- Dường như không có liên quan gì tới hai chữ nhân hậu cả?
Sở Ly nói:
- Đây là suy nghĩ của người thường, kỳ thực Pháp Viên rất dễ thân cận, Triệu huynh thử một chút thì sẽ biết... Cô cô, các ngươi đã có việc thì ta sẽ cáo từ trước.
- Ngươi đang vội vã làm gì vậy?
Tiêu Nguyệt Linh nói.
Sở Ly trầm ngâm một hồi rồi than thở:
- Muốn đi thăm dò về phủ Tể Quốc Công một chút.
- Ngươi đi thăm dò phủ Tể Quốc Công?
Tiêu Nguyệt Linh kinh ngạc hỏi.
Sở Ly nói:
- Hiện giờ ta là bí vệ cấm cung, phủ Tể Quốc Công có chút vấn đề, cần phải điều tra cho rõ.
Tiêu Nguyệt Linh cười nói:
- Ngươi càng ngày càng có tiền đồ, trở thành bí vệ cấm cung, còn tra xét phủ Quốc Công, lá gan không nhỏ.
- Tình thế bức bách, pahri đi từng bước một tới nước này mà thôi.
- Phủ Tể Quốc Công có vấn đề gì vậy?
- Kéo quan hệ với Quang Minh thánh giáo, ta muốn nhìn một chút xem rốt cuộc có phải là thật hay không.
- Phủ Quốc Công sẽ không làm ra loại chuyện này!
- Ta cũng không tin, vì lẽ đó ta muốn tra xét một chút, để người bên ngoài đến tra xét ta sẽ không yên lòng.
- Hừm, đi đi.
Tiêu Nguyệt Linh lúc lắc bàn tay ngọc nói:
- Cẩn thận một chút, tên Tể Quốc Công này không phải là người bình thường, không dễ đối phó như vậy.
Sở Ly gật đầu, ôm quyền một cái, cười cười với Triệu Thiên Hành, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Tiêu Nguyệt Linh nhìn phương hướng hắn biến mất, lắc đầu một cái rồi thở dài.
- Sư thúc lo lắng cho Sở huynh hay sao?
Triệu Thiên Hành nói:
- Sở huynh làm việc thận trọng, sẽ không có vấn đề gì cả.
- Ngươi có biết quan hệ giữa mười hai phủ Quốc Công và hoàng thất không? Quên đi, nói những chuyện này ngươi cũng không hiểu, mau mau chữa thương đi!
- Sư thúc, vậy chúng ta còn đi bắt A Tu La nữa không?
Triệu Thiên Hành cau mày nói:
- Bị Đại Lôi Âm tự đoạt đi, thật sự rất không cam tâm.
- Đi tới đâu bắt đây chứ?
Tiêu Nguyệt Linh lắc đầu nói:
- Lần này là may mắn đụng phải chúng, lần sau thì lại không hẳn may mắn được như thế!
- Không bằng, bảo Đại Lôi Âm tự phân một tên cho chúng ta được chứ?
Triệu Thiên Hành nói:
- Ta thấy Sở huynh và Pháp Viên có giao tình không tệ, thương lượng một chút, có lẽ có thể thành công được.
- Thiên Hành, ngươi...
Tiêu Nguyệt Linh thở dài một hơi rồi nói:
- Ngươi có cảm giác mình là đệ tử của Thanh Lộc nhai, vì lẽ đó người khác đều phải xoay quanh ngươi, suy nghĩ thay ngươi đúng không?
Triệu Thiên Hành ngại ngùng cười cười.
Tiêu Nguyệt Linh nói:
- Pháp Viên và Sở Ly, ai mà không phải là thiên kiêu chi tử, dựa vào cái gì mà phải để ý tới Thanh Lộc nhai chứ? Nếu như ngươi nghĩ như thế, rất khó ở chung được với bọn hắn!
- Kỳ thực cũng không có gì cả.
Triệu Thiên Hành cười nói:
- Ta và Sở huynh ở chung cũng rất vui vẻ.
