Bạch Bào Tổng Quản

Chương 680: Chia tiền



Bách phu trưởng,.

Chu Phàm vội nói: 

- Chuện nên cướp thì phải cướp, quân công tứ phẩm đó, đoạt dc làm cho trong lòng mọi người đều rất cảm kích!

- Có khẩu vị lớn như vậy thế nhưng lại không có bản lĩnh lớn như vậy thì đoạt làm gì chứ!

Trần Đông Hải hừ lạnh một tiếng nói: 

- Lại còn trở mặt với tiểu tử này, sau này phải đề phòng hắn ám hại!

- Không thể nào chứ?

Chu Phàm nói: 

- Danh tiếng của Sở Bách phu trưởng không tệ nha.

- Ngươi cho rằng hắn sẽ là một người hiền lành sao?

Trần Đông Hải tức giận: 

- Khoan hồng độ lượng sao?

- Nhìn hắn cũng không giống như là tức giận.

Chu Phàm nói. 

Trần Đông Hải hừ lạnh nói:

- Loại người như thế này, lòng dạ âm trầm, sao có thể nhìn ra được sướng vui đau buồn cơ chứ... Nói chung cần phải đề phòng hắn!

- Thật là phiền phức. 

Chu Phàm cau mày nói:

- Nếu như hắn là người khoan hồng độ lượng, sau khi phá án sẽ thông báo sớm một tiếng, Bách phu trưởng sẽ không sao, nếu như trong lòng ghi hận, phiền phức của chúng ta sẽ lớn hơn nữa!

Ước hẹn ba ngày, Bách phu trưởng chỉ có hai cái lựa chọn, một là chịu thua, một là tìm người thế tội, xem là hung thủ để giết diệt khẩu, lựa chọn trước thì bị giáng xuống làm phó trưởng, lựa chọn sau sẽ không bị giáng tội, hơn nữa còn có thể lĩnh quân công tứ phẩm. 

Chỉ khi nào Sở Ly thật sự phá án, tìm được hung phạm, khi đó không chỉ Bách phu trưởng bị giáng xuống làm phó trưởng, sợ là sẽ trực tiếp bị lột đi chức vụ.

Nếu như Sở Ly muốn báo thù Bách phu trưởng, chỉ cần bắt được hung thủ thì sẽ giữ kín, chờ Bách phu trưởng ra chiêu.

Nếu như Bách phu trưởng cầu ổn thỏa thì chỉ có thể chịu thua tự hạ mình trở thành phó trưởng, thế nhưng nếu như Sở Ly không phá án, chỉ phô trương thanh thế, như vậy Bách phu trưởng làm như vậy sẽ làm cho bản thân mình phiền muộn xảy ra bệnh. 

Trần Đông Hải đứng dậy khỏi ghế Thái sư, chắp tay đi dạo, sắc mặt không ngừng biến ảo.

Hai mắt của Chu Phàm di chuyển theo hắn, cũng cảm thấy rất là phiền phức.

Rốt cuộc Sở Ly này có thể phá án được hay không, cần phải đánh cược một lần, nếu như hắn không phá được, như vậy tất cả mọi chuyện cũng không cần phải nói nữa, không tạo thành được uy hiếp, thế nhưng nếu có thể phá án được thì phải liên lạc một chút, chịu nhận lỗi, cầu hắn hạ thủ lưu tình. 

Một hơi đi qua đi lại mười mấy vòng, Trần Đông Hải cắn răng, oán hận nói:

- Con bà nó, coi như hắn tàn nhẫn... Lão Chu, ngươi đi lấy mười vạn lượng bạc, đưa cho hắn đi!

- Mười vạn lượng?  

Chu Phàm kêu lên một tiếng thất thanh:

- Bách phu trưởng, quá nhiều nha?

Trần Đông Hải lườm hắn một cái: 

- Nhiều cái rắm! Đánh cược một lần, nhìn xem rốt cuộc tiểu tử này có bản lĩnh cầm hay không!

- Vạn nhất hắn không phá án được thì sao?

- Ta sẽ tìm một cơ hội làm hắn phun ra! 

Trần Đông Hải oán hận nói:

- Hắn cầm mười vạn lượng thì phải phun ra hai mươi vạn cho ta!

