Bạch Bào Tổng Quản

Chương 716: Cầu viện



Chu Tử Phong ngồi ở trong đại sảnh của phủ Quốc Công, khuôn mặt hàm hậu âm trầm.

Lục Viễn Trình ngồi ở dưới tay hắn, có chút cau mày nói: 

- Đại công tử, hiện tại lòng người ở trong thành rất bàng hoàng, lời đồn nổi lên bốn phía, ép rằng sẽ không ép được nữa, khi đó sẽ có người nhân cơ hội gây ra sóng gió.

- Đáng chết!

Chu Tử Phong oán hận vỗ tay vịn của ghế Thái sư một cái, hừ lạnh nói: 

- Có thể tìm ra được bọn họ không?

Lục Viễn Trình lắc đầu:

- Khó. 

Chu Tử Phong nói:

- May là tên kia không trở về nữa, có lẽ đã bị Sở công tử ngăn cản, nhưng chỉ sợ có một người thì sẽ còn có người thứ hai, đến lúc đó, Tể Thủy thành sẽ không còn lại được mấy người sống nữa!

- Đúng thế. 

Lục Viễn Trình gật đầu:

- Có lẽ Quốc Công gia đã nhận được tin tức, chỉ cần Quốc Công gia về, mọi người cũng yên tâm hơn, hiện tại đành phải ngóng trông Quốc Công gia mau trở về mà thôi!

- Có lẽ còn cần ba ngày nữa! 

Chu Tử Phong nói:

- Nhanh nhất cũng phải cần ba ngày.

Lục Viễn Trình nói: 

- Ba ngày... như vậy đi, để các hộ vệ của phủ Quốc Công ra ngoài phủ, mấy người tạo thành một tổ tuần tra ở trên đường cái, phải làm lòng người trấn định!

Chu Tử Phong chậm rãi gật đầu:

- Chỉ có thể như vậy mà thôi. 

Lục Viễn Trình than thở:

- Như thế sẽ khiến cho phủ Quốc Công rơi vào hiểm cảnh.

Chu Tử Phong vung vung tay lên rồi nói: 

- Ta sẽ đi tới tửu lâu ở ngoài thành ở lại.

- Như vậy cũng tốt!

Lục Viễn Trình vội vàng gật đầu. 

Đại công tử ngồi ở tửu lâu trong thành, việc ổn định lòng người hết sức quan trọng, khi mọi người nhìn thấy Đại công tử ở đây thì sẽ không bị những lời đồn kia làm cho ảnh hưởng, lòng người cũng sẽ không bạo loạn như vậy, chỉ cần sống qua ba ngày, Quốc Công gia trở về thì có thể lập tức bình tĩnh lại được.

Bên ngoài có tiếng bước chân vội vã vang lên, một lão giả sải bước đi vào, dùng vẻ mặt lo lắng nói:

- Đại công tử, Nhị công tử đã hôn mê! 

Chu Tử Phong lập tức đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài rồi hỏi:

- Không phải buổi sáng vẫn tỉnh táo sao?

- Chuyển biến xấu đến rất nhanh! 

Lão giả đi theo phía sau lưng hắn, vội vã nói:

- Đại công tử, nếu như cứ tiếp tục như thế, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!

Chu Tử Phong mang theo vẻ mặt âm trầm đi tới một gian tiểu viện, một thiếu phụ có khuôn mặt đẹp đang ngồi ở bên trong tiểu đình rơi lệ, sau khi nhìn thấy Chu Tử Phong đi vào, nàng xoay người tránh ra, làm bộ không thấy hắn. 

Chu Tử Phong không quan tâm tới nàng mà nhanh chân tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy một người thanh niên đang nằm trên giường nhỏ.

Thanh niên này có một khuôn mặt trái xoan, khuôn mặt đen còn có thể nhìn thấy rõ tướng mạo anh tuấn, so với người đại ca này như hắn còn anh tuấn hơn nhiều, chỉ là lúc này đang cau mày hôn mê bất tỉnh, ở một bên giường có hai lão giả đang đứng, sắc mặt âm trầm.

