Bạch Bào Tổng Quản

Chương 696: Kinh sợ thối lui



Sở Ly lại ném ra một đao.

Phương Thanh Dương lóe lên một cái rồi biến mất ở tại chỗ, phi đao bắn vào khoảng không. 

Khi hắn biến mất, một đao lại bắn về phía Sở Ly.

Sở Ly cũng lóe lên rồi biến mất, Quang Minh đao cũng bắn vào khoảng không.

Trong nháy mắt Thiên Ma châu đã rơi xuống tim, quanh thân hắn có lực lượng vô cùng mãnh liệt, vết thương nhanh chóng được cầm máu, dần dần co rút và hợp lại, Thiên Ma thân cực kỳ mạnh mẽ, một chút thương thế nhỏ như vậy không đáng để nhắc tới. 

Khô Vinh kinh vận chuyển linh khí thiên địa tinh khiết đến cực điểm, hơn một nửa vận chuyển Tuyệt Vân thần công, gần một nửa còn lại thì tiến vào vết thương, tăng nhanh tốc độ vết thương khép lại.

Phương Thanh Dương cảm thấy Quang Minh đao và phi đao của đối phương khó phân được cao thấp, tốc độ nhanh hơn một phần, lại bị thế công hung hãn không sợ chết của đối phương san bằng. Nếu cứ tiếp tục như thế, tuy rằng Sở Ly bị thương, thế nhưng mình cũng không chống đỡ nổi.

Cái tên Sở Ly này có thể chất quá mạnh mẽ. 

Một đao lần trước là chân chính bắn trúng vào ngực, không ngờ đối phương lại không chết, lại trúng một đao và mấy đòn Đại Quang Minh thần quyền, đổi lại là người bên ngoài thì đã sớm chết mấy lần rồi.

Nhưng đối phương trong bảy ngày ngắn ngủi đã sinh long hoạt hổ, hiển nhiên là thiên phú dị bẩm, mình không thể đối cứng cái này với hắn được.

Ưu thế lớn nhất của mình là tu vi, nội lực của Đại Quang minh kinh thâm hậu tinh xảo, hơn được Sở Ly một bậc. 

Hắn toàn lực đánh ra một đạo Đại Quang Minh thần quyền, đủ để làm cho một cao thủ Thiên Ngoại Thiên mất mạng, hắn phải nhanh giải quyết Sở Ly một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Sở Ly sử dụng Tuyệt Vân thần chưởng.

- Ầm. 

Sau khi một tiếng vang trầm thấp vang lên, quyền chưởng của hai người va chạm vào nhau.

Lập tức quyền chưởng như là dính lại với nhau vậy, hai người trực tiếp so đấu nội lực.

Quyền kình Đại Quang Minh thần quyền của Phương Thanh Dương nhảy vào trong lòng bàn tay của Sở Ly. 

Thiên Ma châu đã rơi xuống tim hắn, không thể nuốt chửng cỗ quyền kình này, Sở Ly chỉ có thể thúc giục nội lực của Tuyệt Vân thần công nhào tới, bao vây lấy nó, không ngừng nuốt chửng và hòa tan nó mà thôi.

Mất một lúc, quyền kình của Đại Quang Minh thần quyền đã bị thôn phệ, hóa thành nội lực tinh khiết tới cực điểm của Tuyệt Vân thần công.

Hai người đánh giáp lá cà, giống như binh sĩ hai đội xung phong chiến đấu vậy. 

Nội lực tới từ Tuyệt Vân thần công của Sở Ly hơi kém hơn Phương Thanh Dương về độ tinh khiết, hơn nữa nội lực của Phương Thanh Dương lại cuồn cuộn, ép cho Sở Ly liên tục lùi về phía sau, chỗ nội lực giao chiến từ chậm rãi bàn tay hắn chạy tới cổ tay, lại tới cánh tay, vai.

Khi hai người dùng bả vai đấu với nhau, Sở Ly đã có một tia thế yếu.

Độ rộng đan điền và kinh mạch của hắn không bằng Phương Thanh Dương, Đại Quang minh thân có chỗ độc đáo của riêng mình, kinh mạch rộng rãi tới cực điểm, giống như quanh thân đều là kinh mạch, nội lực cuồn cuộn như đại dương cuồn cuộn, kinh mạch không tạo thành trở ngại của bản thân đối phương. 

Kinh mạch của Sở Ly cũng rất rộng rãi, nhưng so sánh với Đại Quang minh thân vẫn còn kém xa, cũng còn may hắn có linh khí vô cùng vô tận.

Kinh mạch của Sở Ly kiên cố, so với Đại Quang minh thân chật hẹp giống như binh sĩ hai đội đang giao chiến ở thung lũng chật hẹp vậy.

Phương Thanh Dương có binh lính tinh nhuệ mà trận hình lại thâm hậu, nhưng thung lũng rất chật, không có cách nào phát huy ra được toàn bộ ưu thế. 

