Bạch Bào Tổng Quản

Chương 693: Phục sinh



Bảy ngày Hoàng thượng quy định sắp đến rồi!

Hứa Hoàn Đức ngồi ở trong đại sảnh Bí Vệ phủ, nói với Phó Mộng Sơn: 

- Lần này chúng ta thảm rồi!

Phó Mộng Sơn ngồi ở bên trong ghế Thái sư, không nói một lời. 

Bầu không khí trong đại sảnh trở nên ngột ngạt nặng nề. 

Trần Đông Hải đứng ngồi không yên, hận không thể rút thân ra, thế nhưng chuyện này liên quan tới mình làm hỏng việc, cho nên hắn không thể rời đi, chỉ có thể ngồi ở đây mà thôi.

Một lát sau, Phó Mộng Sơn chậm rãi nói:

- Bên kia còn chưa có tin tức truyền tới sao? 

- Không có.

Hứa Hoàn Đức lắc đầu:

- Có điều có chút kỳ quái. 

- Hừm, đúng là kỳ quái.

Phó Mộng Sơn gật gù.

Nếu như Cổ Kỳ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Đại Ly đã sớm nói cho cả nước biết, khiến cho mọi người biết có viên ngoại thị lang Đại Quý tới nhờ vả Đại Ly, tăng cường sự tự tin của bách tính Đại Ly. 

Thế nhưng trong quốc nội của Đại Ly không có một chút tin tức nào cả, vẫn gió êm sóng lặng.

Bí vệ của Bí Vệ phủ không tiến vào được Quang Minh thánh giáo, thế nhưng vẫn có thể thăm dò được tin tức của triều đình Đại Ly.

Triều đình Đại Ly không có một tia tin tức nào của Cổ Kỳ hết. 

Mà tính toán thời gian, Cổ Kỳ đã sớm tiến vào cảnh nội Đại Ly, cũng không sợ Đại Quý ám sát nữa, cho nên nếu công bố thì đã sớm công bố rồi. Lúc này ngay cả một chút tin tức cũng không có đã rất khác thường, rất có khả năng Cổ Kỳ còn chưa tới Đại Ly!

Bọn họ ôm một chút hy vọng này thì mới có thể giữ được bình tĩnh, bằng không đã sớm vào trong Hoàng Cung thỉnh tội, sẽ không cắn răng sống qua hạn định bảy ngày của Hoàng thượng.

- Có thể tiểu Sở đã đắc thủ. 

Phó Mộng Sơn thở dài:

- Đồng quy vu tận.

- Sở Ly sẽ không dễ chết như thế được. 

Hứa Hoàn Đức lắc đầu:

- Nếu như rơi vào trên tay bọn họ, nhất định bọn họ sẽ gióng trống khua chiêng tuyên dương.

Nam Sở Ly bắc Đỗ phong, danh tiếng của Sở Ly không nhỏ. 

Phó Mộng Sơn gật đầu:

- Tiểu Sở đắc thủ, bị trọng thương, không biết đã trốn đến nơi đâu để chữa thương rồi.

- Rất có khả năng là như vậy! 

Hứa Hoàn Đức nói.

Phó Mộng Sơn cười ha hả nói:

- Lại lập được một đại công, tiểu Sở cũng thật là phúc tinh của chúng ta! 

- Như vậy cũng không thể nào xuống được.

Hứa Hoàn Đức lắc đầu:

- Danh tiếng quá thịnh, cứng quá sẽ dễ gãy... Lần này nếu như giết được Cổ Kỳ thật, Quang Minh thánh giáo sẽ điên cuồng trả thù, không phải chỉ là đùa giỡn không thôi! 

- Như vậy cũng đúng, ngày sau còn dài.

Phó Mộng Sơn nói:

- Sau khi trở nên chúng ta nên khuyên nhủ, để hắn nghỉ một chút, đàng hoàng bế quan luyện công một quãng thời gian thì hơn. 

Hứa Hoàn Đức gật đầu.

Tiếng bước chân bỗng nhiên vang lên, Chu Lương sải bước đi vào, ôm quyền nói:

- Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh! 

Hắn dâng một ống trúc đã được phong kín cho Phó Mộng Sơn.

Phó Mộng Sơn mở ra, lại lấy ra một tờ giấy nhìn một lần, sắc mặt buông lỏng, cười ha hả đưa cho Hứa Hoàn Đức.

