Bạch Bào Tổng Quản

Chương 713: Khủng bố



Đúng vậy, đám người này quá hung tàn, ba thôn đã bị đồ sát đến mức sạch sành sanh, muốn làm được chuyện này cần khát máu thế nào chứ, người già trẻ nhỏ đều không buông tha, thực sự là không có tính người!

- Đám người này chính là người không có tính người mà! 

- Nhị công tử có thể nhặt về được một cái mạng cũng là hắn có phúc đức thâm hậu, Quốc Công gia tích đức, bằng không, lần này rất khó may mắn thoát khỏi được đám người kia!

- Hừ!

Có người ra vẻ xem thường cười lạnh nói: 

- Là do mấy tên hộ vệ liều mạng ngăn cản những tên kia thì mới có thể cứu được Nhị công tử về!

- Lão Phùng ngươi đừng không phục nữa. Đây chẳng lẽ không phải là do tích đức hay sao? Tại sao mấy tên hộ vệ này lại liều mạng bảo vệ Nhị công tử, còn không phải là bởi vì Quốc Công gia có một mảnh thành tâm đối với các hộ vệ, tuyệt không bạc đãi, như vậy mới có thể làm cho các hộ vệ liều mạng đi bảo vệ Nhị công tử hay sao?

- Lời này của lão Lý không sai, các hộ vệ cũng suy bụng ta ra bụng người, bằng không, lúc quan trọng vẫn là cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn. 

- Phủ Quốc Công quả thực phúc hậu, một khi có việc, đều là các công tử tự thân xuất mã, mà không phải để cho các hộ vệ tự mình đi xông pha chiến đấu, chỉ riêng chuyện này đã không thể không giơ ngón tay cái lên, Đại công tử cũng đã từng chịu mấy lần trọng thương, các phủ Quốc Công đều không phải là loại nhát gan!

- Lần này Quốc Công gia tự thân xuất mã, nhất định có thể bắt được mấy tên kia về, bắt bọn họ, nhất định phải làm cho bọn họ nhận hết cực hình mà chết!

- Đúng, không thể để cho bọn họ được chết một cách thống khoái được, đã giết nhiều người như vậy rồi, quả thực không phải là người nữa mà! 

- Chỉ là không biết bản thân Quốc Công gia xuất mã có thành công hay không mà thôi.

- Ta nhổ vào, ta nói này lão Triệu, lời này của ngươi quá không may mắn!

- Đúng thế đúng thế, bản thân Quốc Công gia xuất mã, còn có ai mà không bắt được nữa chứ? 

- Chuyện lần này không phải chuyện nhỏ, bằng không Quốc Công gia cũng sẽ không tự mình ra ngoài phủ, cao thủ võ lâm tranh đấu không phải là nói chơi, không phải ngươi cảm thấy thắng là có thể thắng được, có rất nhiều lúc kết cục sẽ nằm ngoài dự đoán của mọi người!

- Dù sao ta cũng không tin Quốc Công gia sẽ thua.

- Thua thì thua, cũng không sợ, chỉ sợ Quốc Công gia bị thương, như vậy cảnh nội của phủ Quốc Công chúng ta sẽ gặp phiền phức rất lớn! 

- Ài, phủ Tể Quốc Công chúng ta cũng là số khổ, võ lâm tông phái trong địa bàn không có một người nào là hiền lành cả, đều là người gây sự, hiện tại lại xuất hiện một đám người như thế, thực sự là làm khổ phủ Tể Quốc Công rồi!

- Có biện pháp gì cơ chứ, võ công của chúng ta không ăn thua, có tâm mà vô lực, không giúp đỡ được gì cả. Nghe nói có mấy cao thủ muốn nhờ vả phủ Quốc Công, muốn phân ưu thay cho phủ Quốc Công đó.

- Hừm, đúng là có mấy người như vậy. 

