Thanh niên quần áo gọn gàng cầm thư tới hậu viện tới trước chính sảnh, khẽ gọi:
- Khởi bẩm thiếu phu nhân, bên ngoài có một nam tử xin cầu kiến tự xưng là biểu đệ của thiếu phu nhân, còn có một bức thư nữa!
- Mang vào đây!
Một giọng nữ trong trẻo có phần khan tiếng vang lên, rất hút hồn.
- Vâng.
Thanh niên cung kính đáp một tiếng sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào. Một thiếu nữ thanh tú đứng ở trước cửa cầm lấy thư rồi quay người giao cho nữ tử trẻ tuổi ngồi trong chính sảnh.
Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí nhìn thấy dung mạo của nữ tử. Nàng có nước da trắng ngần, lông mày dài, đôi mắt đan phượng, sống mũi cao và bờ môi hơi dày. Nàng là sự kết hợp giữa trong sáng và gợi cảm.
Lúc này gương mặt nàng đang vô cùng buồn bã, rầu rĩ, nhìn rất đáng thương.
Sở Ly biết nàng ta chính là Trần Tư Vũ mà mình cần bảo vệ.
Nàng mặc một bộ váy trắng tinh, tóc búi cao có gài một bông hoa màu trắng khiến gương mặt trắng nõn nà của nàng càng thêm xinh đẹp, dáng vẻ của nàng cho thấy nàng đang chịu tang.
Nàng rút thư ra, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng, nàng nhanh chóng đọc xong, khẽ mỉm cười.
- Nguyệt Nhi, là biểu đệ Trần Ly của ta, ngươi hãy đi dẫn hắn vào đây!
Trần Tư Vũ nhét thư vào trong bao thơ.
- Vâng, tiểu thư.
Nguyệt Nhi đáp một tiếng giòn tan rồi bước khỏi đại sảnh tới ngoài cửa.
- Nô tì là Nguyệt Nhi nha hoàn của tiểu thư, biểu thiếu gia, hãy đi theo nô tì!
Nguyệt Nhi mỉm cười nói, nàng thấy Sở Ly khí khái anh hùng, thần sắc bình tĩnh, liền có ấn tượng tốt với hắn.
Sở Ly đi theo Nguyệt Nhi qua tiền viện, tới hậu viện từ bên cạnh tiền sảnh rồi tới trước chính sảnh.
Trần Tư Vũ đứng trên bậc thềm, duyên dáng yêu kiều. Ánh nắng rạng rỡ chiếu trên người nàng xóa tan nét bi thương đang bao phủ.
- Xin chào biểu tỉ.
Sở Ly chắp tay hành lễ.
Trần Tư Vũ cố gượng cười nhìn hắn một lượt:
- Biểu đệ, sao lại tới vậy?
- Tiểu đệ tới nương nhờ biểu tỉ.
Sở Ly thở dài nói:
- Phụ mẫu qua đời, tiểu đệ lại không có việc làm, không sống được nữa nên tới đây nương nhờ biểu tỉ, mong biểu tỉ giúp đỡ!
- Biểu đệ đã tới rồi vậy hãy ở lại, từ từ rồi nghĩ cách, tìm việc làm.
Trần Tư Vũ khẽ gật đầu, quay lại nói:
- Nguyệt Nhi, hãy tìm một nơi cho biểu đệ ở tạm.
- Vậy hãy ở lại Lưu Hương Viện.
- Được.
Trần Tư Vũ gật đầu:
- Dặn dò nhà bếp một tiếng, tối nay tiếp đón biểu đệ.
- Vâng.
Nguyệt Nhi đáp.
Nàng quay đầu cười nói:
- Biểu thiếu gia, đi theo ta.
Sở Ly chắp tay chào Trần Tư Vũ, đi theo Nguyệt Nhi xuyên qua vườn hoa bên cạnh, bước qua một chiếc cổng tròn vào một tòa tiểu viện.
Nguyệt Nhi cười nói:
- Biểu thiếu gia, tiểu viện này trước đây tiểu thư từng ở, biểu thiếu gia lưu lại đây.
- Đa tạ.
Sở Ly cười nói.
Nguyệt Nhi vội vàng xua tay nói:
- Không dám, biểu thiếu gia có việc gì cứ sai bảo, có cần tìm thêm hai nha hoàn không?
- Không cần.
Sở Ly xua tay.
Đợi khi Nguyệt Nhi đi khỏi, Sở Ly ngồi bên bàn đá trong tiểu viện ngẫm nghĩ.
Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân, chưa từng nghe nói bao giờ xem ra là một nhân vật lợi hại. Từ khi mình vào phủ Quốc Công chỉ quan tâm tới những tin tức của phủ Quốc Công, rất ít khi quan tâm chuyện ngoài phủ.
Hiện nay, chắc cũng nên để ý tới những việc ngoài phủ rồi.
Bốn người ngồi ở bên ngoài, ba người là cao thủ Tiên Thiên, một người là Hậu Thiên viên mãn. Hộ pháp, đường chủ, xem ra thực lực của bang phái này cũng không thể xem thường.