Binh lính của Sở Ly không đủ tinh nhuệ, nhưng có thể tiêu hao vô cùng vô tận, vừa chết lớp trước thì lớp sau đã lao lên, tử chiến không lùi, thuần túy là dựa vào số lượng để chống đối binh sĩ do Phương Thanh Dương đưa tới.

Phương Thanh Dương nhìn về phía hắn, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng, hắn thúc giục nội lực cuồn cuộn không dứt của mình, đè tới, hắn không tin Sở Ly có thể ngăn cản được quá lâu.

Sở Ly đã dần dần không ngăn được, cho dù nội lực của hắn vô cùng vô tận, nhưng không sánh được với Phương Thanh Dương về độ tinh khiết. Hắn chậm rãi lùi về phía sau, từ vai chậm rãi hướng về phía tim. 

Sở Ly cắn răng, đột nhiên thu lại Thiên Ma thân, trong nháy mắt Thiên Ma châu đã xuất hiện ở ngực.

Sau một khắc nó đã xuất hiện ở trước nội lực cuồn cuộn của Đại Quang minh kinh, nuốt vào một cái, áp lực khổng lồ đột nhiên hết sạch, nội lực của Tuyệt Vân thần công lần nữa được đẩy lên bàn tay.

Sau đó, Thiên Ma châu xuất hiện ở cổ tay, không ngừng thu nạp nội lực tới từ Đại Quang minh kinh. 

Phương Thanh Dương cảm thấy thân thể của Sở Ly như một cái động không đáy, nội lực rót vào trong đó như đá chìm đáy biển, chuyện này đã nhem nhóm ngạo khí và cố chấp của hắn, hắn cũng muốn xem xem đối phương có thể hấp thu được bao lâu!

Sở Ly không để ý tới nội lực của Phương Thanh Dương, chỉ thúc giục nội lực của Tuyệt Vân thần công, làm cho nội lực càng ngày càng tinh khiết, lại phân một phần tâm tư, vận chuyển linh khí để chữa trị vết thương.

Từng chu viên trôi qua, Tuyệt Vân thần công không ngừng làm cho luồng nội lực kia tinh khiết, không cho Thiên Ma châu cắn nuốt mất, chỉ lưu chuyển từng chu thiên ở trong người, một lần lại một lần, không ngừng làm cho nó tinh khiết. 

Đến sau đó, luồng nội lực này hóa thành một tia nhỏ, tung bay ở trong kinh mạch chẳng khác nào một sợi tóc vậy.

Nhưng kinh mạch lại có cảm giác đau đớn mơ hồ, tia nhỏ này như là điện quang vậy, chỗ nó bơi lội, kinh mạch đều bị tổn thương.

Thời gian trôi qua, vầng trăng chậm rãi di chuyển ở trong màn đêm. 

Sau một canh giờ, vẻ mặt của Sở Ly và Phương Thanh Dương đều sáng láng, không hề buồn ngủ.

Sau hai canh giờ, vẻ mặt của hai người vẫn sáng láng.

Sau ba canh giờ, ánh mặt trời sáng choang, hai người vẫn không hề có giấu hiệu gì là mệt mỏi, hai mắt tràn ngập tinh mang lập lòe. 

Lãnh Thu và Lãnh Tình đẩy cửa đi vào tiểu viện, nhìn thấy quyền chưởng của hai người giằng co không nhúc nhích, các nàng lập tức dừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Phương Thanh Dương.

Sở Ly liếc mắt ra hiệu cho các nàng, nói:

- Vào đi, vị này chính là pháp vương Phương Thanh Dương của Quang Minh thánh giáo, các ngươi cứ luyện kiếm của các ngươi đi. 

- Quang Minh thánh giáo?

Sắc mặt của nhị nữ hơi thay đổi.

Sở Ly nói: 

- Phương Thanh Dương, ngươi không xong rồi, không thắng nổi ta đâu!

Phương Thanh Dương cau mày nói:

- Không hẳn! 

- Muốn làm cho nội lực của ta hao hết là chuyện hão huyền!

Sở Ly nói:

- Sở trường lớn nhất của ta chính là nội lực chất phác. 

- Cũng bình thường mà thôi!

Phương Thanh Dương lạnh nhạt nói:

- Sở Ly, thực sự đáng tiếc, tuấn tài như ngươi vẫn phải chết ở dưới quyền của ta! 

Sở Ly hừ lạnh một tiếng:

- Ta rất muốn xem xem ai chết ở dưới tay của ai đó!

Ngón trỏ tay phải của hắn điểm một điểm về phía Phương Thanh Dương, Vấn Tâm chỉ được thi triển. 

Nội lực bắn tới, toàn bộ kinh mạch trên cả cánh tay đều bị thương, một tia nội lực tinh khiết nhất này hóa thành chỉ lực bắn về phía Phương Thanh Dương.

Phương Thanh Dương ra quyền đón đỡ.

