễ.

Hắn có chút bất mãn đối với Sở Ly, xem Từ Ân tự là nơi nào cơ chứ? Tới lui tự nhiên, như chỗ không người. 

Sở Ly quăng hai người đến trước mặt của Pháp Viên:

- Hai người này đi tới thôn xóm hẻo lánh ở trong cảnh nội phủ Dật Quốc công, chuẩn bị diệt ba thôn xóm, giá họa lên trên người ta, để ta trở thành tội nhân của phủ Quốc Công, suy nghĩ của bọn chúng thật là kỳ lạ!

Pháp Viên niệm một tiếng phật hiệu, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người. 

- Ta đã hỏi ra được một chút tin tức.

Sở Ly nói:

- Thần giáo ở trong Lạc Nguyệt Phong, có hai hộ pháp... Lẽ nào ngươi đã biết rồi sao? 

Vẻ mặt của Pháp Viên có chút cay đắng, chậm rãi lắc đầu.

Cho dù biết Thần giáo ở Lạc Nguyệt Phong, thế nhưng Đại trưởng lão cũng sẽ không động thủ, không thể diệt trừ A Tu La Thần giáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.