Tiêu Thi thấy hắn biến sắc, sau đó lập tức biến mất thì đã biết có chuyện lớn xảy ra.
Nàng nhíu mày đứng lên, đi dạo ở bên trong Thiên Xu viện.
Thứ có thể làm cho hắn bỗng nhiên có cảm ứng, hẳn là Xá Lợi phật châu, mà người có Xá Lợi phật châu của hắn chỉ vẻn vẹn có hai, ba người, lẽ nào là bên phủ Quốc Công lại xảy ra chuyện gì đó hay sao?
Nàng không có tâm dùng cơm nữa mà xua tay để Liễu Nhứ lui xuống.
Sở Ly xuất hiện bên trong một toà nhà thuỷ tạ ở trên Tuyết Nguyệt hồ, sắc mặt âm trầm.
Đây là nhà thuỷ tạ của Tô Như.
Ở dưới ánh mặt trời sáng sớm long lanh ánh chiếu rọi, bên trong nhu hòa sáng sủa, ấm áp thanh nhã.
Đôi mắt sáng của Lý Hàn Yến đóng chặt nằm ở trên giường nhỏ, ngủ say không nhúc nhích, Tô Như ngồi ở một bên giường bảo vệ nàng.
Nhìn thấy Sở Ly xuất hiện, Tô Như thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Sở Ly gật đầu chào hỏi, nhìn về phía Lý Hàn Yến, lấy tay sờ sờ mạch của nàng, lại cau mày nói:
- Đã dùng Kỳ Nguyên đan rồi sao?
Đại Viên Kính Trí của hắn có thể trực tiếp nhìn thấu trong ngoài, bắt mạch tượng chỉ là bản năng quen thuộc mà thôi, dùng để yểm hộ thần thông, tình hình nhìn thấy khiến cho hắn cực kỳ tức giận.
Ngũ tạng lục phủ đều bị thương nặng, nguyên khí tán loạn, nếu không có nguyên khí của Kỳ Nguyên đan bổ sung thì đã mất mạng, còn có một đám lửa đang thiêu đốt, tuy rằng đã bị áp chế ở bên trong một cái góc, nhưng vẫn đang thiêu đốt nguyên khí của nàng.
Tô Như nhẹ gật đầu:
- Đã ăn vào hai viên Kỳ Nguyên đan.
- Sao không còn những người khác nữa chứ?
Sở Ly quay đầu nhìn.
Tô Như nói:
- Đã đến xem qua, thương thế của nàng chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, tự mình chữa thương, người bên ngoài không giúp được gì cả.
- Sao lại bị thương vậy?
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Đại Quang Minh thần quyền!
Hắn nhổ quyền kình của Đại Quang Minh thần quyền trong cơ thể Lý Hàn Yến ra ngoài.
Thái Âm quyết của Lý Hàn Yến chí âm chí hàn, khắc chế Đại Quang Minh thần quyền, nhưng tu vi của nàng quá yếu, kém xa đối phương, như nước với lửa, ai mạnh ai thì kẻ đó sẽ chiếm thế thượng phong, ngũ tạng lục phủ bị trọng thương rất nặng, nếu là người bình thường đã mất mạng rồi.
Linh khí từ bốn phương tám hướng mãnh liệt kéo đến, tiến vào thân thể Lý Hàn Yến, bổ dưỡng ngũ tạng lục phủ, nội lực của Lý Hàn Yến ở dưới sự can thiệp của Sở Ly đã bắt đầu vận chuyển tiểu tẩy mạch quyết.
Tô Như nói:
- Lý sư muội không quen ở trong cốc, theo sư phụ xuống núi, kết quả lại gặp phải mai phục, nàng và sư phụ đều bị trọng thương, may mà nhờ có Kỳ Nguyên đan thì mới có thể giữ được tính mạng của nàng.
- Trầm tiền bối cũng bị thương sao?
Sở Ly cau mày.
