Bạch Bào Tổng Quản

Chương 666: Lấy hay bỏ



Nếu như hắn tiến vào Tử Vân Sơn, thì Tiêu Thi phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ mình phải bỏ xuống tất cả, bỏ Tiêu Thi và Bí Vệ phủ, tiến vào Tử Vân Sơn hay sao?

Lúc bắt đầu, mình chăm sóc Tiêu Thi là vì giúp Tiêu Kỳ, hiện tại đã không chỉ là vì giúp Tiêu Kỳ nữa.

Nếu như mình tiến vào Tử Vân Sơn, vạn nhất trong khoảng thời gian này, An Vương lần nữa khôi phục võ công, làm xằng làm bậy, làm khó dễ Tiêu Thi, như vậy ai sẽ ra mặt cho nàng? Cho dù có Xá Lợi phật châu thì cũng không phải là không có chút sơ hở nào cả.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn không thể tiến vào Tử Vân Sơn được.

Đối với bốn Đại tông phái, kỳ thực hắn rất say mê, lại như người chưa từng học đại học kiếp trước có cảm giác như thế đối với đại học vậy.

Một thân tu vi này của hắn đến là do may mắn, thiếu mất đi tính hệ thống và căn cơ vững chắc, là xuất thân từ con đường dân dã, cho dù đã đọc tàng thư khắp cả phủ Quốc Công và An Vương phủ, thế nhưng vẫn khó nén được khuyết điểm căn cơ không đủ vững chắc.

Cho dù hắn có thông minh, thần thông to lớn hơn nữa thì cũng không đủ kiến thức, sẽ phạm phải rất nhiều sai sót, có lúc là sai sót rất trí mạng.

Lại như chuyện của Tiêu Kỳ vậy, nếu như không có Lục Ngọc Dung nhắc nhở, mình còn đần độn chẳng hay biết gì cả, không biết một khi Tiêu Kỳ trở thành Thiên Thần thì sẽ phải rời khỏi thế giới này.

Muốn vào cảnh giới Thiên Thần, căn cơ thâm hậu là chuyện cực kỳ quan trọng.

Vì sao chỉ có bốn Đại tông phái từng xuất hiện Thiên Thần, chư phái còn lại không có cơ chứ? Chuyện này tất có nguyên do, không vào bốn Đại tông phái, độ khó khi mình bước vào Thiên Thần sẽ tăng lên rất nhiều lần, tiến vào bốn Đại tông phái, bước vào Thiên Thần sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

- Sở Đại tổng quản?

Vũ Tình thấy sắc mặt của hắn âm tình bất định, khẽ kêu một tiếng.

Sở Ly ngẩng đầu cười với nàng, nói:

- Bái vào Tử Vân Sơn... Ta sẽ suy nghĩ một chút.

Vũ Tình cười nói:

- Đại tổng quản do dự cái gì chứ? Đây chính là chuyện tốt ngàn năm một thuở, cho dù Đại tổng quản là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, thế nhưng cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng không giống nhau, một trời một vực, chỉ có tiến vào bốn Đại tông phái thì mới có thể đi càng xa hơn, hiện tại Đại tổng quản không tiến vào, tương lai nhất định sẽ bị Pháp Viên vượt qua.

Sở Ly đăm chiêu gật gù.

Vũ Tình nói:

- Đại tổng quản có điểm gì khó xử hay sao?

Sở Ly lắc đầu nói:

- Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, Vũ Tình cô nương, ngày hôm nay ta cáo từ trước.

-... Được, như vậy Đại tổng quản suy nghĩ một chút đi, cơ hội hiếm có, số lượng đệ tử của Tử Vân Sơn rất ít ỏi, không phải là người nào cũng có thể tiến vào được.

Vũ Tình ôn nhu nói.

Sở Ly cười cười, đứng dậy ôm quyền rời đi.

Khi hắn trở lại An Vương phủ, nhìn thấy Thiên Xu viện đèn đuốc sáng choang, Tiêu Thi đang đánh đàn ở bên trong tiểu viện, tiếng đàn thăm thẳm, khí thế cao rộng.

Hắn lững thững đến tiểu viện, Tiêu Thi liếc nhìn hắn một cái, tay trắng liên tục đánh đàn.