Sau khi Hứa Hoàn Đức xem xong cũng nở một nụ cười, lắc đầu nói: 

- Khá lắm, đúng là đã bị hắn giết!

- Quả thực là kỳ công, cần phải thưởng hắn một phen!

Phó Mộng Sơn cười ha hả nói. 

Trần Đông Hải vội hỏi:

- Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh, Cổ Kỳ đã bị giết rồi sao?

- Hừm, lần này là tiểu Sở đã cứu ngươi! 

Phó Mộng Sơn cười nói:

- Nếu không phải tiểu Sở liều mạng giết Cổ Kỳ thì ngươi cứ đàng hoàng đi thủ hoàng lăng đi thôi!

- Như vậy Sở Bách phu trưởng đâu rồi? 

- Có khả năng hắn đang tìm kiếm nơi chữa thương.

Phó Mộng Sơn nói:

- Hắn thông minh lắm, chỉ cần không bị giết chết tại chỗ thì sẽ có thể giữ được tính mạng, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ trở về! 

- Vạn hạnh vạn hạnh!

Trần Đông Hải thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Rốt cục không cần đi thủ hoàng lăng nữa, cám ơn trời đất! 

Những ngày tháng thủ hoàng lăng quả thực so với ngồi tù còn khó chịu hơn, cả đời bị phế, sống không bằng chết.

Phó Mộng Sơn đứng lên nói:

- Ta sẽ lập tức đi tới Hoàng Cung, lão Hứa, tăng số nhân thủ tìm hiểu tin tức của Sở Ly! 

Hứa Hoàn Đức gật đầu.

Một vầng tăng treo ở phía chân trời.

Bóng đêm mông lung, Lục Ngọc Dung lẳng lặng ngồi ở bên trong tiểu đình, sóng mắt rơi vào trên mặt của Sở Ly, bất động thật lâu. 

Sở Ly ngửa mặt lên trời nằm ở trên bàn đá của tiểu đình, khí tức hoàn toàn không có, thân thể cứng ngắc, không khác gì người chết.

Đám người tiểu Mị ngồi ở bên cạnh tiểu đình che chở cho nàng, sợ thương thế của Lục Ngọc Dung tăng thêm.

Lo lắng của các nàng đã trở thành sự thật, quả nhiên thương thế của Lục Ngọc Dung đã bị tâm tình ảnh hưởng, vẫn triền miên không đi, trái lại còn có xu thế càng ngày càng nặng. 

Lục Ngọc Thụ mặc một thân y sam màu trắng, chắp tay đi dạo, chậm rãi tiến vào tiểu đình.

Hắn liếc mắt nhìn Lục Ngọc Dung:

- Tiểu muội, người chết không thể sống lại được, đã bảy ngày rồi, hồn phách cũng đã rời đi, chôn đi thôi, để hắn xuống mồ đi. 

Lục Ngọc Dung lắc đầu một cái.

Lục Ngọc Thụ bất đắc dĩ ngồi vào bên người nàng, than thở:

- Không phải muội thực sự thích tiểu tử này đó chứ? 

Lục Ngọc Dung thu hồi ánh mắt từ trên mặt của Sở Ly, liếc nhìn hắn một chút:

- Không có.

- Thật không có sao? 

Lục Ngọc Thụ cười nói:

- Ta biết lúc trước là muội lừa gạt chúng ta, đừng đùa mà thành thật đó!

Lục Ngọc Dung lắc đầu. 

Lục Ngọc Thụ nói:

- Bởi vì hắn cứu muội cho nên vì lẽ đó muội mới động chân tình sao?

Lục Ngọc Dung nhíu mày nói: 

- Nhị ca, đi nhanh đi, để lỗ tai ta yên tĩnh một chút.

- Sở Ly đã chết rồi, dù muội có động chân tình thì cũng vô dụng.

Lục Ngọc Thụ nói: 

- Có điều ta biết người chết rồi thường thường sẽ niệm tình hắn, càng dễ để đánh động lòng người, muội phải cẩn thận một chút!

- Huynh thật là đáng ghét!

Lục Ngọc Dung tức giận: 

- Chẳng ta phải nói cho huynh biết để ta yên lặng một chút sao?

Lục Ngọc Thụ nói:

- Muội đã yên lặng được mấy ngày rồi! 

Lục Ngọc Dung lúc lắc bàn tay ngọc nói:

- Cút!