Tiêu Nguyệt Linh hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi thật là ngốc nghếch, thật sự không nên để cho ngươi xuống núi như vậy!
- Đừng mà.
Triệu Thiên Hành giật mình:
- Dù sao cũng đi ra rồi, cũng không thể trở về đó chứ?
Thật vất vả hắn mới có thể xuống núi, ngày nhớ đêm mong, rốt cuộc đã đi ra ngoài. Lúc này lại sắp trở về núi, lại không thể đi ra ngoài nữa, như vậy không phải ủy khuất chết người sao.
- Vậy ngươi phải đồng ý với ta, không được ta cho phép, không cho phép báo ra thân phận của chính ngươi, sau này ngay cả tên cũng sửa lại, không gọi là Triệu Thiên Hành nữa!
Tiêu Nguyệt Linh hừ lạnh nói.
Nàng có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Thiên Hành.
Tư chất võ học của Triệu Thiên Hành tuyệt đỉnh, chỉ là tính cách có chút vấn đề, vẫn còn giống như đứa trẻ ấu trĩ, ở chỗ nào cũng nghĩ bản thân mình là trung tâm, mà lại nói dối không nháy mắt, không biết câu nào là thật, câu nào là nói dối.
Loại tính cách này cần phải mài giũa một phen, lại ăn mấy lần thiệt thòi lớn thì mời có thể chuyển biến tốt đẹp lên được.
Trước khi hắn thành thục, thực sự không thể để hắn báo ra cái tên Thanh Lộc nhai, tránh bôi đen cho Thanh Lộc nhai.
- Vâng.
Triệu Thiên Hành vội noi.
Hắn thầm than quả thực là báo ứng, lúc trước nói dối Sở Ly, không muốn báo ra gốc gác của mình, bây giờ lại bị sư thúc dăn dạy, không được nói tên thật. Ngay cả đại danh của Thanh Lộc nhai cũng không thể báo ra, thật là phung phí của trời!
Sở Ly trở về Khánh Vân thành, ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ trong phòng ngủ của mình, Đại Viên Kính Trí được thúc giục, ở trong gương lóe lên kinh văn của Thông Văn kinh.
Tổng cộng có hơn 500 chữ, rất nhanh đã chảy xuôi một lần, tiếp theo lại tiếp tục lưu chuyển, một lần lại một lần.
Tinh thần của hắn mạnh mẽ, một đêm không ngủ, trên mặt kính vẫn đang lưu chuyển kinh văn, tâm thần và kinh văn chậm rãi quấn quanh, đồng thời tuy hai mà một, thân thể sinh ra một loại biến hóa không tên.
Lúc sáng sớm, hắn chậm rãi mở mắt ra thì chợt phát hiện ra trời đất xung quanh rất là trong lành, cảm giác sảng khoái như là sau cơn mưa vậy.
Hắn nở một nụ cười, xem ra Thông Văn kinh đã có hiệu quả sơ bộ.
Khứu giác của hắn đã sinh ra biến hóa, kinh văn lần nữa lưu chuyển ở trong đầu, cảm giác sảng khoái xung quanh chậm rãi tăng thêm, sau đó các loại cảm giác chậm rãi trở nên phong phú, vốn hắn chỉ cảm thấy có một loại mùi, lúc này mới cảm thấy, đây là loại mùi từ mười mấy loại mùi vị hợp lại với nhau, mỗi một loại mùi vị đều cực kỳ đặc biệt.
Dường như cả thiên địa đã biến thành một thế giới do mùi tạo thành, mỗi một món đồ đều đang tỏa ra mùi đặc biệt của mình, mỗi người cũng đang tỏa ra mùi vị khác nhau.
Bỗng nhiên hắn nhíu nhíu mày, ở bên trong đám mùi phức tạp này hắn đã ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc, rất là gay mũi, trong lòng có cảm giác phản cảm không tên.
Hắn đột nhiên lóe lên, biến mất ở trên giường nhỏ.