Chờ tấu xong một khúc, nàng rời mắt đánh giá Sở Ly:

- Về sớm như vậy sao? Không uống vài chén với mỹ nhân sao?

Sở Ly ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, nói:

- Ừm.

Sau đó tay hắn tiếp nhận chén trà do Mộng Lan bưng lên, khẽ nhấp một cái.

Tiêu Thi nhìn vẻ mặt của hắn khác thường, hỏi:

- Có tâm sự gì sao?

Sở Ly lắc đầu một cái, đăm chiêu nhìn nàng.

Tiêu Thi sờ sờ khuôn mặt ngọc tuyệt mỹ của chính mình, nói:

- Sao thế, có gì kỳ quái sao?

Sở Ly cười cười:

- Nếu như ta bái vào môn phái khác đi tu luyện, rời đi một năm nửa năm thì sao?

- Bái vào phái nào vậy?

- Tử Vân Sơn.

- Người ta muốn ngươi sao?

Tiêu Thi khẽ cười nói:

- Ngươi nghĩ mọi chuyện rất hay nha.

- Ban đầu thiếu chút nữa ta đã bái vào Tử Vân Sơn.

Sở Ly nói:

- Nếu không phải vị Tam tiểu thư nhờ cả kia bế quan thì hiện tại đã là đệ tử của Tử Vân Sơn rồi.

- A, ta đã nghe tiểu muội nói qua.

Tiêu Thi nói:

- Vận may của ngươi quả thực rất kém, chỗ tốt của đệ tử bốn Đại tông phái lớn hơn bên ngoài, so với ở phủ Quốc Công mạnh hơn nhiều, còn mạnh hơn ở đây! Bằng vào phần tư chất này của ngươi, không biết có thể luyện thành được bao nhiêu những kỳ công tuyệt nghệ kia.

Sở Ly lắc đầu cười nói:

- Vận mệnh khó đoán.

Vốn cho là hắn đã bỏ qua Tử Vân Sơn, không nghĩ tới đi vòng một vòng lớn, cuối cùng lại trở về xuất phát điểm như thế.

Tiêu Thi nói:

- Ngươi muốn lại đi vào trong đó sao? Sợ là không được, đến Thiên Ngoại Thiên, nội tình võ công đã ổn định, không còn tiềm lực, thu đệ tử như vậy làm gì chứ?

- Ta có tiến vào trong đó.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi cười xì một cái, sáng rực kinh người, sóng mắt lưu chuyển:

- Cừu oán của ngươi và Tử Vân Sơn không cạn, huống hồ hiện tại ngươi đã là nhất phẩm, lại là Bách phu trưởng Bí Vệ phủ, căn bản không thể trung thành tuyệt đối đối với Tử Vân Sơn, làm sao Tử Vân Sơn có khả năng thu nhận ngươi cơ chứ?

- Ta tự có biện pháp.

Sở Ly cười nói.

Tiêu Thi cười nói:

- Tốt, vậy thì đi đi.

Sở Ly nói:

- Ta thực sự có biện pháp bái vào Tử Vân Sơn.

- Vậy thì vào đi thôi.

Tiêu Thi nói:

- Nếu như ngươi có thể tiếp xúc được với tri thức võ học mà ở bên ngoài không thể nhìn thấy, học những thứ này, tương lai sẽ đi càng xa hơn... Vị trưởng bối kia của tiểu muội đã xuất quan rồi sao?

Sở Ly lắc đầu một cái.

- Người kia cũng thật là!

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Có điều cũng là do tiến cảnh của ngươi quá nhanh, đổi lại là người bình thường, đột phá đến Thiên Ngoại Thiên cũng không chỉ có hai ba năm như thế.

Sở Ly nói:

- Nếu như ta tiến vào Tử Vân Sơn, tiểu thư thì phải làm sao bây giờ?

- Ta?

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Lẽ nào ta không có ngươi thì không sống nổi sao? Nên vượt qua thế nào thì sẽ vượt qua như thế!

Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:

- Ta thực sự không yên lòng.

Tiêu Thi nói:

- Không phải có Xá Lợi phật châu hay sao, nếu như gặp phải nguy hiểm ta sẽ báo ngươi trở về, lại nói, ngươi có thần thông, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về được!