Nhìn thấy Chu Tử Phong đi vào, hai lão giả này ôm quyền hành lễ. 

Chu Tử Phong vung vung tay:

- Vẫn không ép được sao?

- Không có cách nào cả. 

Hai người lắc đầu.

Lão giả thon gầy trầm giọng nói:

- Chưởng lực của Tu La chưởng quá ác độc, linh dược vô dụng, cần nội lực tinh khiết hơn thì mới có thể ép ra được, thế nhưng A Tu La đả thương Nhị công tử lại có tu vi cực cao. 

- Không có biện pháp khác sao?

Chu Tử Phong hừ lạnh nói.

Lão giả thon gầy than thở: 

- Lúc trước ta nói phải chém cánh tay của Nhị công tử, hiện tại đã chậm, chưởng lực của Tu La chưởng đã tràn ngập quanh thân, sợ là...

Hắn đang nói chuyện lại lắc đầu một cái.

Một lão giả khác trầm giọng nói: 

- Sợ rằng sẽ không sống qua được đêm nay.

- Nói bậy!

Chu Tử Phong hừ lạnh nói: 

- Nhị đệ trường thọ, không thể chết được!

- Đại công tử, Quốc Công gia trở về thì mới còn có một chút hi vọng sống sót.

Lão giả gầy gò trầm giọng nói: 

- Nếu như bình minh ngày mai mà Quốc Công gia còn chưa về, sợ là Nhị công tử sẽ không chịu đựng nổi, chúng ta cũng không thể ra sức được nữa!

- Tu La chưởng!

Chu Tử Phong oán hận vỗ mép giường một cái. 

Lục Viễn Trình cũng đi vào.

Chu Tử Phong quay đầu tha thiết nhìn hắn.

Lục Viễn Trình bất đắc dĩ lắc đầu. 

Tình huống như vậy hắn cũng bó tay hết cách.

Chu Tử Phong lẳng lặng nhìn Chu Tử Mặc đang thống khổ, thở dài nói:

- Nhị đệ cũng thật là số khổ! 

- Nhị công tử cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không sao cả.

Lục Viễn Trình than thở.

Tất cả mọi người đều gật gù. 

Chuyện đến nước này chỉ có thể nghĩ như thế mà thôi, còn có thể cát nhân thiên tướng được hay không, trong lòng mọi người đều rõ ràng, trừ phi Quốc Công gia trở về phủ bây giờ, bằng không chắc chắn Nhị công tử sẽ phải chết, Tu La chưởng chính là chưởng lực bá đạo đáng sợ như thế.

- Các ngươi đi ra ngoài đi, ta ở với Nhị đệ.

Chu Tử Phong vung vung tay. 

Mọi người lặng lẽ lui ra phòng ngủ, đi tới tiểu viện.

Bọn họ nhìn thấy nữ tử uyển chuyển đang rơi lệ ở bên trong tiểu đình, trong lòng càng nặng nề hơn nữa.

Tiếng bước chân vang lên, một hán tử trung niên rón rén đi vào, nhìn mọi người. 

- Lão Hoàng, sao thế?

Lục Viễn Trình hỏi.

Lão Hoàng vội nói: 

- Bên ngoài có một vị Sở Ly Sở công tử bái kiến.

- Sở Ly?

Mọi người ngẩn ra. 

Lục Viễn Trình vội hỏi:

- Sở Ly?

- Đúng thế.  

Lão Hoàng vội vàng gật đầu nói:

- Tuổi rất trẻ, khí thế rất lớn, ta không dám thất lễ, chỉ có thể bẩm báo cho Đại công tử mà thôi.

- Ngươi đi mời hắn vào. 

Lục Viễn Trình nói:

- Ta sẽ nói cho Đại công tử biết.

- Vâng. 

Lão Hoàng xoay người đi ra ngoài.

Lục Viễn Trình đi tới phòng ngủ, Chu Tử Phong nhìn chằm chằm vào Chu Tử Mặc, hừ lạnh nói:

- Hiện giờ ta không có tâm tình gặp người khác. 

