Vốn Sở Ly muốn rời đi, thế nhưng Lục Ngọc Dung lại giữ lại, muốn hắn ở thêm hai ngày, cho Lục Quốc Công đủ kích thích rồi mới lại đi, như vậy mới coi như trả xong ân tình.
Sở Ly phỏng đoán một chút, bên Vương phủ cũng không có chuyện gì, Tiêu Thi đã trở về phủ Quốc Công, an ổn không ưu phiền, chuyện Bí Vệ phủ cũng đã làm xong, không làm cũng xong, chủ yếu là sưu tập tin tức cho mình mà thôi.
Bên Phục Ngưu sơn kia mình đã tiến vào trong núi bế quan, bọn họ không tìm được mình, nửa tháng trở về một lần là được rồi.
Hắn đồng ý, sẽ ở phủ Nhân Quốc Công hai ngày.
Hai người ngồi bên trong tiểu đình ở hậu hoa viên uống trà nói chuyện phiếm về trật tự trong chốn võ lâm, nói một ít sự tích về các đời cao thủ Thiên Thần.
Lục Ngọc Dung thuộc như lòng bàn tay đối với những cao thủ Thiên Thần này.
Mỗi một cao thủ Thiên Thần nàng đều rất rõ ràng, lai lịch xuất thân, luyện võ công gì, làm sao lại trở thành Thiên Thần, làm cho Sở Ly nghe thấy vậy than thở không ngớt, mình kém nàng quá xa.
Lúc này tiếng bước chân vang lên, Lục Ngọc Thụ và Kỷ Như Ngọc vội vã đi vào.
Nhìn thấy hai người bọn họ đang nhàn nhã uống trà, Lục Ngọc Thụ tức giận không có chỗ phát tiết, hắn dùng sắc mặt không tốt nói:
- Tiểu muội, có người nhận ra tiểu Ngọc rồi.
Lục Ngọc Dung ngoắc ngoắc tay:
- Lại đây ngồi xuống rồi từ từ nói.
Kỷ Như Ngọc ngại ngùng nói:
- Là một vị sư huynh của ta, không nghĩ tới lại trùng hợp như thế, gặp phải hắn ở đây.
- Hắn rất quen thuộc với ngươi sao?
Lục Ngọc Thụ nói.
Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này Lục Ngọc Thụ đã tỉnh táo lại, cảm thấy không thoải mái nói:
- Sao hắn lại quen nàng như thế? Hắn yêu thích nàng đúng không?
Kỷ Như Ngọc lườm hắn một cái nói:
- Hừm, đúng là hắn rất yêu thích ta.
- Không trách được!
Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói:
- Ta thấy ánh mắt của tiểu tử này đã cảm thấy bất chính rồi!
Kỷ Như Ngọc quay đầu nhìn về phía Lục Ngọc Dung:
- Lục cô nương, hiện tại nhất định Thánh giáo đã biết tin tức về ta.
- Biết thì cứ để bọn họ biết đi.
Lục Ngọc Dung bình tĩnh nói:
- Chỉ là sớm một bước mà thôi... Không biết Quang Minh thánh giáo các ngươi tới nơi này làm gì?
Kỷ Như Ngọc nhíu mày suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái rồi nói:
- Lúc trước là tùy ý tìm hiểu một ít tin tức, cũng không có mục đích gì đặc thù cả.
- Xem ra muốn thám thính tin tức của phủ Nhân Quốc Công chúng ta.
Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Không chỉ có một mình hắn đúng không?
- Chỉ có một mình Phương sư huynh mà thôi.
Kỷ Như Ngọc nói.
Lục Ngọc Dung không hỏi thêm nữa, tránh cho Kỷ Như Ngọc cảm giác mình thừa cơ dò hỏi tình báo của Quang Minh thánh giáo:
- Vị Phương sư huynh này là hạng người thế nào?
- Phương sư huynh rất thông minh.
Kỷ Như Ngọc than thở.
Lục Ngọc Thụ hừ lạnh một tiếng:
- Thông minh!
Kỷ Như Ngọc liếc hắn một cái, che miệng cười nói:
- Phương sư huynh đúng là người thông minh tuyệt đỉnh, so với Ngọc Thụ còn thông minh hơn rất nhiều!
