Bạch Bào Tổng Quản

Chương 663: Thủ thạch



- Sao, không được sao?

Sở Ly hỏi. 

Chu tổng quản cười khổ nói:

- Không dám dối Đại tổng quản, các cô nương của Thanh Vân đều rất kiêu ngạo, phải hẹn từ sớm, có lẽ hiện tại Vũ Tình cô nương đã có hẹn, Thanh Vân lâu sẽ không phá hoại quy củ.

Sở Ly nói: 

- Ngày hôm nay không được thì ngày mai.

Chu tổng quản lại có chút chần chờ.

Sở Ly cau mày: 

- Còn không được ao?

Chu tổng quản ngại ngùng nói:

- Nghe nói cần phải đặt trước ba ngày. 

Sở Ly nói:

- Ba ngày? Không hổ là Thanh Vân lâu!

Chu tổng quản cẩn thận từng li từng tí một nói: 

- Lợi dụng tên tuổi của Vương phủ để ép một chút, nhiều nhất thì có thể sớm hơn một ngày, vì lẽ đó nếu như tổng quản muốn gặp Vũ Tình cô nương mà nói, sợ là phải đợi tới tối ngày mốt mới được.

Sở Ly trầm ngâm nói:

- Ba ngày... Thôi, tự mình đi xem một chút! 

Hắn sẽ không đi tìm Bảo Thân Vương nữa, chuộc hai người, hắn đã thiếu nợ Bảo Thân Vương không ít nhân tình, những ân tình này cũng sẽ phải trả lại.

Ân tình của Bảo Thân Vương không dễ nhận, thân phận của hắn quá mẫn cảm, quá dễ chuốc họa vào thân.

- Vâng. 

Chu tổng quản vội vàng gật đầu:

- Ta sẽ lập tức đi.

- Nếu có thể tự mình gặp Vũ Tình cô nương là tốt nhất. 

Sở Ly nói.

- Vâng.

Chu tổng quản gật đầu. 

Hắn xoay người lui ra khỏi tiểu viện, ra ngoài An Vương phủ, đi thẳng tới Thanh Vân lâu.

Thanh Vân lâu ở trong một khu nhà, hắn đi tới phía trước một tòa nhà không đáng chú ý, lại đưa thiếp mời cho hai tên hộ vệ.

Hoàng hôn buông xuống, trước cửa có treo hai chuỗi đèn lồng màu đỏ, xem ra không khác biệt gì với những tòa nhà ở xung quanh. 

Hai hộ vệ thanh niên quét mắt nhìn một chút, phát hiện ra là tổng quản Sở của An Vương phủ Ly, ánh mắt đăm chiêu, lại bảo Chu tổng quản chờ một chút, bọn họ muốn trình cho tổng quản trước, lại để tổng quản sắp xếp, bọn họ không thể làm chủ được.

Chu tổng quản hiểu rõ, cho nên cũng gật đầu.

Hắn chính là người phụ trách tiếp đón khách lạ, đương nhiên cũng biết quy củ, vì vậy mới yên tĩnh đứng ở một bên. 

Hoàng hôn đã buông xuống, nơi này không có náo nhiệt và hỗn loạn như trong tưởng tượng.

Hắn đứng một phút, chỉ có một khách hàng tới cửa, đi xe ngựa, đi tới trước cửa mới dừng lại, từ trong xe ngựa có hai nam tử trung niên đi ra.

Chu tổng quản biết rõ về các nhân vật quan trọng của Thần Đô, lập tức nhìn ra hai người này là Thế tử có tiếng trong Thần Đô, ấu tử của Bảo Thân Vương, một người khác nhưng là ấu tử của Khang Thân Vương, thân phận của hai người cao quý, nhưng xưa nay rất biết điều, người bình thường thấy bọn họ cũng không nhận ra được. 

Hai người lại nhận ra Chu tổng quản, dừng bước lại, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút.

- Ngươi là tổng quản của An Vương phủ hay sao?

Âu tử Lãnh Thủ Thạch của Bảo Thân Vương lạnh nhạt nói. 