- Nếu ta không ở đây, nhất định An Vương sẽ không an phận.

Sở Ly cau mày nói.

Tiêu Thi hừ lạnh một tiếng:

- Nếu như ngươi không ở đây, nói không chừng hắn sẽ không còn khúc mắc, sẽ không làm ra những chuyện quá đáng quá mức kia.

Sở Ly lắc đầu.

Nào có đơn giản như vậy, An Vương vẫn tìm mình gây phiền phức, đương là do tâm ma quấy phá, càng quan trọng hơn chính là lợi ích, hắn muốn thoát khỏi liên quan với phủ Dật Quốc công, diệt trừ cản trở trên đường đoạt vị, chứ không đơn thuần là đánh nhau vì thể diện.

Tiêu Thi lườm hắn một cái rồi hừ lạnh nói:

- Được rồi, không phải hắn đang bế quan hay sao, nếu như hắn xuất quan, ngươi lại phế bỏ hắn là được!

Sở Ly bật cười, chậm rãi gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

- Bên Bí Vệ phủ thì lại rất phiền phức.

Sở Ly than thở.

Tin tức bên Bí Vệ phủ cực kì quan trọng, hiện tại hắ vẫn không cảm giác được, thế nhưng tương lai lại có tác dụng rất lớn.

Hơn nữa một ngày là Bí Vệ, cả đời là Bí Vệ, không thể thoát khỏi tầng thân phận này được.

- Đây cũng là một phiền phức.

Tiêu Thi gật gù.

Nàng cũng hiểu rõ tình hình của Bí Vệ phủ, không thể từ quan không làm được, tình hình của hắn như thế, Bí Vệ phủ tuyệt sẽ không đồng ý chuyện này.

- Vậy thì quên đi vậy.

Sở Ly than thở.

Bí Vệ phủ chỉ là cái cớ, bây giờ không được thì có thể giả chết nha.

Hắn vẫn đang giãy dụa do dự, theo lý thuyết mà nói, hắn nên bái vào Tử Vân Sơn không chút do dự, sau đó tu được Vạn Tượng Quy tông, phá tan tâm tình của Tiêu Kỳ, đoạt lại phương tâm của Tiêu Kỳ.

Nhưng trong đáy lòng hắn lại đang giãy dụa, không muốn rời khỏi nơi này đi tới Tử Vân Sơn.

Căn nguyên vẫn là từ Tiêu Thi, hắn thực sự không yên lòng để Tiêu Thi một thân một mình.

Nàng không biết võ công, thân là nữ nhi của phủ Quốc Công, không biết sẽ có bao nhiêu cao thủ võ lâm muốn ám sát nàng, tuy rằng tu vi của đám người Chúc Thiên Hoa mạnh, thế nhưng vẫn không làm được tới mức không có sơ hở nào.

Thuật Thâu Thiên Hoán Nhật của hắn càng ngày càng khó thi triển, vạn nhất nàng bỏ mình, khi đó hắn không thi triển Thâu Thiên Hoán Nhật được, khi đó hắn phải làm thế nào cho phải đây!

Tiêu Thi nói:

- Nếu thực sjw có thể bái vào Tử Vân Sơn, không thể bỏ qua được!

Sở Ly cười cợt:

- Để cho ta nghĩ lại đã!

- Có cái gì mà phải suy nghĩ chứ?

Tiêu Thi tức giận:

- Ngươi muốn thành Thiên Thần, tiến vào bốn Đại tông phái là tốt nhất, đến nay ngoại trừ Hoàng thượng ra vẫn không có một Thiên Thần nào không phải là người của bốn đại tông môn nha!

Tiêu Thi tiếp tục nói:

- Mấy ngàn năm qua, không biết đã xuất hiện bao nhiêu nhân vật thiên tài, người thông minh bằng so với ngươi không phải là không có, nhưng không tiến vào bốn đại tông môn, mặc kệ thiên tài thế nào cũng không thành Thiên Thần, lẽ nào ngươi không đi con đường nhanh nhất, ngắn nhất mà nhất định phải đi con đường khó nhất hay sao?

Sở Ly trầm mặc không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.