Bạch Bào Tổng Quản

Chương 709: Thanh lộc



Nữ tử này là Tiêu Nguyệt Linh.

Tiêu Nguyệt Linh lạnh nhạt nói: 

- Đệ tử tông môn mới vào đời, ta đến trông chừng một, hai, cũng coi như trả lại một đoạn ân tình của tông môn, ngươi quen biết Thiên Hành sao?

Sở Ly cười híp mắt nhìn về phía Triệu Thiên Hành:

- Cô cô là nói Triệu huynh sao? Hắn không phải là người của Nhạn Hành môn sao? 

Triệu Thiên Hành giương giọng kêu lên một tiếng:

- Sư thúc!

Hắn nhìn thấy Sở Ly và sư thúc Tiêu Nguyệt Linh quen biết hắn, trên mặt có vẻ lúng túng, sau đó hắn lại coi như không có chuyện gì xảy ra, nói: 

- Sư thúc quen biết Sở huynh sao?

- Ngươi nói xem!

Tiêu Nguyệt Linh tức giận. 

Triệu Thiên Hành lắc đầu một hồi cười khổ nói:

- Thiếu chút nữa đã quên xuất thân của sư thúc, Sở huynh, thực sự xin lỗi, ta đã lừa ngươi.

Sở Ly cười nói: 

- Không ngừng lừa gạt, xem như ta đã bị Triệu huynh ngươi đùa nghịch xoay quanh, đầu tiên là Phi Ưng môn, sau đó lại là Nhạn Hành môn, kết quả một cái cũng không phải, quả nhiên không hổ là cao đồ Thanh Lộc nhai, lợi hại!

Triệu Thiên Hành nhìn qua ôn hòa có lễ, hơn nữa lại rất thân mật thân thiết, cộng thêm tướng mạo anh tuấn, sẽ rất dễ làm cho người ta có hảo cảm, dễ dàng tiếp cận lời hắn nói. Kỳ thực miệng không có một câu nào là nói thật, lời nói dối giống như là bản năng từ lúc sinh ra đã mang theo vậy, đầu óc không cần suy nghĩ, bản năng đã đưa ra lời nói dối.

Triệu Thiên Hành cười nói: 

- Ở trước mặt của Sở huynh, không có người ngoài thì ta mới dám báo sư môn.

Lời này của hắn cũng không phải là lời nói dối, có điều hắn nói chuyện thật thật giả giả, ngoại trừ Sở Ly ra, người bên ngoài rất khó làm được rõ ràng.

Bốn tăng nhân mặc áo xám cũng không để ý cho lắm, vẫn thành thạo điêu luyện làm tiêu hao nội lực của Triệu Thiên Hành, chờ hắn không chống đỡ được, không tạo ra áp lực quá lớn cho hắn. Lúc này Triệu Thiên Hành có thể phân tâm nói chuyện, nhìn như chỉ rơi xuống hạ phong, cũng không quá tốn sức. 

Sở Ly lắc đầu bật cười.

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Các ngươi làm quen khi nào vậy? 

- Vừa nãy mới gặp mặt.

Sở Ly nói.

Triệu Thiên Hành nói: 

- Sư thúc, là Sở huynh cứu ta một mạng, vừa nãy một tên A Tu La khác đã chạy tới, thiếu chút nữa ta đã mất mạng.

Tiêu Nguyệt Linh hừ lạnh một tiếng:

- Hắn chạy thoát khỏi tay ta! 

Nàng nhìn về phía Sở Ly:

- May nhờ có ngươi, bằng không tội lỗi của ta sẽ lớn hơn, Thiên Hành là đệ tử vừa xuống núi, kinh nghiệm võ lâm còn thiếu, rất dễ chịu thiệt.

Sở Ly cười nói: 

- Cô cô quá lo rồi, bằng vào bản lĩnh của Triệu huynh, chỉ có hắn làm cho người khác chịu thiệt, sao hắn có thể chịu thiệt được chứ?

Tiêu Nguyệt Linh lườm hắn một cái, hừ lạnh nói:

- Đưa A Tu La cho ta đi! 

Sở Ly quay đầu nhìn về phía Pháp Tướng, bất đắc dĩ nói:

- Đại sư, xin lỗi.

Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ, nói với Tiêu Nguyệt Linh: 

- Hóa ra là Tiêu thí chủ, bần tăng thất lễ, nếu Tiêu thí chủ đến đây thì bần tăng cũng xin cáo lui.