- Bách phu trưởng, tiểu tử này cũng không hiếu chiến như vậy mà. 

Chu Phàm khuyên nhủ.

Chỉ vẻn vẹn mấy thủ đoạn đã chặn yết hầu của Bách phu trưởng lại, còn nhỏ tuổi nhưng đã có thủ đoạn lợi hại như thế, quá hiểu lòng người như vậy, không thể không cẩn thận cho được.

- Hừ, ở trong Bí Vệ phủ, ngươi không đẩy ngã người khác thì bản thân mình sẽ không đứng vững được! 

Trần Đông Hải nói:

- Không đấu với hắn, sớm muộn gì vị trí của Mai Nhất viện chúng ta cũng bị hắn đoạt đi!

-... Vâng. 

Chu Phàm gật gù, ôm quyền một cái rồi đi ra ngoài.

Sở Ly ngồi ở trong đại sảnh suy tư, sắc mặt âm trầm.

Quả thực Vạn Tượng Quy tông rất thần kỳ, từ bên trong vết thương của vị hộ vệ đã chết đi kia mà suy đoán ra tâm pháp nội lực của hung thủ, là Đại Quang minh kinh! 

Thứ bọn chúng dùng không phải là Đại Quang Minh thần quyền, là một loại quyền pháp hiếm thấy, nhưng nội lực lại là Đại Quang minh kinh.

Sau khi chết đi, nội lực cũng tiêu tan theo, hầu như không nhìn ra được dấu vết của nội lực.

Đổi lại là lúc trước, cho dù mình có Đại Viên Kính Trí thì cũng rất khó để nhìn ra được, bởi vì đối phương cố sức che giấu, không có dùng Đại Quang Minh thần quyền. 

Quyền kình của Quang Minh thần quyền đặc thù, thương thế tạo thành cũng khác với tất cả các loại quyền, hắn dựa vào năng lực quan sát tỉ mỉ của Đại Viên Kính Trí mà có thể nhìn ra được.

Bộ quyền pháp này rất hiếm thấy, rất khó phán đoán ra được thân phận, nhưng nội lực của Đại Quang minh kinh thì lại có chỗ đặc thù, tuy rằng khó mà nhận ra, thế nhưng rơi vào trong mắt hắn, thông qua Vạn Tượng Quy tông là có thể nhìn ra được.

Đại Quang minh kinh, Quang Minh thánh giáo, bởi vậy, chuyện này đột nhiên lại trở nên phức tạp. 

Bình Vương, viên ngoại thị lang quân bộ, phủ Tể Quốc Công, vốn đã đủ đáng sợ, hiện tại bỗng nhiên lại tăng thêm Quang Minh thánh giáo nữa.

Nếu như Bình Vương muốn bức cung, đăng lâm ngôi vị hoàng đế, chỉ cần hắn không điên thì dù thế nào cũng sẽ không hợp tác với Quang Minh thánh giáo, chỉ có thể tìm tới Đại Lôi Âm tự để hợp tác mà thôi.

Đã như vậy, vì sao người của Quang Minh thánh giáo kia lại xuất hiện cơ chứ? 

Quang Minh thánh giáo đang thừa nước đục thả câu hay sao?

Hay là có nội tình khác?

Hắn cầm lấy chén trà khẽ nhấp một cái. 

Đối mặt với tình thế nguy cấp giống như một đám sương mù này, mình không muốn nhúng tay vào cũng không được, trừ phi là giả bộ hồ đồ, nói năng lực của mình có hạn, không phá được vụ án này.

- Bách phu trưởng, Chu Phàm đến bái kiến.

Đổng Kỳ Phi lớn tiếng nói. 

Hắn hận không thể làm cho người của những viện còn lại nghe được lời này.

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Nhỏ giọng một chút, ta đã nghe thấy, mời hắn vào. 

- Vâng!

Đổng Kỳ Phi lớn tiếng nói.

Sở Ly lườm hắn một cái, Đổng Kỳ Phi rục cổ lại thành thật hạ giọng xuống. 

Chu Phàm tiến vào phòng khách, ôm quyền cười nói:

- Sở Bách phu trưởng, tiểu lão nhi phụng lệnh Bách phu trưởng đến xin lỗi Sở Bách phu trưởng.