Lãnh Thủ Thạch cóp thân thể thon dài kiên cường, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn mà kiêu ngạo, tránh xa người ta ngoài ngàn dặm.

- Xin chào Thạch Thế tử.

Chu tổng quản ôm quyền khom người: 

- Xin chào Sơn Thế tử.

Ấu tử Lãnh Thủ Sơn của Khang Thân Vương cười nói:

- Lẽ nào An Vương cũng tới đây? Khách quý nha! 

Thân thể hắn so với Lãnh Thủ Thạch còn lùn hơn một đầu, thân thể mạnh khỏe, khuôn mặt dài tuấn lãng bức người, mang theo nụ cười bất kham.

Chu tổng quản vội vàng lắc đầu nói:

- Sơn Thế tử hiểu lầm, Vương gia đang bế quan luyện công, không ở trong phủ, là Đại tổng quản muốn gặp một vị cô nương của Thanh Vân lâu, vì vậy ta tới đưa bái thiếp. 

- Ồ, Đại tổng quản, Sở Ly đúng không?

Lãnh Thủ Sơn quay đầu cười nói:

- Cửu ca, chúng ta chỉ nghe đại danh về vị Sở Đại tổng quản này, không thể gặp nha. 

Lãnh Thủ Thạch nói:

- Có gì mà phải gặp chứ.

Lãnh Thủ Sơn cười nói: 

- Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ sao?

- Không hiếu kỳ, vào thôi.

Lãnh Thủ Thạch bước đi vào bên trong. 

Lãnh Thủ Sơn theo sát ở bên cạnh, vừa đi vừa nói với Chu tổng quản:

- Nói cho Đại tổng quản của các ngươi biết, tìm chút thời gian cùng uống với ta một chén!

- Vâng. 

Chu tổng quản vội vã ôm quyền đáp lại.

Hắn thầm thở dài một hơi, những thế tử này không dễ trêu chút nào, bọn họ không theo đuổi cái gì cả, chỉ biết sống phóng túng, không tim không phổi, thích hành động theo cảm tình, nếu như nhìn thấy ai không hợp mắt thì sẽ tìm người kia gây phiền phức, mà bọn họ cũng coi đây là chuyện vui.

Tuy rằng Đại tổng quản anh minh thần võ, nhưng nếu như đắc tội với bọn họ thì cũng sẽ vô cùng phiền phức. 

Một lát sau, hộ vệ lúc trước đi ra, cười nói với Chu tổng quản:

- Xem ra Vũ Tình cô nương đã nhìn Đại tổng quản với con mắt khác, đã từ chối khách mời ngày hôm nay, mời Đại tổng quản tới đây gặp mặt.

- A?

Chu tổng quản ngạc nhiên nói:

- Thực sự là đêm nay sao?

- Không sai. 

Thanh niên hộ vệ đưa một tấm thiệp mời lên, cười nói:

- Đây là thiệp mời, đêm nay mang tới đây là được.

- Đa tạ đa tạ! 

Chu tổng quản vui mừng khôn xiết, vội vã ôm quyền cảm tạ.

Tên hộ vệ thanh niên vội vã xua tay cười nói:

- Chu tổng quản nói lời ấy là sai rồi, chúng ta là người thấp kém, nào có thể chen mồm vào được, là quyết định của chính Vũ Tình cô nương, Chu tổng quản mau mau trở về đi, để Đại tổng quản mau tới đây, tránh cho Vũ Tình cô nương đợi lâu. 

- Đúng đúng đúng.

Chu tổng quản tiếp nhận thiệp mời, lần nữa cảm tạ, sau đó vội vã chạy về tiểu viện của Sở Ly.

Hắn trở về tiểu viện của Sở Ly thì phát hiện ra đối phương không ở tiểu viện, vì vậy hắn lại đến Thiên Xu viện. 

Sở Ly đi tới Thiên Xu viện, Tiêu Thi liếc hắn một cái rồi lại tiếp tục đọc sách, không để ý đến hắn nữa.

Người mặc một bộ la sam màu tím, mái tóc giống như sa tanh như tỏa sáng, khuôn mặt giống như ngọc trắng tràn ngập vẻ lạnh lùng.