Có người nói, lắc đầu một cái rồi nói:

- Có điều phủ Quốc Công từ chối hết, nói không cần mọi người hỗ trợ, nhất định phủ Quốc Công có thể ứng phó được với bọn họ. Cho nên người nên cười cứ cười, nên uống cứ uống, không cần quan tâm tới những chuyện này!

- Có thể không bận tâm được hay sao? 

Một lão giả thở dài nói:

- Một khi không bắt được mấy tên này, vậy phủ Quốc Công chúng ta đã xem như là xong, tùy ý để bọn họ tùy ý tàn sát, khi đó thiên hạ sẽ đại loạn!

- Thiên hạ đại loạn thì cũng không đến nỗi, thế nhưng việc Tể Thủy thành đại loạn lại là thật. 

- Mấy tên kia càn rỡ tới mấy, chẳng lẽ lại dám tập kích Tể Thủy thành sao?

- Có cái gì không dám chứ?

- Theo ta được biết, trong thành có không ít cao thủ Thiên Ngoại Thiên ẩn cư, một khi những tên kia dám tới đây, bảo đảm bọn họ sẽ có đi mà không có về! 

- Đúng, bọn họ không dám đâu!

Sở Ly cau mày, đứng dậy, đi tới trước một cái bàn rồi ngồi xuống.

Cái bàn này chỉ có một lão giả ngồi, không ai tới đây ngồi, nhìn qua rất là lẻ loi. 

Người lão giả này hạc phát đồng nhan, một thân cẩm bào, nhìn qua hòa ái dễ gần, nhưng mà không ai dám tới đây, giống như cách xa hắn theo bản năng vậy.

Sở Ly nhìn lão giả hạc phát đồng nhan này, trầm giọng nói:

- Không nghĩ tới ngươi lại lớn mật như thế! 

Lão giả ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ly, khuôn mặt tròn, tướng mạo nhu hòa, không nhìn ra được chút sát khí nào cả.

Hắn nở nụ cười, hàm răng có vẻ rất trắng, khí lạnh um tùm phả vào mặt Sở Ly, lại lạnh nhạt nói:

- Ngươi là người phương nào? 

Sở Ly nói:

- Ta là ai không quan trọng, ngươi là ai?

- Tiểu tử nhà ngươi thật là to gan. 

Lão giả mỉm cười nói:

- Không sợ chết sao?

Sở Ly lạnh nhạt nói: 

- Nơi này là Tể Thủy thành, chỉ cần ta thét to một tiếng, ngươi sẽ không đi ra được khỏi thành đâu!

Trong lòng hắn thầm run rẩy, hai chân lại có kích động muốn chạy trốn.

Không nghĩ tới lại thật sự có A Tu La dám vào Tể Thủy thành, hơn nữa vị A Tu La này còn không phải là A Tu La bình thường, ngồi ở trước mặt của hắn, khí thế như núi, không ngờ lại có cảm giác nghẹt thở, làm cho Sở Ly khiếp đảm. 

Trực giác của hắn đang không ngừng nhắc nhở hắn, phải tránh xa người này, mau mau thoát thân.

Nhưng Sở Ly biết, mình không có lựa chọn nào khác, nếu như không muốn nhìn A Tu La này tàn sát Tể Thủy thành thì hắn chỉ có thể đứng ra mà thôi.

- Ta cũng muốn nhìn một chút xem trong thành có cao thủ gì không. 

Lão giả kia lắc đầu mỉm cười nói:

- Tể Quốc Công đã không ở đây, còn có nhân vật vướng tay gì nữa chứ? Ngươi sao?

Sở Ly trầm giọng nói: 

- Ta rất muốn lĩnh giáo cao chiêu một chút!

- Ngươi phải nghĩ cho kỹ.

Lão giả này chậm rãi quét mắt nhìn chung quanh một chút, từ tốn nói: 

- Người chung quanh cũng không biết chuyện mà ngươi biết, cứ chịu chết uổng không có tiếng tăm gì như thế, ngươi cam tâm sao?

- Không có lựa chọn nào khác!