Lục Ngọc Thụ thấy sắc mặt của nàng trầm xuống, đã giận thật, biết mình có nói, chọc nàng cười cũng vô dụng, hắn bất đắc dĩ lắc đầu đứng lên: 

- Được rồi, muội đừng quá thương tâm nữa, người trong võ lâm, sinh tử vốn là chuyện rất tầm thường, chúng ta cũng sẽ phải chết, mà muội cũng không phải là nữ nhân bình thường!

- Ai nói hắn chết rồi chứ?

Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng, vung vung tay không muốn để ý đến hắn. 

Lục Ngọc Thụ thở dài, xem ra tiểu muội thật sự thích Sở Ly, thế nhưng lúc này hắn đã chết, thực sự là đáng tiếc.

Hắn liếc mắt nhìn Sở Ly ở trên bàn đá, chuẩn bị rời đi.

Bước chân hắn bỗng nhiên dừng lại, vội nói: 

- Ồ?

Một trận gió lớn đột nhiên nổi lên, mọi người dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng lảo đảo, thân thể vội vã ổn định lại.

Trong tiếng ô ô, gió mạnh gào thét. 

Hoa cỏ chung quanh phủ phục về phía tiểu đình, giống như đang cúi chào quân vương vậy, cây cối ở phía xa xa bay phần phật, cũng khom lưng về phía bên này, tiếng lá cây xào xạc vang lên liên miên.

Giống như Sở Ly sinh ra lực hút vô cùng vô tận, tất cả mọi thứ chung quanh nhào về phía hắn.

Mọi người vừa ổn định thân thể lại, lá cây cánh hoa liên tục kéo tới, trong nháy mắt đã bao phủ Sở Ly vào bên trong, không nhìn thấy thân thể đâu nữa. 

Lục Ngọc Thụ chống vào cây cột híp mắt quan sát.

Chúng nữ vung tay áo lên ngăn tạp vật đang vọt tới, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào Sở Ly không chớp lấy một cái.

- Ầm! 

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, cát đá lá cây liên tục bay ngược ra ngoài.

Sở Ly chậm rãi dâng lên, khi lên vị trí cách cái bàn đá ba thước mới dừng lại, vừa vặn ở vị trí đỉnh đầu của mọi người, mái tóc trên đầu tung bay, áo tím bay phần phật.

Lực lượng cuồn cuộn ở chung quanh thân thể hắn mãnh liệt giống như sóng biển, từng đợt nối tiếp từng đợt. 

Sở Ly bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt có ánh sáng màu xanh lóe lên, rất nhanh đã biến mất, khôi phục vẻ trong trẻo trong suốt, không nhìn ra được sự sắc bén của cao thủ võ lâm.

Hắn chậm rãi ngồi thẳng lên, hai chân chậm rãi rơi xuống đất.

Lực lượng cuồn cuộn tức thì biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, giống như chưa từng xuất hiện vậy. 

Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Sở Ly nở một nụ cười, nhìn về phía Lục Ngọc Dung rồi hỏi:

- Ta đã ngủ bao lâu rồi?

Lục Ngọc Dung hít sâu một hơi, ngăn chặn tâm tình đang cuồn cuộn, lạnh nhạt nói: 

- Bảy ngày!

- Bảy ngày...

Sở Ly lắc đầu nói: 

- Đã lo lắng tới sắp hỏng rồi đúng không?

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

- Ta lo lắng cái gì chứ? 

Sở Ly cau mày:

- Thương thế của ngươi còn chưa tốt sao?

Hắn dứt lời bước một bước vọt đến bên người Lục Ngọc Dung, vươn tay vỗ vào áo nàng một cái. 

Đám nội lực của Đại Quang minh kinh như ngọn lửa đang cháy hừng hực, chưởng kình của Sở Ly đụng vào, nó như tìm được chủ nhân, vội vã tiến vào trong bàn tay của hắn, sau đó bị Thiên Ma châu nuốt vào một cái.

Quanh thân Lục Ngọc Dung lập tức trở nên ung dung, chẳng khác nào đã gỡ gánh nặng vạn cân xuống.

Cỗ nội lực Đại Quang minh kinh này của Phương Thanh Dương kỳ dị tới cực điểm, rõ ràng đã tiêu diệt đi, thế nhưng rất nhanh lại xuất hiện, giống như bất tử bất diệt vậy. 

Lần này dường như Sở Ly đã triệt để loại trừ nó, trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, không có cảm giác bám dai như đỉa nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.