Sở Ly nhíu nhíu mày, ôn hòa cười nói: 

- Trần Bách phu trưởng quá khách khí rồi.

- Một chút chút lòng thành mà thôi, không tỏ rõ được kính ý, xin Sở Bách phu trưởng nhận lấy.

Hắn móc ra mấy tấm ngân phiếu ở trong ngực rồi dùng hai tay đưa lên. 

Sở Ly liếc nhìn Đổng Kỳ Phi một chút.

Đổng Kỳ Phi tiến lên phía trước nhận lấy, không xem là bao nhiêu mà trực tiếp đưa cho Sở Ly.

Sở Ly nắm ở trên tay nhìn một cái, mỉm cười nói: 

- Mười vạn lượng, Trần Bách phu trưởng thật là hào phóng!

- Xem như là Bách phu trưởng nhận lỗi!

Chu Phàm ôm quyền cười nói: 

- Mong rằng Sở Bách phu trưởng không nên từ chối!

- Được, thịnh tình không thể từ chối, tấm lòng thành của Trần Bách phu trưởng ta từ chối thì bất kính!

Sở Ly cười nói: 

- Thay ta nói một tiếng cám ơn với Trần Bách phu trưởng.

- Vâng.

Chu Phàm ôm quyền một cái: 

- Như vậy tiểu lão nhi xin cáo lui!

- Đổng Kỳ Phi, tiễn khách!

Sở Ly nói. 

Đổng Kỳ Phi toét miệng, cười ha hả nói:

- Lão Chu, ta tiễn ngươi!

Chu Phàm cười đi với Đổng Kỳ Phi ra ngoài. 

Sở Ly cầm mười vạn lượng bạc này, cười cợt, liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Trần Đông Hải.

Ngoại trừ làm cho mình hạ thủ lưu tình ra, Trần Đông Hải cũng dùng mười vạn lượng bạc này để biểu thị sự khiêu khích, nhìn xem mình có khả năng lấy được bạc hay không.

- Đổng Kỳ Phi! 

Hắn cất giọng nói.

Đổng Kỳ Phi vội vã đáp một tiếng:

- Có! 

- Đi vào đây!

Sở Ly hừ lạnh nói.

Đổng Kỳ Phi này nhìn như đần độn, lỗ mãng kích động, nhưng cũng có lúc khai khiếu, đưa Chu Phàm xong không tiến vào phòng khách, giả bộ như không có chuyện này. 

Đổng Kỳ Phi cẩn thận từng li từng tí một tiến vào phòng khách.

Sở Ly rút ra một tấm ngân phiếu, nhét vào trong ngực của mình, lại ném những tấm ngân phiếu còn lại về phía hắn:

- Cầm phân cho mọi người một phần! 

- A!

Đổng Kỳ Phi kinh hô một tiếng, vội vã tiếp lấy ngân phiếu đang bay tán loạn khắp nơi.

Hai tay của hắn rất nhanh, không ngừng chộp lấy từng tấm ngân phiếu, cho thấy thủ pháp tinh diệu của hắn, chín tấm ngân phiếu rơi xuống, tất cả đều bị hắn tiếp lấy. 

Sở Ly vung vung tay:

- Mọi người một người sáu ngàn lượng, còn lại đặt mua chút dụng cụ vào trong viện, các ngươi tự xem xét rồi làm đi.

- Bách phu trưởng... 

Đổng Kỳ Phi vội nói:

- Đây là tiền Trần Đông Hải cho Bách phu trưởng, sao mọi người có thể thu được chứ?

Sở Ly bật cười: 

- Bớt dài dòng đi!

Đổng Kỳ Phi cười gian nói:

- Vâng, tuân mệnh! 

Sáu ngàn lượng không phải là con số nhỏ, là nửa năm lương bổng của bọn họ.

Chín người Tần Tấn vừa trở về, trên người không còn tiền, hơn nữa lại già đầu, là lúc cần dùng tiền nhất, sáu ngàn lượng này chính là mưa móc đúng lúc, để sống lưng ở nhà của bọn họ trở nên cao lớn hơn.

Sau khi mọi người phân tiền xong, vô cùng phấn khởi tới đây nói lời cám ơn thì đã phát hiện ra Sở Ly không còn ở đây nữa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.