- Rất anh tuấn đúng không?
Lục Ngọc Dung nói.
- Anh tuấn cái rắm!
Lục Ngọc Thụ vội nói:
- So với ta còn kém xa!
- Đúng là rất anh tuấn.
Lục Ngọc Dung gật gật đầu nói:
- Vừa anh tuấn, lại thông minh tuyệt đỉnh, còn yêu thích ngươi, Kỷ cô nương, sao ngươi không thích hắn mà lại chọn người ngu xuẩn như Nhị ca ta chứ?
- Tiểu muội!
Lục Ngọc Thụ bất mãn kêu lên:
- Ai xuẩn chứ?
Lục Ngọc Dung nói:
- Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khó có thể tin được.
Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu:
- Cảm tình là thứ rất khó nói... Có khả năng là bởi vì hắn quá thông minh đi.
Lục Ngọc Dung nhíu nhíu mày, nhìn Lục Ngọc Thụ, lại nhìn Sở Ly, thực sự nàng rất khó có thể hiểu được chuyện này.
Nàng rất ghét người ngu xuẩn, cảm thấy hành vi cử chỉ khiến cho người ta căm giận, mỗi lần đều muốn giận dữ mắng to, khó có thể hiểu được tại sao nàng ta lại ngốc như, rõ ràng chuyện này rất đơn giản mà lại không làm tốt, vẫn phạm phải sai lầm.
Tuy Lục Ngọc Thụ là Nhị ca của nàng, thế nhưng nàng cũng không thể nào tin nổi, Kỷ Như Ngọc từ xuất thân Quang Minh thánh giáo lại sẽ thích Nhị ca.
Sở Ly lại có chút hiểu Kỷ Như Ngọc.
Bởi vì quá thông minh, cũng quá tính toán cho nên cảm tình không thuần túy, cho nên mới yêu thích Kỷ Như Ngọc, đáng tiếc quá nửa là công danh lợi lộc, Kỷ Như Ngọc quá coi trọng đối với cảm tình, thứ nàng muốn chính là cảm tình thuần túy nhất mà thôi.
Tuy Lục Ngọc Thụ không thông minh, nhưng đối với nàng lại nhất kiến chung tình, không biết thân phận của nàng, là yêu thích thuần túy, theo đuổi hừng hực. Cho dù sau khi biết thân phận nàng, biết có vô số nguy hiểm nhưng vẫn kiên định muốn ở cùng nhau, liều lĩnh muốn ở cùng nhau vượt qua sóng gió.
Hắn âm thầm thở dài, mọi người đều nói nữ khéo kết bạn nam đần, đúng là có chuyện như vậy!
- Nói những chuyện này làm gì, mau mau ra nghĩ kế sách, có cần phải giết tên này hay không?
Lục Ngọc Thụ vội hỏi.
Kỷ Như Ngọc nguýt hắn một cái.
Lục Ngọc Thụ nói:
- Ta nhìn thấy hắn không hợp mắt, cười nham hiểm như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt gì cả!
Lục Ngọc Dung trầm ngâm nói:
- Nếu hắn là một người thông minh, vậy thì lợi dụng sự thông minh của hắn đi... Kỷ cô nương, ngươi diễn một màn kịch, âm thầm đi gặp mặt hắn.
- Cái gì?
Lục Ngọc Thụ trừng mắt:
- Âm thầm gặp mặt? Không được!
Lục Ngọc Dung nói:
- Vậy coi như thôi đi, ta cũng mặc kệ.
- Tiểu muội!
Lục Ngọc Thụ vội nói:
- Hà tất phải phiền phức như vậy, cứ giết hắn là được, lại để tiểu Ngọc cũng giả chết, Quang Minh thánh giáo thấy hai người chết rồi thì sẽ không hoài nghi chúng ta.
- Đây cũng là một ý tốt, đơn giản mà lại thô bạo.
Lục Ngọc Dung khẽ cười một tiếng, lại nhìn về phía Kỷ Như Ngọc.
Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nhưng sẽ rước lấy Thánh giáo trả thù.
- Làm sao có thể trả thù được chứ?
Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói:
- Nàng đã chết, hắn không chết, thì sẽ không trả thù hay sao?
- Chết một người và chết hai người có khác nhau.
Kỷ Như Ngọc nói:
- Hơn nữa địa vị của Phương sư huynh không tầm thường, quan trọng hơn so với ta.
- Hắn có địa vị gì chứ?
Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói.
Kỷ Như Ngọc nói:
- Sư phụ của hắn là một vị đàn chủ, mà sư phụ ta đã tạ thế từ lâu.
- Như vậy...
Lục Ngọc Thụ nhìn về phía Lục Ngọc Dung:
- Tiểu muội, vậy làm sao bây giờ?
Lục Ngọc Dung nói:
- Như vậy đi, trước tiên ngươi cứ nói với hắn, ngươi đến phủ Quốc Công là vì dò hỏi tình báo, bảo hắn đi nhanh lên, tránh cho bại lộ thân phận của ngươi.
- Ừm.
Kỷ Như Ngọc khẽ đáp một tiếng.
Lục Ngọc Dung nói:
- Sau đó ta sẽ phái người truy sát các ngươi, ngươi giả chết, hắn chạy trốn, như vậy là đủ rồi, Quang Minh thánh giáo sẽ không tới nữa chứ?
Kỷ Như Ngọc nở một nụ cười nói:
- Như vậy là tốt nhất.
- Vậy thì quyết định như thế đi!
Lục Ngọc Dung nói:
- Buổi tối ngươi đi tìm hắn.
Lục Ngọc Thụ trợn mắt lên, muốn nói lại thôi.
Lục Ngọc Dung quét mắt nhìn hắn một cái rồi nói:
- Nhị ca, huynh đừng quấy rối, đây là chuyện lớn, nếu như làm hỏng thì các ngươi cũng đừng mong ở cùng nhau!
- Được rồi được rồi.
Lục Ngọc Thụ bất đắc dĩ gật đầu.
Chờ bọn họ rời đi, Lục Ngọc Dung nhìn về phía Sở Ly:
- Ý này của ta ra sao?
Sở Ly cười gật đầu:
- Rất tốt, có điều ngươi thực sự đồng ý để bọn họ ở cùng nhau hay sao?
Hắn có ý tốt hơn, kế sách càng phức tạp hơn nữa, nhưng hắn cũng không định nhiều lời, tránh cho đối phương ghét bỏ.
- Nhị ca yêu thích thì ta có biện pháp gì chứ?
Lục Ngọc Dung thở dài nói:
- Huynh ấy thấy một yêu thích một, chưa từng chân chính yêu thích qua một nữ nhân, hiện tại rốt cuộc đã tìm được người kia, ta phải tác thành cho huynh ấy.
- Ngươi hẳn phải biết sẽ có bao nhiêu phiền phức vì chuyện này mà kéo tới.
Sở Ly than thở.
Có liên quan tới Quang Minh thánh giáo quả thực là một phiền toái lớn, cho dù giả chết thoát thân, không biết tương lai có thể nổi sóng lại hay không.
Huống hồ một khi phủ Nhân Quốc Công và Quang Minh thánh giáo nổi lên xung đột, khi đó bảo Kỷ Như Ngọc tự xử ra sao đây?
Lục Ngọc Dung chậm rãi nói:
- Ta có thể ứng phó được!
- Được rồi, chỉ mong sẽ không rước lấy nhân vật lợi hại hơn tới mà thôi.
Sở Ly nói:
- Ngươi thực sự rất để ý tới người Nhị ca này nha!
- Chỉ cần Kỷ Như Ngọc không nổi dị tâm là được rồi.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly cười cợt:
- Tâm tư của nữ nhân ai biết được, hiện tại là một lòng ở trên người Nhị công tử, ta chỉ có thể chúc Nhị công tử may mắn, có thể buộc lại phương tâm của Kỷ cô nương!
Lục Ngọc Dung che miệng cười cười:
- Có phải ngươi đang ghen, cảm thấy mỹ nữ như vậy bị Nhị ca ta lấy đi hay không?
Sở Ly cười nói:
- Ta cảm thấy như một đóa hoa tươi cắm đến lên bãi phân trâu, đáng tiếc!