Cao thủ Tiên Thiên ở phủ Quốc Công là hộ vệ lục phẩm hình như cũng không phải là hiếm nhưng ở bên ngoài đã là cao thủ đỉnh cấp. Còn Thiên Ngoại Thiên thì chính là cao thủ hạng nhất thật sự. Cao thủ Thiên Thần là những nhân vật trong truyền thuyết.
Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân lợi hại tới vậy chắc là cao thủ Tiên Thiên.
Hắn nghĩ một lát lại bắt đầu nghĩ về Chỉ Xích Thiên Nhai.
Huyệt trong huyệt, cần quan sát suy ngẫm về dũng tuyền tìm cho ra huyệt vị này.
Hắn có Đại Viên Kính Trí, có thể quan sát toàn bộ không bỏ sót bất cứ thứ gì nhưng không thể tìm ra được huyệt vị này. Không nằm trong người cũng không nằm ngoài người, vô cùng bí ẩn, đúng là phong cách của đạo gia.
Sở Ly nhanh chóng tiến vào định cảnh, tìm kiếm khi ngồi thiền.
Khi bắt đầu, huyệt dũng tuyền chỉ là một huyệt đạo nhỏ, cùng với quan sát và suy ngẫm sẽ lớn dần lên. Càng lúc càng lớn, quan sát suy ngẫm đạt tới vô hạn, sẽ lớn giống như bầu trời.
Sở Ly không vội vàng, Tiêu Nguyệt Linh cũng chưa luyện thành, rõ ràng là rất khó luyện. Ở đây một tháng, vừa hay hắn có thể tĩnh tâm tu luyện.
Hắn ở đây không thể để lộ thân phận. Một là vì thân phận phủ vệ phủ Quốc Công khá nhạy cảm, Trần Tư Vũ là bang phái võ lâm rất kiêng kị có dính líu tới phủ Quốc Công sợ bị cô lập. Hai là thế lực của Đại Lôi Âm tự quá lớn cho nên hắn sợ sẽ bị phát hiện.
Hiện giờ họ vẫn tưởng hắn ở trong phủ Quốc Công, chắc đang canh ở bên ngoài.
Trong thời gian ngắn không xuất hiện họ sẽ không phát hiện ra bất thường gì, tưởng hắn bị thương đang trị thương trong phủ. Hắn cũng không cần lo lắng họ sẽ tìm được, đợi khi họ biết được thì hắn có lẽ đã về phủ rồi.
Một người cao lớn, lực lưỡng bước vào trong phủ. Bên cạnh có bốn người trung niên.
Hắn có thân hình cao lớn, gương mặt chữ điền, ánh mắt sáng quắc, nghiêm khắc. Trên người có khí thế uy nghiêm, vừa nhìn qua đã biết đây là người thường xuyên phát hiệu lệnh, có địa vị cao.
Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí để quan sát người này, thông qua việc trò chuyện với Nguyệt Nhi lúc chiều. Hắn biết người này là bang chủ của Kinh Vân bang Hứa Chí Thuần, bốn người khi trước ở đại sảnh là hộ pháp Hứa An Hạ, Trịnh Công Minh, Lôi Đường đường chủ Hồ Hải, khách khanh Lam Tĩnh Trung.
Hứa Chí Thuần bước vào đại sảnh, bốn người Trịnh Công Minh đứng dậy chắp tay:
- Bang chủ.
Hứa Chí Thuần xua tay:
- Không có việc gì chứ?
- Bang chủ, trong phủ có biểu đệ của thiếu phu nhân tới đã vào phủ rồi.
Hộ pháp Hứa An Hạ chắp tay nói:
- Chúng thuộc hạ không tiện ngăn cản.
- Biểu đệ…
Hứa Chí Thuần nhíu chặt mày, vuốt râu trầm ngâm:
- Khoảng bao nhiêu tuổi.
- Khoảng hai mươi tuổi.
Hứa An Hạ trầm giọng nói:
- Là một người bình thường, không có võ công.
Hồ Hải cao lớn trầm giọng nói:
- Bang chủ, trong thời điểm này không thể không đề phòng!
- Lão Hồ, ngươi thấy không ổn sao?
Hứa Chí Thuần chậm rãi nói.
Hồ Hải nói:
- Không phải khá trùng hợp sao?
Hứa An Hạ nói:
- Hồ đường chủ, thiếu phu nhân lẽ nào lại nhận nhầm biểu đệ của mình?
Hồ Hải bĩu môi:
- Nhỡ may có việc gì khó nói hoặc gã họ Triệu gửi thư uy hiếp thiếu phu nhân thì sao?
Hứa An Hạ khinh miệt nói:
- Kinh Vân bang chúng ta lại sợ tên Triệu Luân đó sao!
Hồ Hải bực bội hậm hực, cũng thấy rằng lí do cũng mình quá khiên cưỡng, có phần không phục nói:
- Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn, không thể để bị lợi dụng, nhỡ may bị đầu độc thì sao?
Hứa An Hạ vẻ mặt khinh miệt:
- Hắn không hề biết võ công, làm gì có bản lĩnh đầu độc?
