- Nhất định bên Thanh Mãng sơn sẽ có một đám người mai phục.
Sở Ly cười nói:
- Tuy nói khinh công của các ngươi tốt thế nhưng lại không tốt đến trình độ đó, để ta đến đó đi.
- Nhưng mà...
Liễu Tinh cau mày nói:
- Chuyện này quá nguy hiểm, chúng ta qua đó còn có thể phối hợp với nhau, dù sao nhiều người, càng dễ dàng xông ra ngoài được.
Sở Ly cười ha hả nói:
- Bốn người các ngươi có thể đánh bại được ta sao?
- Đương nhiên không thể.
Liễu Tinh bốn người lắc đầu.
Một mình Sở Ly giải quyết tám cao thủ Thiên Ngoại Thiên, những ngày qua đã tạo cho bọn họ niềm tin tất thắng, tám người còn không phải là đối thủ, bốn người bọn hắn lại càng không thể.
Sở Ly than nhẹ, buông tay cười nói:
- Như vậy không phải tốt hơn sao? Các ngươi cứ ở chỗ này chờ tin tức đi.
- Đại tổng quản, không bằng chúng ta đi tiếp ứng ngươi.
Liễu Tinh nói:
- Chúng ta đến dưới Thanh Mãng sơn, vạn nhất đánh nhau thì chúng ta cũng có thể trong ứng ngoài hợp!
Sở Ly lắc đầu:
- Không cần phiền phức như vậy đâu.
Liễu Tinh thở dài, chậm rãi gật đầu:
- Được rồi, chúng ta đã làm liên lụy tới Đại tổng quản, đi tới đó chỉ có thể thêm phiền mà thôi. Làm chậm trễ hành động của Đại tổng quản.
Sở Ly cười nói:
- Biết là tốt rồi, sau khi trở về luyện công cho tốt đi, đừng đến Thiên Ngoại Thiên đã cảm thấy thỏa mãn, sự chênh lệch trong Thiên Ngoại Thiên cũng là một trời một vực, đụng phải người ta, không giữ được tính mạng mới là oan uổng!
- Vâng.
Bốn người Liễu Tinh đáp.
Sở Ly vung vung tay, lập tức rời đi.
Trong đại điện Thanh Mãng sơn có tám trung niên đang ngồi đó, còn có hai lão giả.
Hai lão giả kia ngồi ở phía chủ tọa, là hai tấm ghế Thái sư được đặt ngang hàng.
Tám người trung niên chia ra làm hai hàng trái phải, một bên ba cái, một bên khác năm cái, trong đại điện có hương trà lượn lờ, bọn họ đang phẩm trà, ung dung tự tại trò chuyện.
Một người trung niên thả chén trà xuống, lắc đầu thở dài:
- Lần này Vương gia triệu chúng ta tới đây để thu thập bốn tên tiểu tử, hơi quá rồi.
- Lão Mạnh ngươi cảm thấy Vương gia làm vậy là quá sao?
Trung niên ở phía đối diện cười lạnh một tiếng nói:
- Bốn tên tiểu tử này đều là Thiên Ngoại Thiên, có thể đơn giản bắt được hay sao?
- Tuổi còn trẻ, tu vi có thể mạnh đến mức nào cơ chứ? Tu vi vẫn phải dựa vào thời gian, tích lũy từng chút một, không nhanh được.
Lão Mạnh lắc đầu:
- Trở thành Thiên Ngoại Thiên cũng không phải là chuyện gì đáng để ngạc nhiên, quan trọng vẫn là tu vi mạnh yếu ra sao.
- Tuổi trẻ đã là Thiên Ngoại Thiên vẫn không thể khinh thường, nếu không sẽ chịu thiệt, đây chính là giáo huấn tới từ kinh nghiệm của ta.
Một trung niên mặt tròn khác mở miệng nói:
- Cũng giống như Bạch Y Thần Đao kia vậy, rất là uy phong, có người nói đã giết mười mấy đệ tử Quang Minh thánh giáo!