Hắn đã biết thân phận của Tiêu Nguyệt Linh, tiểu thư đời trước của phủ Dật Quốc công, muội muội của Tiêu Quốc Công gia, đệ tử Thanh Lộc nhai, có nàng ở đây, nhất định Sở Ly sẽ nghe nàng, mấy người mình không có phần thắng nào nữa.

Đã như vậy, cũng không cần dây dưa nhiều, tay hắn hợp thành hình chữ thập thi lễ, trầm giọng nói: 

- Đi thôi!

Bốn tên tăng nhân mặc áo xám nhẹ nhàng lùi về phía sau, sau đó cùng theo ở phía sau lưng của Pháp Tướng nhẹ nhàng đi.

Sở Ly lắc đầu than thở: 

- Cô cô, các người muốn lấy A Tu La làm gì vậy?

- Bọn họ có thể trấn áp, chúng ta cũng có thể.

Tiêu Nguyệt Linh hừ lạnh nói: 

- Bằng cái gì mà chỗ tốt đều bị đám người này chiếm hết đi vậy chứ?

Sở Ly cười cười.

Tiêu Nguyệt Linh nói với Triệu Thiên Hành: 

- Các ngươi cũng coi như đã quen biết một chút, đừng trở thành kẻ thù.

- Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?

Triệu Thiên Hành vội vã cười nói: 

- Sở huynh có ân cứu mạng với ta, sao có thể trở thành thù được chứ, sư thúc quá lo.

Tiêu Nguyệt Linh gật đầu:

- Như vậy cũng tốt, ngươi cẩn thận vận công đi. 

Nàng thông minh nhanh trí, liếc mắt đã thấy thấu tâm tư khó chịu của Triệu Thiên Hành, biết hắn đố kị với Sở Ly, chỉ là bản tính của hắn không xấu, cho nên nàng cũng không sợ hai người trở mặt thành thù.

Triệu Thiên Hành ôm quyền nói với Sở Ly:

- Sở huynh, đừng cảm thấy lạ vì chuyện này. 

Sở Ly lắc đầu cười cười.

Triệu Thiên Hành khoanh chân ngồi xuống vận công thổ nạp, nhanh chóng khôi phục nội lực.

Trải qua phen tranh đấu này, nội lực của hắn đã cạn, thương thế cũng mơ hồ phát tác, lúc này hắn đang gắng gượng nói chuyện với Sở Ly. 

Tiêu Nguyệt Linh chỉ chỉ vào bên cạnh, hai người đi ra xa chừng một trăm thước, Tiêu Nguyệt Linh đánh giá Sở Ly.

Sở Ly cười nói:

- Cô cô nhìn cái gì vậy? 

- Không nghĩ tới ngươi có thể trưởng thành như vậy.

Tiêu Nguyệt Linh lắc đầu nói:

- Lúc trước dù thế nào ta cũng không nghĩ ra được. 

Khi đó tư chất của Sở Ly cũng lợi hại, nhưng còn xa không tới mức trong thời gian ngắn đã trưởng thành đến tình trạng này như thế, không ngờ lại đè ép được Pháp Viên của Đại Lôi Âm tự một đầu, mơ hồ trở thành đệ nhất cao thủ thanh niên, bắc Sở Ly nam Đỗ Phong, danh tiếng vô lượng.

Sở Ly cười cợt.

Tiêu Nguyệt Linh nói: 

- Ngươi và Tiểu Kỳ đã xảy ra chuyện gì?

Sở Ly thở dài.

Tiêu Nguyệt Linh hừ lạnh nói: 

- Ánh Hồ đã nói với ta, ngươi sẽ bỏ mặc Tiểu Kỳ để nó đi lên trên đường Thiên Thần sao?

- Ta đã bái vào Tử Vân Sơn.

Sở Ly nói: 

- Đang tu luyện Vạn Tượng Quy tông.

Đôi mắt sáng của Tiêu Nguyệt Linh lập lòe, nhẹ nhàng gật đầu:

- Cuối cùng cũng coi như ngươi có chút lương tâm, ngươi có thể luyện thành Vạn Tượng Quy tông hay không? 

Sở Ly nói:

- Đang cố gắng tu luyện.

- Cũng không phải vội. 

Tiêu Nguyệt Linh nói:

- Muốn trở thành Thiên Thần không phải dễ như vậy, cho dù mặc kệ nó thì nó luyện cả đời cũng chưa chắc đã có thể thành công được, đợi khi hỏa hầu Vạn Tượng Quy tông của ngươi sâu hơn, phá tâm tình của nó là được. Chỉ sợ Vạn Tượng Quy tông của ngươi không tiến bộ nhanh bằng tâm tình của nó mà thôi.