- Đại công tử, có thể cứu được Nhị công tử rồi!

Lục Viễn Trình vội nói.

Chu Tử Phong ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn. 

Lục Viễn Trình nói:

- Vị Sở Ly này là cao thủ, không chừng có thể cứu được Nhị công tử... Huống hồ, đúng như chúng ta đã nói lúc trước, không chừng chính là Sở Ly dẫn A Tu La kia đi!

Chu Tử Phong cau mày: 

- Hắn thật sự là Sở Lăng Phong hay sao?

Lục Viễn Trình nói:

- Thôi thì cứ coi ngựa chết làm ngựa sống đi! 

-... Cũng tốt.

Chu Tử Phong chậm rãi gật đầu:

- Lần này hắn tới, sợ là sẽ thay Bí Vệ phủ đến tra xét chúng ta! 

- Cứu được Nhị công tử rồi lại nói sau đi.

Lục Viễn Trình nói:

- Phủ Quốc Công chúng ta đường đường chính chính, không sợ hắn tra xét! 

Chu Tử Phong đứng dậy đi ra ngoài, khi đến đại sảnh, nhìn thấy Sở Ly mặc một thân áo bào trắng, khí khái anh hùng hừng hực đã ngồi ở chỗ đó uống trà.

Chu Tử Phong ôm quyền mỉm cười:

- Sở tổng quản, không có tiếp đón được từ xa. 

Sở Ly đứng dậy ôm quyền:

- Đại công tử không cần khách khí, là ta tùy tiện tới chơi, quấy rầy rồi.

- Ài... Sở tổng quản đến thật không khéo. 

Chu Tử Phong cười khổ nói:

- Gia phụ không ở nhà, nhị đệ lại bị thương rất nghiêm trọng, trong thành lại lòng người bàng hoàng, ngày hôm qua may mà Sở tổng quản ngươi đã dẫn A Tu La kia đi!

- Ta sao? 

Sở Ly ra vẻ kinh ngạc nói:

- Ngày hôm qua ta còn chưa tới Tể Thủy thành mà.

- Chẳng lẽ không phải là Sở tổng quản ngươi sao? 

Chu Tử Phong nhìn chằm chằm vào hắn.

Sở Ly cười nói:

- Chuyện tốt bực này ta cũng không dám nhận loạn. 

- Xem ra là chúng ta nhận lầm người rồi.

Chu Tử Phong gật gật đầu nói:

- Không biết Sở tổng quản tới đây có chuyện gì quan trọng hay không? 

- Muốn bái kiến Quốc Công gia một chút.

Sở Ly mỉm cười nói:

- Không biết khi nào Quốc Công gia mới có thể trở về? 

Chu Tử Phong lắc đầu nói:

- Sở tổng quản cứ ở trong thành chờ mấy ngày trước, có lẽ không cần quá lâu gia phụ sẽ trở về.

- Cũng tốt. 

Sở Ly gật đầu, đứng dậy ôm quyền:

- Vậy tại hạ cáo từ.

Hắn nói xong lập tức đi ra ngoài. 

Thân phận Sở Lăng Phong này vẫn phải giữ lại, tương lai cũng có tác dụng, đây chính là thân phận mà Bí Vệ phủ chuẩn bị tỉ mỉ, không có kẽ hở.

- Chậm đã.

Chu Tử Phong vội nói. 

Sở Ly dừng bước nhìn hắn.

Chu Tử Phong trầm ngâm một hồi, không biết nên mở miệng ra sao.

Lục Viễn Trình ôm quyền nói: 

- Lão phu Lục Viễn Trình, bái kiến Sở tổng quản.

Sở Ly ôm quyền một cái.

Lục Viễn Trình nói: 

- Nhị công tử nhà ta đã trúng một đạo Tu La chưởng, bây giờ thương thế rất nghiêm trọng, ta biết tu vi của Sở tổng quản thâm hậu, không biết có thể...

Sở Ly thoải mái nói:

- Mang ta đi xem một chút đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.