- Nào có mười mấy, chỉ có tám chín ngươi nha?
- Không phải hai mươi mấy người sao?
- Ha ha...
Tất cả mọi người cười ồ lên.
Đệ tử Quang Minh thánh giáo dám tới Đại Quý tất là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, một lần địch lại hai mươi mấy đệ tử Quang Minh thánh giáo là chuyện cười, nghe tin đồn bậy chính là như vậy, càng truyền càng lớn, trải qua một cái miệng sẽ tự động cộng thêm mấy người, vốn mấy đã biến thành mười mấy người.
- Nói chung Bạch Y Thần Đao này rất là lợi hại.
Trung niên mặt tròn cười nói:
- Chúng ta đối đầu với hắn, sợ là không có phần thắng.
- Người tuổi trẻ bây giờ đều cực kì táo bạo, động một chút là đệ nhất thiên hạ, giống như đệ nhất thiên hạ có thể tùy tiện xưng được vậy.
Một trung niên vẻ mặt khô vàng lắc đầu than thở:
- Hiện tại ở bên ngoài có lưu truyền một câu nói, cái gì mà nam Đỗ Phong, bắc Sở Ly, giống như trong thiên hạ chỉ có hai người này vậy.
- Nam Đỗ Phong bắc Sở Ly, ha ha...
- Sở Ly kia quả thực không thể coi thường.
Có người mở miệng nói.
- Chỉ là một nhóc con miệng còn hôi sữa mà thôi!
Lão Mạnh cười gằn.
- Lão Mạnh, Thanh Mãng sơn các ngươi cũng dám nói thế hay sao?
Có người cười lắc đầu:
- Lần trước sự lợi hại của phủ Dật Quốc công thế nào, các ngươi đã quên rồi sao?
- Đó là thực lực của phủ Dật Quốc công, không phải của hắn!
Lão Mạnh lạnh lùng hừ lạnh nói.
Hắn hận Sở Ly thấu xương, nhưng phải biểu hiện ra rất là xem thường.
Lúc trước năm phái liên hợp, thanh thế kinh thiên động địa, kết quả lại bị phủ Dật Quốc công mạnh mẽ diệt ba phái, đánh cho Thanh Mãng sơn và Phượng Hoàng sơn trọng thương.
Trong chuyện này có bóng dáng ở Sở Ly đó.
Bọn họ xem như đã sợ đối với phủ Dật Quốc công, không dám trêu chọc nữa, thế nhưng cũng không suy nghĩ tới việc không dám trêu vào Sở Ly, nếu có thể phế bỏ Sở Ly thì cũng coi như cứu vãn uy vọng của Thanh Mãng sơn, đáng tiếc không có cơ hội như vậy. Sở Ly đang ở trong Thần Đô, Thanh Mãng sơn bọn họ không dám đi tới bên kia ngang ngược.
- Lúc đó Bạch Y Thần Đao này cũng giết cho các ngươi rất chật vật đúng không?
Có người cười ha hả nói:
- Lão Mạnh, đừng mạnh miệng nữa.
- Bạch Y Thần Đao, Hừ!
Lão Mạnh cười lạnh một tiếng:
- Lần trước là chúng ta không kịp ứng phó, còn ở Tuyết Nguyệt hiên, nếu như đến chỗ chúng ta ta sẽ khiến cho hắn có đi mà không có về, để làm cho tên Bạch Y Thần Đao chó má này xoá tên trên giang hồ!
- Bản lĩnh của Sở Ly chúng ta không biết, có người nói chấn động Thần Đô, thanh danh hiển hách, Bạch Y Thần Đao này cũng rất là lợi hại.
Có người nói.
Đúng vào lúc này, một người thanh niên nhẹ nhàng tới đây, ôm quyền nói:
- Mạnh sư thúc, ở dưới ngọn núi có một người đến, nói là phụng mệnh của An vương điện hạ đến đây truyền tin.
- Hả?