Sở Ly hừ lạnh nói. 

- Ta có chút thích ngươi rồi đó!

Lão giả này mỉm cười nói.

Trong lòng Sở Ly càng ngày càng cảnh giác, xem ra tu vi của A Tu La càng cao, càng ngày càng lý trí, hơn nữa càng không dễ dàng nhìn ra được thân phận của bọn họ. 

Nếu như mình không có Đại Viên Kính Trí, còn có Thông Văn kinh thì e rằng Sở Ly cũng không thể kết luận được một lão giả hiền lành như thế, xem qua giống như là người giàu có lại là một vị A Tu La khủng bố.

Hơn nữa A Tu La này không giống với những người lúc trước hắn gặp phải, tu vi rất sâu, làm cho hắn nổi lên cảm giác vô lực.

Sở Ly nói: 

- Chúng ta đi ra ngoài thành chứ?

Lão giả kia lắc đầu nói:

- Ngươi muốn dẫn lão phu ra ngoài sao? Ha ha, ngươi đừng uổng phí tâm tư này nữa thì hơn, nếu như ngươi có thể đánh được ta thì thôi, nếu không đánh lại được ta, như vậy lão phu sẽ thuận thế đại khai sát giới, tàn sát Tể Thủy thành này! 

Sở Ly cau mày hừ lạnh nói:

- Ngươi là người của A Tu La Thần giáo?

- Ngươi biết A Tu La Thần giáo sao? 

Lão giả đánh giá Sở Ly, gật đầu nói:

- Tuổi ngươi như vậy mà có thể có tu vi như thế, trong thiên hạ ngày nay cũng không có nhiều!

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Xem ra ngươi thực sự là người của A Tu La Thần giáo!

- Ha ha.

lão giả lắc đầu nói: 

- Phải hay không đối với ngươi cũng không có gì khác nhau cả, ngày hôm nay ngươi vẫn phải chết!

Hắn bỗng nhiên vỗ ra một chưởng.

Hai người ở gần trong gang tấc, một chưởng này thế như quỷ mỵ. 

Vạn Tượng Quy tông của Sở Ly vẫn đang vận chuyển, ngay khi lão giả động thủ, hắn đã sớm tính toán ra, đã sớm có chuẩn bị.

Thiên Ma châu rơi xuống tim, quanh thân có lực lượng vô cùng lan tràn ra, nội lực cuồn cuộn mãnh liệt, Đại Quang Minh thần quyền đột nhiên được đánh ra.

- Ầm! 

Một tiếng nổ vang giống như sấm rền vang lên, gió mạnh đột nhiên nổi lên, thổi làm cho những người chung quanh ngã trái ngã phải, bàn ghế bị gạt ra, ngã lật, loạn tung lên.

Sở Ly ngồi ở trên ghế cũng bị trượt ra ngoài hai thước, hắn phải chống tay lên trên cây cột màu đỏ, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào lão giả này.

Lão giả híp mắt cười gật đầu, nói: 

- Quả thực tu vi không tầm thường!

Sở Ly cau mày hừ lạnh nói:

- Bình thường thôi! 

- Các ngươi là ai, dám động võ ở Tể Thủy thành, không sợ hộ vệ của phủ Quốc Công phế võ công hay sao?

Có người đứng lên quát lớn.

Sở Ly cũng không thèm nhìn hắn, bỗng nhiên đánh ra một quyền. 

- Ầm!

Người kia bay ra ngoài, va vào cửa sổ bay ra ngoài tửu lâu.

Sau khi người kia rơi xuống đất có chút mờ mịt, dường như có một sức mạnh vô hình đang nâng mình rơi xuống đất, hắn không bị thương tổn một chút nào. 

Hắn quay đầu nhìn chung quanh một chút, không có người khác giúp đỡ.

Như vậy chỉ có thể là thanh niên động thủ đánh mình, tại sao đối phương lại muốn đưa mình ra đây? Xem ra không phải là người có ác ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.