Đại Viên Kính Trí của hắn lan tràn ra, đã nhìn thấy Thẩm Ánh Hồ đang nằm ở trên giường nhỏ, bên trong nhà thủy tạ chỉ có một mình nàng.
- Hừm, sư phụ bị thương nặng hơn, sau khi ăn vào Kỳ Nguyên đan còn gắng gượng mang Lý sư muội lao ra khỏi mai phục, trở lại trong hiên.
- Hàn Yến đã không có gì quá đáng lo nữa, cứ để cho nàng cố gắng tĩnh dưỡng, ta sẽ đi xem Trầm tiền bối xem thế nào.
Sở Ly nói.
Dưới Đại Viên Kính Trí, hắn đã nhìn thấy Thẩm Ánh Hồ còn bị thương nặng hơn, đang thoi thóp.
Tô Như nói:
- Sư phụ không để người khác đi thăm, nói đang bế quan.
Sở Ly cau mày lắc đầu một cái.
Hắn đột nhiên lóe lên rồi biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở bên trong nhà thuỷ tạ của Thẩm Ánh Hồ.
Thẩm Ánh Hồ đã rơi vào trong trạng thái hôn mê, khí tức yếu ớt mà gấp gáp, trên khuôn mặt trắng bệch có hai chỗ ửng hồng, đặc biệt kiều diễm, nhưng đó là biểu hiện của sốt cao.
Hắn đưa tay ra nắm lấy cổ tay trắng ngần của Thẩm Ánh Hồ, da dẻ nóng rực tới mức phỏng tay, xương lạnh lẽo.
Ngũ tạng lục phủ của nàng đã bắt đầu suy kiệt, kinh mạch trọng thương, nguyên khí đã không có cách nào tiến vào trong thân thể được nữa, như đèn hết dầu, sắp tắt tới nơi, đặc biệt là kinh mạch đã bị hủy, cho dù có thể bảo vệ mệnh thì võ công cũng sẽ bị phế.
Sở Ly hừ lạnh một tiếng, không ngờ nàng lại không cho ai vào thăm, là bản thân nàng muốn đi, hiển nhiên không còn tâm cầu sinh nữa.
Linh khí mạnh mẽ kéo tới, rót vào trong thân thể của Thẩm Ánh Hồ, như mưa rào rơi xuống cánh rừng nắng hạn vậy.
Sở Ly móc ra hộp châm ở trong ngực, vận châm như bay, trong chớp mắt đã cắm đầy thân thể uyển chuyển động lòng người của nàng.
Được linh khí làm dịu, Thẩm Ánh Hồ mơ màng tỉnh lại, đôi mắt sáng tràn ngập vẻ mê ly.
Nàng lẩm bẩm lên tiếng:
- Thiên Minh...
Sở Ly ngẩn ra, nhìn đầu của nàng đã biết nàng đã nhận sai mình thành người khác.
- Thiên Minh...
Nàng gian nan nhấc bàn tay trắng lên.
Sở Ly vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, nhẵn nhụi mềm mại, rồi lại lạnh lẽo tận xương, giống như xương được làm thành từ băng vậy, toả ra hàn khí buốt người.
- Ngươi...
Đôi mắt sáng của nàng bỗng nhiên tỉnh táo, để lộ ra nụ cười đau thương, chậm rãi buông tay ra.
Sở Ly nói:
- Thẩm tiền bối.
Thẩm Ánh Hồ thở dài một tiếng:
- Sao ngươi lại đến đây?
- Tiền bối gặp phải đệ tử Quang Minh thánh giáo hay sao?
Sở Ly nói.
- Sao ngươi biết?
- Đại Quang Minh thần quyền.
Sở Ly nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Sáu đệ tử Quang Minh thánh giáo.
Thẩm Ánh Hồ tự nở nụ cười thất lạc, nói:
- Thiếu chút nữa đã không về được.
- Lần đầu đụng phải chúng sao?
Sở Ly hỏi.
