Bạch Bào Tổng Quản

Chương 714: Dẫn đi



Lão giả kia híp mắt cười liếc mắt nhìn Sở Ly, lắc đầu nói:

- Ngươi có thể bảo vệ được một, có thể bảo vệ được tất cả mọi người hay sao? 

Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn về phía hai người.

Bọn họ đều rất kỳ quái.

Theo lý thuyết mà nói, một khi tới Tể Thủy thành tất cả cao thủ võ lâm đều biết không thể động thủ ở trong thành, bằng không sẽ bị huỷ bỏ võ công ném ra ngoài thành, mặc kệ là lý do gì, chỉ cần động thủ, chắc chắn của hộ vệ phủ Quốc Công sẽ không hạ thủ lưu tình. 

Trong Tể thủy thành đã lâu không có ai động võ, bọn họ rất muốn xem náo nhiệt, xem hộ vệ của phủ Tể Quốc Công phế võ công của bọn họ ra sao!

Sở Ly cau mày hừ lạnh nói:

- Bảo vệ được người nào hay người đó, các hạ thân là A Tu La, bây giờ người người đều đánh, còn không mau mau trốn đi mà lại dám rêu rao khắp nơi, lẽ nào không sợ người của Đại Lôi Âm tự tới đây hay sao? 

- Ngươi cũng biết về Đại Lôi Âm tự, xem ra cũng có hiểu biết thâm hậu về Thần giáo chúng ta!

Lão giả kia lạnh nhạt nói:

- Đám hòa thượng của Đại Lôi Âm tự có mấy phần bản lĩnh, nhưng muốn bắt lão phu lại là uổng công, uổng phí tâm tư mà thôi, đợi ta đồ sát Tể Thủy thành này, cho dù hòa thượng của Đại Lôi Âm tự tới đây, ta cũng không có gì phải lo sợ cả. 

Sở Ly nói:

- Trong thành có rất nhiều cao thủ ẩn giấu, sợ là ngươi sẽ không dễ dàng được đắc ý như vậy đâu.

- Chỉ là một đám người ô hợp mà thôi. 

Lão giả hừ lạnh một tiếng, trên mặt để lộ ra vẻ xem thường:

- Quân lính tản mạn thì việc gì phải sợ chứ!

Sở Ly nhíu nhíu mày, hừ lạnh nói: 

- Quân lính tản mạn không sợ, vậy ngươi sợ quân đội chứ?

- Ngươi rất thông minh.

Lão giả kia khẽ cười một tiếng: 

- Có suy nghĩ tốt như vậy, nếu như chết thì thật là đáng tiếc, sao ngươi không nói nói ra tên của ngươi đi?

- Tại hạ Sở Lăng Phong!

Sở Ly hừ lạnh nói. 

- Sở Lăng Phong...

Lão giả kia chậm rãi gật đầu, trầm ngâm nói:

- Chưa từng nghe nói qua cái tên này! 

Sở Ly nói:

- Tại hạ vốn là người vô danh tiểu tốt mà thôi!

- Không thể. 

Lão giả kia lắc đầu:

- Tuổi của ngươi như vậy, tu vi như thế, sao có thể là vô danh tiểu tốt được chứ... Bắc Sở Ly nam Đỗ Phong, sợ là cũng chỉ đến như thế mà thôi, chẳng lẽ ngươi là một trong hai người bọn họ sao?

Sở Ly cười cợt. 

Lão giả kia quét mắt nhìn hắn một chút, lắc đầu một cái rồi nói:

- Sở Lăng Phong, ngươi cũng họ Sở, lẽ nào là dùng tên giả?

Sở Ly bật cười: 

- Suy nghĩ viển vông!

Trong lòng hắn âm thầm kinh hãi, có đầu óc nhạy cảm như vậy, trí tuệ như vậy, quả thật là đáng sợ.

Lão giả kia trầm ngâm đánh giá hắn, chậm rãi gật đầu: 

- Ngươi là Sở Ly đúng không?

- Coi như ta là Sở Ly đi.

Sở Ly lạnh nhạt nói: 

- Có cái gì khác biệt cơ chứ, đón thêm một quyền của ta đi!

