Trong đại sảnh của Hỉ Nghênh lâu có xếp đầy bàn, người ngồi kín, náo nhiệt huyên náo, so với dưới lầu còn náo nhiệt hơn nữa.
Các vị khách tuổi tác khác nhau, có người là thanh niên, trung niên, lão giả, cũng không thiếu trẻ con, so với thành trấn ở bên ngoài thật sự không có khác biệt gì cả, khí tức sinh hoạt nồng nặc phả vào mặt của ba người.
Khi ba người Sở Ly đi vào trong thì thỉnh thoảng sẽ có người đứng lên chào hỏi.
Những người này không nhận ra Sở Ly, giống như chưa từng thấy người thiếu chủ như Gia Cát Thiên này, chỉ có chào hỏi Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí mà thôi.
Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí không ngừng phất tay, gật đầu, vấn an, dẫn Sở Ly theo lên lầu hai.
Sở Ly biết, bọn họ chưa từng gặp qua Gia Cát Thiên, xem ra bình thường Gia Cát Thiên hầu như không lộ diện, chỉ chăm chú luyện công mà thôi.
Lầu hai cũng khá là náo nhiệt, người ngồi nhiều là các đệ tử thanh niên, nữ có nam có.
- Chu sư huynh, Lâm sư huynh!
Mọi người liên tục ra lễ.
Chu Hàn Ca cười gật đầu, Sở Đại Chí thì lại sừng sộ, nghiêm túc thận trọng.
- Thiếu chủ, ngồi sang bên kia đi.
Sở Đại Chí chỉ tay về phía một cái bàn để trống ở trước cửa sổ.
Chu Hàn Ca chần chờ một chút rồi gật đầu.
Sở Ly giả bộ không biết cái gì, gật gù đi tới.
Bàn ở xung quanh cửa sổ đều đã được ngồi kín, chỉ là cái bàn gần cửa sổ này nhất là không có ai ngồi, vừa nhìn đã biết là mọi người cố ý nhường lại.
Những người chung quanh yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lại khôi phục lại như thường, nhưng lại bắt đầu thấp giọng nghị luận, cảm thấy sắp có một trận náo nhiệt, cả đám thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía ba người.
Sau khi Sở Ly ngồi xuống mới liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có thể thấy rõ được mỗi một người đi đường ở dưới lầu, mà ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp của thung lũng, phồn hoa, những cái dây leo xanh biếc dạt dào, là một vị trí tuyệt hảo.
- Đây là chỗ ngồi của người nào vậy?
Sở Ly lạnh nhạt nói.
Sở Đại Chí hừ lạnh một tiếng nói:
- Đoàn Vô Nhai, thiếu chủ chưa từng nghe nói qua đúng không?
Bây giờ hắn đã tâm phục khẩu phục đối với Sở Ly, trời sinh hơn người ta một bậc, không chỉ có võ công mạnh, tư chất càng khó có thể nhìn thấy bóng lưng, nhất định là rồng trong loài người, mình cứ đàng hoàng nghe lệnh là được. Chờ thiếu chủ trở thành Sơn chủ thì không chừng địa vị của mình sẽ cao hơn so với Mộ Dung trưởng lão.
Ôm suy nghĩ này cho nên hắn bắt đầu tận tâm tận lực, chân chính coi Sở Ly là thiếu chủ.
Sở Ly lắc đầu:
- Đoàn Vô Nhai... có lẽ là một nhân vật lợi hại.
Chu Hàn Ca cười cợt.
Sở Đại Chí nói:
- Rất nổi danh cùng với Chu sư huynh.
Trong lúc ba người nói chuyện, thỉnh thoảng lại có người tới đây hạ lễ, chào hỏi Chu Hàn Ca.
Chu Hàn Ca bình tĩnh ôm quyền, khá là uy nghiêm.
Sở Ly híp mắt cười nhìn Chu Hàn Ca, không nghĩ tới đối phương cũng là một nhân vật lãnh tụ trong mọi người.