Thẩm Ánh Hồ nhẹ nhàng gật đầu:
- Không nghĩ tới Quang Minh thánh giáo lại dám tới đây.
Nơi này không phải là phương bắc ở gần Đại Ly, là phía nam của Đại Quý, cách Đại Ly đường xá xa xôi, những năm này hầu như không thấy đệ tử của Quang Minh thánh giáo tới đây.
Sở Ly nói:
- Bọn họ đều là Thiên Ngoại Thiên sao?
- Ừm.
Thẩm Ánh Hồ than thở:
- Sáu Thiên Ngoại Thiên.
Sở Ly nở một nụ cười nói:
- Tiền bối có thể chạy thoát được tính mạng, cũng coi như có bản lĩnh.
Thẩm Ánh Hồ cười nhạt:
- Nếu không có Hàn Yến ở đó thì ta sẽ đồng quy vu tận với bọn hắn!
Sáu cao thủ trong Thiên Ngoại Thiên, bốn người kém nàng một bậc, hai người tương đương với nàng, nếu không phải nàng phải cứu Lý Hàn Yến thì tuyệt sẽ không thúc giục ra được tiềm lực như vậy, sẽ không trốn thoát được về hiên.
Sở Ly cười lạnh một tiếng:
- Thật là to gan!
Thẩm Ánh Hồ nói:
- Dám to gan như vậy, tất có chỗ dựa vào, sáu Thiên Ngoại Thiên đã đủ để tiêu diệt một môn phái nhị lưu!
- Lần này ta sẽ khiến cho bọn chúng phải trả giá đắt!
Sở Ly khẽ cắn răng.
Nghĩ đến trọng thương mà Lý Hàn Yến phải chịu đựng, còn có thảm trạng của Thẩm Ánh Hồ, sát cơ trong lòng hắn rất là mãnh liệt.
- Hiên chủ muốn đi trả thù, thế nhưng bị ta ngăn cản.
Thẩm Ánh Hồ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta sợ bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn, muốn đối phó các đệ tử trong cốc, hiện tại có lẽ chúng đã trốn xa, không đuổi kịp nữa rồi!
Sở Ly gật đầu:
- Cứ giao cho ta là được, Tiêu Kỳ không biết đúng không?
Thẩm Ánh Hồ nở nụ cười:
- Ngươi nói xem?
Sở Ly ngại ngùng cười cười.
Hắn thông qua Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy Tiêu Kỳ, nàng đang khoanh chân ngồi ở bên trong bí cảnh bên hồ, như một người ngọc, khuôn mặt tuyệt mỹ bình tĩnh không lay động.
Trên đầu gối nàng có đặt một thanh trường kiếm, không nhúc nhích, giống như đã hòa vào làm một thể với hồ nước trong suốt như gương.
Thấy Thẩm Ánh Hồ uể oải, Sở Ly nói:
- Tiền bối nghỉ ngơi đi, sau khi tỉnh lại thương thế sẽ tốt hơn nửa.
- Đây là y thuật gì vậy?
Thẩm Ánh Hồ nói.
Kinh mạch của nàng đang được một dòng nước nóng ôn dưỡng, chậm rãi khôi phục, xem như võ công của mình đã được bảo vệ.
- Cửu chuyển hoán mạch thuật.
Sở Ly nói:
- Nhớ nói với hiên chủ, đoạn thời gian này không nên để cho đệ tử xuất cốc, tránh một chút sóng gió, có khả năng Quang Minh thánh giáo sẽ còn đến gây rối nữa.
- Bọn họ điên rồi sao?
Thẩm Ánh Hồ nhíu mày hỏi.
Sở Ly nói:
- Hoặc là có mục đích khác, ở Bí Vệ phủ ta đã nhận được tin tức, còn có những tông phái khác cũng bị Quang Minh thánh giáo ám sát, không biết mục đích ra sao, phải chờ đợi một đoạn thời gian để xem xét, nói chung đừng để cho các đệ tử xuất cốc là được.