Hắn đột nhiên đánh ra một quyền, quyền kình chẳng khác nào tảng đá đập về phía lão giả này.

Lão giả nhẹ nhàng đánh ra một đạo Tu La chưởng. 

Cùng là Tu La chưởng, nhưng ở trên tay hắn như quỷ mỵ, lại mang theo vài phần phiêu dật.

- Ầm!

Tiếng sấm rền nổ vang, mọi người chỉ cảm thấy thân thể rung động, ngực cảm thấy tức, như muốn nôn mửa. 

Tay trái của Sở Ly lại vung một quyền, đánh tan dư kình của Tu La chưởng, phía sau lưng bởi vì chống vào trên cây cột, cho nên không thể lùi về phía sau.

- Được, đón thêm một chưởng của lão phu đi!

Lão giả kia bỗng nhiên lướt người đi, xuất hiện ở trước mặt của Sở Ly, nhẹ nhàng ấn xuống một chưởng.  

Sở Ly bước ra một bước, từ bên trong cái ghế đi ra ngoài, xuất hiện ở sau lưng của hắn.

- Ầm!

Tu La chưởng bỗng nhiên chuyển hướng, chuyển tới phía sau hắn, đánh về phía Sở Ly, va chạm với Tuyệt Vân thần chưởng của Sở Ly, phát ra một tiếng vang trầm thấp. 

Những người chung quanh tự giác lùi về phía sau, muốn tránh ra âm thanh giống như sấm rền này.

- Ồ?

Lão giả kia kinh ngạc nhìn về phía Sở Ly. 

Hắn cảm giác được nội lực của mình tiến vào trong thân thể của Sở Ly rồi lập tức biến mất.

Thân thể của Sở Ly giống như một cái động không đáy, bao nhiêu nội lực cũng không đủ, hắn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc có thể lấp đầy được hay không.

Hắn không ngừng thúc giục nội lực cuồn cuộn, muốn áp đảo Sở Ly. 

Nhưng Sở Ly vẫn không nhúc nhích, mặt không hề có chút cảm xúc nào nhìn hắn, Thiên Ma châu thỏa mãn nuốt chửng nội lực, hắn ra vẻ vất vả, gian nan mở miệng nói:

- Chỉ có một mình ngươi tới đây sao?

- Ha ha, một mình lão phu không đủ hay sao? 

Lão giả này híp mắt cười nói.

Hắn tăng tốc thúc giục nội lực, xem ra áp lực mình tạo ra cho Sở Ly không đủ, không ngờ đối phương có thể mở miệng nói chuyện được.

Sở Ly nói: 

- Một mình ngươi, sợ là không đánh lại được ta.

- Ha ha...

Lão giả cười lắc đầu, lần nữa thúc giục nội lực. 

Tay trái của hắn bỗng nhiên ấn về phía Sở Ly.

Sở Ly giơ tay trái lên, ngón trỏ điểm qua.

Thân thể của lão giả này bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt đột nhiên tuôn ra một áng đỏ, Sở Ly lại chỉ tay điểm ra, lão giả này vội vã đánh tay trái ra. 

- Ầm!

Sở Ly biến mất, cái bàn phía sau hắn nổ tung thành thành mảnh vỡ.

Hắn âm thầm thở dài, Ngưng Không chỉ chỉ có tác dụng trong chốc lát ở trên người lão giả này, căn bản không kịp dùng chiêu thứ hai. 

Sở Ly lại điểm Ngưng Không chỉ ra, nhưng không có cách nào bắn trúng lão giả này nữa.

Thân thể của hắn rất nhanh, chẳng khác nào một cái bóng, cho dù Sở Ly có thể thấy rõ thân thể của hắn thì cũng vô dụng, tốc độ quá nhanh, hơn nữa lại là di chuyển trong cự ly cực ngắn.

Lão giả này cảm giác được chỉ lực này lợi hại, hắn cau mày nói: 

- Ngươi là đệ tử của Đại Lôi Âm tự?

Trong lòng hắn tràn ngập sát cơ mãnh liệt, chỉ cần là đệ tử của Đại Lôi Âm tự thì phải chết!

Nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh không lay động, lạnh nhạt nói: 

- Xem ra lão phu đã tính sai, ngươi cũng không phải là Sở Ly!

Sở Ly cười cợt, tay trái điểm ra một đạo chỉ lực, tay phải đánh ra một đạo Đại Quang Minh thần quyền, làm cho lão giả này không thể tới gần người hắn.

Lão giả hừ lạnh một tiếng, trêu đùa tâm tư trước đó biến mất, chỉ có sát cơ um tùm mà thôi. 

Hắn đột nhiên lóe lên, trong nháy mắt đã đến gần Sở Ly, Sở Ly đã dự đoán ra được, Ngưng Không chỉ và Đại Quang Minh thần quyền đồng thời rơi xuống người hắn.

- Ầm!

Lão giả này đánh ra một chưởng, đón nhận Ngưng Không chỉ, nhưng không thèm để ý tới Đại Quang Minh thần quyền, tùy ý để nó bắn trúng người mình. 

Kình phong phân tán, không ngờ Tu La chưởng lại ngăn cản được Ngưng Không chỉ.

Sở Ly cau mày, sau khi Tu La chưởng tinh khiết tới trình độ nhất định, chưởng lực gần như thực chất, lại có thể mạnh mẽ ngăn cản lại Ngưng Không chỉ, thật là đáng sợ!

- Khá lắm, chết đi! 

Lão giả này trúng một đạo Đại Quang Minh thần quyền, nhưng hắn cũng không để ý, nụ cười ôn hòa trên mặt đã biến mất, thân thể đột nhiên giống như quỷ mị xuất hiện ở phía sau lưng của Sở Ly.

Sở Ly xoay người điểm ra một đạo Vấn Tâm chỉ.

- Ầm! 

Tu La chưởng đánh tan chỉ lực của Vấn Tâm chỉ, đánh lên trên người hắn.

- Ầm!

Sở Ly bay ra ngoài. 

Khi hắn còn ở trên không trung lại phun ra một ngụm máu.

Lão giả kia lướt người đi đuổi theo, lại đánh một chưởng trúng ngực của Sở Ly.

Sở Ly phụt một cái, lại phun ra một nụm máu, thân thể va vào cửa sổ, rơi xuống mặt đất. 

Thân thể của Sở Ly ở trên không trung lập lòe hai lần, xuất hiện ở ngoài mười trượng.

Lão giả kia cười lạnh nói:

- Còn muốn đi sao, đứng lại cho ta! 

Hắn lướt người đi xuất hiện ở phía sau lưng của Sở Ly, Tu La chưởng lần nữa được đánh ra.

Sở Ly thì lại lóe lên rồi biến mất, lại xuất hiện ở ngoài mười trượng.

Lão giả kia theo sát không dừng. 

Nếu là lúc trước, hắn sẽ không để ý tới Sở Ly, trước tiên sẽ giết đám người chung quanh, nhưng bây giờ hắn đã nhìn ra Sở Ly là đệ tử của Đại Lôi Âm tự thì hắn sẽ không chút do dự tập trung sát cơ lên trên người của Sở Ly. Hắn muốn giết Sở Ly trước khi giết những người khác.

Thân pháp của Sở Ly rất nhanh, thân pháp của lão giả kia cũng như quỷ mỵ, hai người lóe lên, loáng một cái đã biến mất ở trong tầm mắt của đám người trong tửu lâu.

- Hắn là ai? 

Có người thấp giọng hỏi.

- Lẽ nào là A Tu La?

Một người trung niên chỉ chỉ vào mặt đất, trên mặt là chữ do Sở Ly dùng ngón tay khắc xuống, bên trên viết: 

- A Tu La, nhanh chóng mời Tể Quốc Công về!

Mọi người nhìn thấy mấy chữ này lập tức nhìn nhau.

- Là thật à? 

Có người nói.

- Trước tiên cứ đi tới phủ Tể Quốc Công bẩm báo một chút, dù sao bọn họ cũng động thủ ở trong thành, các hộ vệ phủ Tể Quốc Công sẽ được điều động!

- Đúng đúng, trước tiên nên đi bẩm báo thì hơn! 

Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện, chạy đi về phía phủ Tể Quốc Công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.