Sở Ly cười ngồi vào phía trước bàn đá, mặt đối mặt với nàng, mùi thơm lạnh nhạt tràn vào trong mũi, cười nói: 

- Tiểu thư sao thế? Không phải muốn ở thêm mấy ngày hay sao?

- Ta muốn ở thì ở, muốn đi thì đi.

Tiêu Thi lạnh lùng nói: 

- Còn phải xin chỉ thị từ ngươi sao?

Sở Ly cười nhìn nàng.

Tiêu Thi hừ lạnh nói: 

- Coi như ta muốn nói thì cũng phải nhìn thấy người đã nha.

Sở Ly nói:

- Mấy ngày nay ở Phục Ngưu sơn rất bận rộn, hiện tại cuối cùng cũng coi như có chút thời gian thảnh thơi. 

- Hừ, Phục Ngưu sơn!

Tiêu Thi khinh thường nói:

- Ngươi đi quản môn phái nhỏ kia làm gì chứ, suy nhược không thể tả, nói là tông phái nhất lưu, thế nhưng theo ta thấy không cần quá lâu, trong vòng một trăm năm sẽ rơi xuống đến tông phái nhị lưu! 

- Ta có ý với thắng cảnh của bọn họ.

Sở Ly cười nói:

- Nếu như chúng ta có thắng cảnh, phủ Quốc Công sẽ tự mình nuôi dưỡng cao thủ, chẳng phải diệu kế hay sao? 

- Ngươi nghĩ rất hay!

Tiêu Thi cười lạnh nói:

- Phục Ngưu sơn có thể nghe lời ngươi hay sao? 

Sở Ly nói:

- Bây giờ ta là Sơn chủ đời tiếp theo của Phục Ngưu sơn, không cần quá lâu, ta sẽ có thể chấp chưởng Phục Ngưu sơn.

Tiêu Thi lườm hắn một cái. 

Sở Ly cười nói:

- Ngày mai chúng ta đi Linh Hạc phong được chứ?

- Hừ, ngươi còn nghĩ tới Linh Hạc phong sao? 

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Ta còn tưởng rằng ngươi đã quên nha!

Sở Ly híp mắt cười lắc đầu. 

Tiêu Thi mạnh mẽ lườm hắn một chút, hừ lạnh nói:

- An Vương đã xảy ra chuyện gì, sao không gặp cái bóng của hắn nữa vậy?

Trước khi Sở Ly đến, nàng tức giận tới cực điểm, quyết định không cho hắn chút sắc mặt tốt, thế nhưng sau khi gặp mặt nói vài câu, bực bội đã bất tri bất giác tiêu tan. 

- Đi ra ngoài tìm chỗ trốn bế quan, chỉ lo lại bị Tử Vân Sơn phế bỏ võ công.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi che miệng cười lớn. 

- Đại tổng quản.

Lúc này âm thanh của Chu tổng quản vang lên.

Sở Ly thầm nói hôm nay lão Chu này lại hồ đồ rồi, hắn hừ lạnh nói: 

- Vào đi!

Chu tổng quản cẩn thận từng li từng tí một đi vào, đưa thiệp mời lên rồi nói:

- Đại tổng quản, Vũ Tình cô nương đã từ chối khách tối nay, mời Đại tổng quản đêm nay đi qua gặp mặt. 

- Hừm, ta biết rồi.

Sở Ly tiếp nhận thiệp mời, lườm hắn một cái.

Lúc Chu tổng quản ở bên ngoài đã có chút do dự, biết không nên đi vào lúc này, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn muốn mau chóng đi vào bẩm báo, bằng không nếu như làm chậm trễ thời gian, Đại tổng quản sẽ oán hận hắn. 

Tiêu Thi cười lạnh một tiếng.

Sở Ly ho nhẹ nói:

- Chu tổng quản, ngươi đi đi. 

- Đại tổng quản, có cần chuẩn bị xe ngựa hay không?

Chu tổng quản nói:

- Ta sẽ đi chuẩn bị ngay. 

Sở Ly xua tay:

- Ta tự mình đi là được rồi, ngươi đi đi.

- Vâng. 

Chu tổng quản vội vã rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.