Có thể thấy được mọi người đều rất kính phục hắn, còn Sở Đại Chí thì lại chênh lệch một bậc, chỉ là tiện thể mà thôi. Mà hắn thì lại cơ hồ bị bỏ qua, tất cả đều không nhận ra hắn.
- Thiếu chủ, cho dù ngươi có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, muốn nhớ được nhiều kiếm thức như vậy cũng quá khó khăn.
Sở Đại Chí tiếp nhận ấm trà do tiểu nhị bưng tới, tự mình rót ra ba chén, sau đó tự mình dâng cho Sở Ly.
Sở Ly tiếp nhận chén trà rồi nói:
- Cũng giống như ngươi có thể ăn hai mươi cái bánh bao vậy, chuyện này đối với những khác người mà nói quá khó khăn, nhưng ngươi lại cảm thấy là chuyện đương nhiên, không cảm thấy khó ở chỗ nào cả, chính là cảm giác này.
Chu Hàn Ca không nhịn được cười lớn.
Sở Đại Chí là vị vương đại danh đỉnh đỉnh ở trong Phục Ngưu sơn, khẩu vị vô cùng tốt, ăn cơm nhiều nhất, người bên ngoài hít khói, không sánh được bằng hắn.
Sở Đại Chí ngại ngùng nói:
- Thiếu chủ, hay là đừng nói tới chuyện này đi.
Sở Ly nói:
- Các ngươi cảm thấy rất khó, thế nhưng ta cảm thấy rất dễ dàng, vật như thiên phú này rất khó để nói rõ ràng, chuyện này phải xem bản lĩnh đầu thai của mỗi người.
Nụ cười của Chu Hàn Ca càng đậm hơn nữa.
Trong lúc ba người cười cười nói nói, những người chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Sở Ly không nhìn về bên kia mà cúi đầu đánh giá phong cảnh phía ngoài.
Đại Viên Kính Trí đã chiếu thấy rõ có ba người thanh niên đang chậm rãi bước lên lầu hai, ánh mắt quét qua đã đi về phía bên này, ngoại trừ người dẫn đầu ra, sắc mặt của hai người còn lại rất âm trầm, hai mắt phun ra lửa giận.
Thanh niên cầm đầu anh tuấn bức người, thân thể cường tráng, lộ ra vẻ đẹp dương cương, hai thanh niên đi theo bên người một người quê mùa cục mịch, một người xấu xí không thể tả, hình thành tương phản cực hạn, nhưng lại cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người ngoài.
Chu Hàn Ca thấp giọng nói:
- Thiếu chủ, sau đó sợ rằng sẽ có một trận chiến miệng lưỡi.
Sở Ly nói:
- Không sao, ta sẽ xem náo nhiệt một chút.
Chu Hàn Ca cười khổ.
- Sở Đại Chí, các ngươi thật là to gan!
Thanh niên quê mùa cục mịch kia lớn tiếng quát:
- Đây là bàn của Đoàn sư huynh chúng ta mà các ngươi cũng dám chiếm hay sao?
Sở Đại Chí liếc xéo hắn một chút, ngạo nghễ hừ lạnh nói:
- Lý Nguy Nhiên, ai quy định đây là bàn của Đoàn sư huynh chứ? Trên mặt có viết tên sao? Tửu lâu này là của các ngươi sao? Bàn là của mọi người, đến sớm ngồi sớm, dựa vào cái gì nói là bàn của Đoàn sư huynh chứ?
Mày kiếm của Đoàn Vô Nhai nhíu lại, không chút biến sắc quét mắt nhìn Sở Đại Chí một chút, rơi vào trên người Chu Hàn Ca.
Chu Hàn Ca lạnh nhạt nhìn về phía hắn.
Lý Nguy Nhiên lớn tiếng nói:
- Ai ở đây mà không biết đây là bàn của Đoàn sư huynh chứ, ngươi nói những lời ngụy biện kia làm gì, mau tránh ra, nhường bàn lại, Đoàn sư huynh muốn dùng cơm!