Tiêu Thi đang đẩy cửa đi vào thì đã nhìn thấy hắn ngồi ở trên giường nhỏ, nàng đang muốn nói chuyện thì lại nhìn thấy hắn đột nhiên biến mất, nàng ngây ngươi, thế nhưng cũng biết đã xảy ra chuyện gì đó, sợ là lữ trình của nàng sẽ phải kết thúc.
Sở Ly theo mùi máu tanh này, rất nhanh đã xuất hiện ở tiểu đình bên trong một rừng cây cách đó hơn hai mươi dặm, cũng nhìn thấy một hán tử trung niên đang ở đó.
Hán tử trung niên này gầy gò, chẳng khác nào một cây thương, hắn đang lạnh lùng nhìn về phía Sở Ly đang tiến vào trong đình.
Sở Ly cau mày, không nghĩ tới một tên A Tu La lại ở gần Khánh Vân thành như thế.
Hắn không nói hai lời, đánh ra một quyền, Đại Quang Minh thần quyền vô thanh vô tức, quyền kình trong nháy mắt đã đến trước người của hán tử trung niên này.
Cả người của hán tử trung niên này căng thẳng, xoay người muốn tránh ra thì một quyền khác đã đến.
- Ầm!
Hán tử trung niên kia không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể vung chưởng nghênh đón quyền mà thôi.
Sở Ly vung quyền như điện, từng quyền lại từng quyền, quyền ảnh đầy trời bao phủ lên trên người hán tử trung niên kia.
- Ầm ầm ầm ầm...
Người trung niên đánh ra Tu La chưởng, tránh trái tránh phải, không ngừng lùi về phía sau, đáng tiếc vẫn bị Sở Ly đuổi theo đánh, quyền kình theo sát hắn không nghỉ.
Hai người một lùi một tiến, chỗ bọn họ đi qua, cây cối bị bẻ gẫy, lá cây nổ nát, hóa thành một đám mảnh vỡ, lá rơi xuống lả tả.
Quyền kình của Đại Quang Minh thần quyền cực kỳ hung hăng, lá cây đụng phải nó lập tức hóa thành bột mịn.
- Ầm!
Động tác của hán tử trung niên kia bỗng nhiên cứng đờ, lập tức bị trúng một đạo Đại Quang Minh thần quyền.
Khi tay trái Sở Ly vung quyền, hắn đã lén lút điểm ra một đạo Ngưng Không chỉ.
Hán tử trung niên kia đang bị Đại Quang Minh thần quyền làm cho luống cuống tay chân, không thể tránh được.
- Ầm ầm ầm ầm!
Khi hán tử trung niên này cứng đờ, mấy quyền đã liên tiếp rơi xuống trên người của hắn.
Đại Quang Minh thần quyền có uy lực mạnh mẽ, cho dù hắn có A Tu La thân thể, thế nhưng vẫn bị đánh cho không ngừng phun ra máu tươi, lục phủ ngũ tạng biến di, nội lực hầu như loạn tung lên. Sau khi bay đến không trung rồi lại nặng nề rơi xuống mặt đất.
Sở Ly đi tới gần, lẳng lặng nhìn hắn:
- Ngươi đã giết bao nhiêu người rồi?
Hán tử trung niên này cười lạnh một tiếng, máu thịt đột nhiên co rụt lại, hóa thành một bộ xương khô, muốn nhào lên.
Sở Ly điểm ra một chỉ, hán tử trung niên lập tức ỉu xìu, lần nữa phun ra một ngụm máu, con mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ trở nên ảm đạm.
Sở Ly nói:
- Hơn ba trăm người, rất tốt!
Hắn lại điểm ra một chỉ.
Vấn Tâm chỉ chuyên môn đối phó với tâm mạch, mà nhược điểm của A Tu La chính là trái tim, sau khi phải chịu hai kích, hán tử trung niên kia đã không nhúc nhích, chẳng khác nào đã chết.