Mọi người lập tức yên tĩnh lại, đều nhìn về phía hắn.
Lão Mạnh trầm giọng nói:
- Một người?
- Vâng, một thanh niên mặc áo bào trắng, dung mạo rất oai hùng, xem khí độ không phải là người bình thường.
Thanh niên gật gù.
- Tên gọi là gì?
Lão Mạnh trầm giọng nói.
Thanh niên kia gãi gãi đầu, ngại ngùng lắc đầu một cái rồi nói:
- Ta không hỏi.
-... Còn không đi hỏi một chút đi!
Lão Mạnh hừ lạnh nói.
- Vâng!
Thanh niên kia vội vã gật đầu lui xuống.
- Ta nói này lão Mạnh, ngươi cũng quá cẩn thận rồi, chỉ là một người mà thôi, trước tiên cứ thả lên núi rồi lại nói sau. Cho dù là Sở Ly đến thì đã có sao chứ?
Có người cười nói:
- Nhất định chúng ta sẽ làm cho hắn một đi không trở lại!
- Chỉ sợ là tới dò đường mà thôi.
Lão Mạnh hừ lạnh nói:
- Người chúng ta phải thu thập là bốn, không phải một, lần này nếu như không làm được chuyện này, quả thật sẽ không có mặt mũi nào gặp người khác nữa!
- Có lẽ là do mai phục trên đường gây ra, chỉ còn lại một người này nữa thôi.
- Nhất định phục kích trên đường sẽ rất mạnh, có thể trốn ra được cũng coi như là có bản lĩnh.
Có người cười ha hả nói:
- Xem ra không thể khinh thường được người này nha!
- Không thể khinh thường thì sao chứ, bị chúng ta vây công, còn có thể giữ được mạng hay sao?
- Hắn có thể thoát thân ra khỏi mai phục, không hẳn đã không thể thoát thân từ trong vòng vây của chúng ta, cứ cẩn thận một chút không sai, không nên khinh địch!
- Hừm, có đạo lý, đúng là nên cẩn thận một chút, đừng để lật thuyền trong mương, khi đó bộ mặt già này của chúng ta sẽ mất hết!
Hai lão giả kia vẫn nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là tình cờ quét mắt nhìn bọn họ một chút, không nói một lời.
Một lát sau, thanh niên lúc trước lại chạy vào, ôm quyền nói:
- Mạnh sư thúc, hắn nói hắn tên là Sở Ly, nhờ ta nói với Mạnh sư thúc một câu, nói sơn môn Thanh Mãng sơn khó vào, hắn không vào thì tốt hơn.
- Cái gì?
Lão Mạnh đứng lên, thân thể khôi ngô như là một ngọn tháp dựng thẳng lên:
- Hắn là ai?
- Sở... Sở Ly.
Thanh niên kia nói.
Lão Mạnh quay đầu trừng mắt về phía mọi người:
- Sở Ly!
Sắc mặt của mọi người đều khẽ biến.
- Làm sao lại đổi thành Sở Ly cơ chứ?
Tất cả mọi người cau mày:
- Lẽ nào Vương gia đã tính sai?
- Làm sao bây giờ?
Có người hỏi.
Lão Mạnh cười lạnh nói:
- Thiên đường có đường hắn không đi, địa ngục không cửa hắn lại đến, nếu hắn dám đến thì cũng đừng mong đi.
Hắn dứt lời lập tức trầm giọng hừ lạnh nói:
- Lẽ nào các ngươi đã sợ? Bị thanh danh của hắn doạ sao?
- Lão Mạnh ngươi đừng có nói nhảm.
Có người vội vàng kêu lên:
- Chỗ quan trọng là hắn không phải là mục tiêu mà Vương gia đã nói tới, vạn nhất tính sai thì sao? Hắn ta là Đại tổng quản Vương phủ, vạn nhất chúng ta giết chết hắn, sau đó Vương gia sẽ chất vấn, chúng ta nên ăn nói thế nào đây?