- Sao ta không biết đây là Đoàn sư huynh cơ chứ?
Sở Đại Chí hừ lạnh nói:
- Chúng ta cũng phải dùng cơm, các ngươi muốn ăn thì cứ chờ chút đi, đợi sau khi chúng ta ăn xong, các ngươi lại tới đây ngồi cũng được.
- Nói láo!
Lý Nguy Nhiên quát lên:
- Họ Sở, ngươi đừng khinh người quá đáng!
- Ha ha, chúng ta nhìn thấy cái bàn này trống, ngồi xuống ăn cơm, đây chính là khinh người quá đáng hay sao?
Sở Đại Chí ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ, chúng ta tới trước, phải nhường bàn cho người đến sau sao? Đây là đạo lý gì vậy, ta thấy ngươi đừng khinh người quá đáng thì hơn!
- Họ Sở, ngươi chán sống rồi sao?
Lý Nguy Nhiên kêu lên.
Sở Đại Chí nói:
- Đoàn sư huynh làm vậy cũng khó tránh khỏi bá đạo đấy? Chiếm một cái bàn đã nói chán sống, muốn giết ta sao?
- Được rồi, nếu người đã tới thì để người ta ngồi đi, chúng ta tìm một cái bàn khác là được.
Đoàn Vô Nhai khoát tay chặn lại, bình tĩnh nói:
- Vì một cái bàn mà cãi đi cãi lại, không đáng.
- Đoàn sư huynh lòng dạ rộng rãi, có người thì lại lợi dụng điểm này, biết Đoàn sư huynh sẽ không tính toán với hắn, thực sự là vô liêm sỉ tới cực điểm!
Lý Nguy Nhiên không ngừng hừ lạnh nói.
Sở Đại Chí rất khinh thường nói:
- Vốn là chúng ta chiếm lý, các ngươi nói như thế lại giống như là chúng ta không có lý vậy, chúng ta nhìn thấy bàn trống, lẽ nào không thể ngồi xuống hay sao... Lẽ nào ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nơi này không có ai ngồi, đi chen chúc ngồi bàn khác sao? Họ Lý, ngươi cũng quá bá đạo rồi, cùng là đệ tử của Phục Ngưu sơn, dựa vào cái gì các ngươi có thể chiếm được vị trí tốt nhất, chúng ta lại chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nhìn cơ chứ? Không có chỗ trống cũng không dám ngồi? Hừ, ngươi còn không phải là Sơn chủ nhé!
- Ngươi...
Lý Nguy Nhiên giận tím mặt, tức điên muốn động thủ.
Đoàn Vô Nhai khoát tay chặn lại rồi nói:
- Đừng tiếp tục náo loạn nữa, cứ tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm là được rồi.
- Vâng, Đoàn sư huynh.
Lý Nguy Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, oán hận trừng mắt nhìn Sở Đại Chí một chút.
Sở Đại Chí xem thường hừ lạnh một tiếng.
Ba người ngồi xuống một cái bàn ở bên cạnh, cách đó không xa, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào ba người Sở Ly.
Đoàn Vô Nhai đăm chiêu nhìn Sở Ly.
Hắn có thể thấy được, trong ba người lấy Sở Ly làm đầu.
Sở Đại Chí bưng trà, đầu tiên là đưa cho Sở Ly, sau đó mới lại đưa cho Chu Hàn Ca, trước đây sẽ là Mộ Dung Lượng. Chỉ có nhi tử của Mộ Dung trưởng lão mới có thể hưởng thụ được sự nịnh hót này của hắn.
Xem ra địa vị của người này không giống bình thường!
Hắn phát giác ra ngày hôm nay Sở Đại Chí có sức lực mười phần, vì lẽ đó hắn mới cố ý nén giận, không chấp nhặt với đối phương, hắn rất muốn xem xem nguyên nhân làm cho Sở Đại Chí có sức lực như thế.