- Ầm! 

Trong tiếng vang trầm, hai người đều lui lại một bước.

Sắc mặt của Phương Thanh Dương hơi thay đổi, hắn chỉ cảm thấy có một tia điện bắn vào trên nắm tay, bắn vào trong ngực, từng tầng nội lực nhưng lại không ngăn được nó, liên tiếp tan tác, không ngừng áp sát vào trái tim của hắn.

Hắn cau mày hừ lạnh nói: 

- Đây là võ công gì?

- Phệ hồn chỉ!

Sở Ly lạnh nhạt nói: 

- Võ công ta tự nghĩ ra, được chứ?

Bên hông hắn đột nhiên có một mảnh ánh kiếm bay lên, ánh kiếm thu liễm thành một điểm sáng, đâm đến yết hầu của Phương Thanh Dương.

Phương Thanh Dương cong ngón tay búng một cái. 

- Keng.

Trường kiếm bị đẩy ra, Phương Thanh Dương hóa thành một đạo ánh sáng bắn đi, từ phía xa xa truyền tới tiếng quát của hắn:

- Ta sẽ trở lại! 

Sở Ly thở một hơi dài nhẹ nhõm, lập tức xoay người đi vào nhà.

Hắn khoanh chân ngồi lên trên giường nhỏ, vận công chữa thương.

Kinh mạch ở dưới linh khí thiên địa thẩm thấu vào đang nhanh chóng được chữa trị, sau một canh giờ đã triệt để khôi phục, vết thương trên lồng ngực cũng đã khép lại, không hoàn toàn khôi phục, thế nhưng muốn động thủ cũng không ngại. 

Hắn mở mắt ra, vẻ mặt có chút uể oải.

Trải qua trận chiến này hắn cảm thấy rất mệt mỏi, trí tuệ và nội lực đều được dùng đến cực hạn, phát huy ưu thế của bản thân vô cùng nhuần nhuyễn, nếu như có một bước sai lầm trong tính toán thì sẽ lại là kết cục thoát thân.

Trước tiên dùng Chỉ xích thiên nhai và Xá Thân Tuyệt Mệnh đao buộc Phương Thanh Dương so đấu nội lực, nếu không phải Phương Thanh Dương khinh địch thì đối phương cũng sẽ không trực tiếp so đấu nội lực. 

Thiên Ma công biến thành Thiên Ma châu trung hoà thế yếu của hắn, hơn nữa lại thêm một đạo chỉ lực hại người hại mình kia, cuối cùng cũng đã dọa Phương Thanh Dương chạy đi, lần sau chưa chắc đã có thể có vận khí tốt như vậy!

Mình vẫn phải khổ tu, không thể ỷ vào tâm trí mà thủ thắng được nữa.

Hắn bỗng nhiên tươi cười, nội lực được Thiên Ma châu nuốt chửn cũng không ít, đã vượt qua chính hắn khổ tu một tháng. 

Trong tiểu viện, Lãnh Thu và Lãnh Tình đang ngồi ở một bên bàn đá nghỉ ngơi, lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy hắn đi ra, nhị nữ mỉm cười nói:

- Đại tổng quản đã đẩy lùi tên kia, pháp vương của Quang Minh thánh giáo hay sao?

Sở Ly gật đầu nói: 

- May mắn đẩy lui được một lần, lần sau thì không hẳn, các ngươi không nên tới đây nữa.

Phương Thanh Dương cũng được coi như là một đại nhân vật, cũng xem thường đả thương hai nữ nhân yếu đuối như các nàng, bằng không, hiện tại hai người đang phải phục dụng Kỳ Nguyên đan rồi.

Lãnh Tình nói: 

- Nghe thấy bên này không có động tĩnh, ta còn tưởng rằng đã kết thúc rồi.

Sở Ly than thở:

- Trong mấy ngày nay đừng tới đây, chỉ sợ hắn sẽ còn tới nữa! 

Đạo Vấn Tâm chỉ kia rất khó làm cho Phương Thanh Dương chân chính bị thương, nhất định hắn sẽ không cam lòng, còn có thể đi tìm đến lần nữa.

Vẻn vẹn thông qua hai trận tranh đấu, hắn đã nhìn ra được tính cách của Phương Thanh Dương, dường như có chút giống như người theo chủ nghĩa hoàn mỹ ở hậu thế, cuồng cố chấp.

Một khi bắt đầu làm một chuyện thì nhất định phải hoàn thành, hơn nữa còn phải hoàn thành một cách hoàn mỹ thì mới thôi. 

Nếu hắn ta đã muốn giết mình thì nhất định sẽ giết, chắc chắn sẽ không bỏ dở giữa chừng.

Huống hồ tuổi còn trẻ mà hắn đã ở địa vị cao, kiêu căng tự mãn, cũng tuyệt không cho phép mình thất bại, có lẽ trong hai ngày nay sẽ lại giết tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.