Sở Ly mỉm cười nói: 

- Sớm muộn gì ta cũng sẽ phá tan tâm tình của nàng.

- Hừm, ta vẫn đang nhìn đây.

Tiêu Nguyệt Linh hừ lạnh nói: 

- Có thể trở thành đệ tử của Tử Vân Sơn thì cũng là cơ duyên, cố gắng nắm chặt, đừng làm cho phủ Quốc Công mất mặt.

Sở Ly gật đầu:

- Đúng rồi, có người nói Thanh Lộc nhai là lấy Linh Hạc quyết làm cơ sở, cô cô có thể truyền cho ta Linh Hạc quyết hay không? 

- Ngươi nghĩ thật hay!

Tiêu Nguyệt Linh tức giận:

- Linh Hạc quyết là tâm pháp căn bản của Thanh Lộc nhai, làm sao có khả năng truyền ra ngoài được chứ? 

Sở Ly thất vọng thở dài.

- Võ công của Tử Vân Sơn đã đủ để ngươi luyện rồi, ngươi muốn Linh Hạc quyết làm gì!

Tiêu Nguyệt Linh hừ lạnh nói: 

- Cứ đàng hoàng tu luyện, đừng mơ tưởng xa vời như thế!

Sở Ly cười gật đầu.

- A Di đà phật. 

Một tiếng phật hiệu truyền đến, sau đó là một tiếng gọi vang vọng:

- Sở thí chủ.

Sở Ly nhíu nhíu mày: 

- Pháp Viên, sao lại lén lén lút lút thế chứ?

- Tiểu tăng có mấy câu nói muốn nói cùng Sở thí chủ.

Thanh âm bình thản của Pháp Viên chậm rãi truyền đến. 

Sở Ly quay đầu nói:

- Cô cô, ta đi xem xem một chút.

- Đi đi. 

Tiêu Nguyệt Linh lúc lắc bàn tay ngọc.

Sở Ly nhẹ nhàng rời đi, đi vào bên trong một toà tiểu đình bên ngoài một dặm.

Đây là một toà dịch đình, chỉ có một mình Pháp Viên lẳng lặng đứng ở trong đình, tăng bào màu xám tung bay, phong thần tuấn lãng. 

Sở Ly lách vào tiểu đình, cười tủm tỉm:

- Gọi ta đến bên này, là các ngươi muốn cướp A Tu La đúng không?

- Chuyện này cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi. 

Pháp Viên lắc đầu than thở:

- Nếu như Sở thí chủ giúp đỡ, tiểu tăng chỉ có thể tiếp tới cùng, cuốn lấy thí chủ.

- Được rồi. 

Sở Ly nói:

- Thật ra ta rất muốn hỏi một chút, xem Đại Lôi Âm tự các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Không phải đã trấn áp A Tu La rồi hay sao? Tại sao lại gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, nhìn qua so với trước đó còn càn rỡ hơn nữa!

- Quang Minh thánh giáo! 

Pháp Viên nghiêm túc nói:

- Bọn họ đã luyện thành thuật thuần phục A Tu La, đã bị bọn họ thuần phục hai mươi người rồi.

Sắc mặt của Sở Ly cũng nghiêm trang lại, trầm giọng nói: 

- Các ngươi bỏ mặc bọn chúng đến Đại Quý làm ngang ngược hay sao?

Pháp Viên nói:

- Bọn họ đã phái ra không ít cao thủ, đánh cho chúng ta trở tay không kịp, lần sau sẽ không dễ đắc thủ như vậy nữa. Thế nhưng tư thế trấn áp cũng phá hoại, có không ít A Tu La chạy ra ngoài, hiện tại đệ tử tệ tự đang truy tung những tên A Tu La này! 

- Ài.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Đã chạy ra bao nhiêu người? 

- Hai mươi hai người.

Pháp Viên gian nan phun ra một con số, vẻ mặt có chút lúng túng.

Sở Ly lườm hắn một cái. 

Pháp Viên nói:

- Sở thí chủ, ngươi cần phải cẩn thận Quang Minh thánh giáo.

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Bọn họ vẫn muốn tìm ta gây phiền phức, đương nhiên ta biết rất rõ.

- Người mà bọn họ thuần hóa đều là A Tu La hàng đầu, có mấy người còn có tu vi mạnh hơn so với ta.

Pháp Viên cau mày nói: 

- Ta lo lắng bọn họ sẽ dùng để đối phó với ngươi.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.