- Hừm, lão Hồ cẩn thận không sai, tiểu Hứa phải học tập!
Hứa Chí Thuần gật đầu.
- … Vâng, bang chủ.
Hứa An Hạ chắp tay trả lời rồi trừng mắt nhìn Hồ Hải không phục.
Hứa Chí Thuần giả vờ không nhìn thấy sự khiêu khích của hắn, trầm giọng nói:
- Ta sẽ đích thân đi xem, mở tiệc tiếp đãi hắn. Các ngươi hãy về nghỉ đi.
- Bang chủ, chúng thuộc hạ ở lại vẫn hơn.
Hồ Hải vội vàng nói:
- Về cũng không có việc gì làm.
- Còn ở lại nữa, mĩ nhân trong phủ các ngươi sẽ chửi ta mất.
Hứa Chí Thuần nói, tỏ vẻ bực bội xua tay:
- Mau cút đi, trong phủ có ta, tên họ Triệu đó sẽ không dám tới đâu!
- Hì hì, bang chủ thần võ, gã họ Triệu đó đương nhiên sẽ không dám mạo phạm. Được rồi, vậy chúng thuộc hạ không ngồi đây gây chướng mắt nữa.
Hồ Hải cười hì hì, nói.
Bốn người cáo từ rời đi.
Hứa Chí Thuần chắp tay sau lưng đi tới hậu viện, Trần Tư Vũ đang ngồi lặng lẽ bên bàn đá ngẩng đầu nhìn trời, tâm trạng mơ hồ.
Nàng có dáng người dong dỏng cao, vai gọn eo thọn. Trên người mặc một bộ váy màu trắng, khó lòng che lấp dáng vẻ yêu kiều của nàng.
Sau khi Hứa Chí Thuần bước vào liền khẽ hắng giọng.
Trần Tư Vũ giống như không nghe thấy, vẫn ngồi yên nhìn trời.
- Biểu đệ của ngươi tới thăm sao?
- Vâng.
Trần Tư vũ nhìn trời, không nhìn ông ta.
Hứa Chí Thuần lại ho một tiếng:
- Ở quê tới sao?
- Là nhi tử của tam thẩm.
Trần Tư Vũ khẽ nói:
- Nuông chiều từ nhỏ, không nỡ để hắn chịu khổ, không luyện võ, kết quả trở thành một kẻ vô dụng!
- Ài…
Hứa Chí Thuần lắc đầu nói:
- Tam thẩm của ngươi làm vậy là đúng, không luyện võ cũng tốt.
Trần Tư Vũ cười nhạt:
- Không luyện võ sẽ bị người khác ức hiếp!
- Bị người khác ức hiếp còn hơn bị giết!
Hứa Chí Thuần thở dài nói:
- Nếu như có thể làm lại một lần nữa, ta nhất định sẽ không để Bằng Nhi luyện võ, thà để hắn là một kẻ chơi bời, lêu lổng còn hơn!
Trần Tư Vũ liếc mắt nhìn ông ta nói:
- Nếu có thể làm lại một lần nữa, phụ thân chắc chắn sẽ vẫn cho chàng luyện võ! Nếu không, Kinh Vân bang ai sẽ gánh vác, cơ nghiệp của phụ thân sẽ để lại cho ai?
- Giờ thì sao chứ…
Hứa Chí Thuần thở dài:
- Chẳng phải cũng giống nhau sao?
- Phụ thân chẳng phải vẫn còn nhi tử nữa sao!
Trần Tư Vũ cười nhạt:
- Chết một người rồi vẫn còn hai người nữa! Phụ thân không bắt họ luyện võ sao?
Hứa Chí Thuần bị hỏi không nói lên lời, lắc đầu:
- Buổi tối ta sẽ mở tiệc tiếp đãi biểu đệ của ngươi, hắn tới đây làm gì?
- Không còn đường sống, đành tới đây nương nhờ!
Trần Tư Vũ nói.
Hứa Chí Thuần nói:
- Vậy thì sắp xếp một vị trí trong bang cho hắn.
- Không cần!
Trần Tư Vũ nói:
- Hắn không biết võ công, vào cũng chỉ là gánh nặng. Con không muốn hắn can dự vào việc trong võ lâm, hãy để hắn ở trong phủ đọc sách!
- Ngươi đấy…
Hứa Chí Thuần lắc đầu nói:
- Đọc sách cũng tốt.
Nguyệt Nhi rón rén bước vào:
- Tiểu thư, lão thái gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.
- Vậy thì dùng bữa thôi.
Hứa Chí Thuần nói.
Trần Tư Vũ khẽ gật đầu:
- Đi mời biểu thiếu gia tới tiền sảnh dùng bữa.
- Vâng.
Nguyệt Nhi đáp rồi quay người bước đi.
Hứa Chí Thuần nhìn Trần Tư Vũ, gương mặt nàng không chút biểu cảm cũng không nhìn hắn.
- Ài… Tư Vũ, ngươi cũng đừng đau lòng quá, người chết không thể sống lại, Bằng Nhi trên trời có linh thiêng cũng không muốn thấy ngươi như vậy.