Bạch Bào Tổng Quản

Chương 719: Đem kế



Hắn dứt lời nhẹ nhàng tuôn ra một dạo nội lực, Tuyệt Vân thần công tiến vào bên trong, mạnh mẽ nuốt chửng chưởng kình của Tu La chưởng, sau đó hắn thở dài nói:

- Tên A Tu La này cũng là nhân vật lợi hại, hỏa hầu Tu La chưởng rất sâu. 

Chu Vũ Điền hừ lạnh nói:

- Là lão gia hoả, không biết đã giết chết bao nhiêu người!

Nghĩ đến hai tên A Tu La kia, tóc gáy cả người hắn dựng lên, nổi lên một lớp da gà. 

Sở Ly nói:

- Quốc Công gia có thể nhặt về được một cái mạng cũng đã coi như may mắn, không phải chỉ có một tên A Tu La đúng không?

- Hai tên. 

Chu Vũ Điền nói:

- Vận may không tốt, hai người đều là lão gia hoả! Tâm pháp này của ngươi đúng là kỳ dị.

Sở Ly gật gù, liếc mắt nhìn Chu Tử Phong rồi nói: 

- Ta muốn một mình nói mấy câu với Quốc Công gia, làm phiền Đại công tử.

- Được.

Chu Tử Phong gật đầu, lui ra khỏi phòng ngủ. 

Chu Vũ Điền đánh giá Sở Ly, cười cợt, hỏi:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Sở Ly nói: 

- Quốc Công gia không cảm thấy kỳ quái sao?

- Kỳ quái cái gì chứ?

- Lẽ nào Quốc Công gia không cảm thấy quá khéo hay sao, tại sao A Tu La đều chạy đến cảnh nội của phủ Tể Quốc Công các ngươi? Hơn nữa lại còn phục kích Quốc Công gia? 

- Ngươi muốn nói cái gì?

Chu Vũ Điền cau mày hừ lạnh một tiếng:

- Lại là tin tức từ Bí Vệ phủ sao? 

Sở Ly thở dài:

- Quốc Công gia có biết A Tu La Thần giáo không?

- A Tu La Thần giáo? 

Chu Vũ Điền hừ lạnh nói:

- Chưa từng nghe nói!

Bản lĩnh khác Bí Vệ phủ không có, thế nhưng lại có một điểm tai mắt linh thông. 

Sở Ly nói:

- Ở gần Đại Lôi Âm tự có một toà Nguyệt Lạc phong, A Tu La ở các quốc gia trong thiên hạ đều tụ tập lại trên Nguyệt Lạc phong, nơi đó là Thánh địa tu luyện của A Tu La, có hơn một trăm A Tu La tụ tập, đã thành lập A Tu La Thần giáo, Đại Lôi Âm tự bố trí đại trận trấn áp, kết quả lại bị Quang Minh thánh giáo cắn cho một cái.

- Thật là loạn! 

Chu Vũ Điền hừ lạnh nói.

Hắn không có hảo cảm gì đối với những người này, hắn còn ước gì chó cắn chó miệng đầy lông thì hơn.

Sở Ly nói: 

- Quang Minh thánh giáo có một môn bí thuật, có thể thuần phục A Tu La trở thành kim cương hộ giáo, cuối cùng Quang Minh thánh giáo đã thu phục được hai mươi cao thủ A Tu La hàng đầu, ngoại trừ hai mươi người này ra còn có khoảng chừng hai mươi người cũng trốn thoát, Quốc Công gia cảm thấy A Tu La mà mình gặp phải là A Tu La trốn ra được, hay là A Tu La của Quang Minh thánh giáo đây?

Chu Vũ Điền trầm mặt xuống, lặng lẽ không nói gì cả.

Sở Ly lạnh nhạt nói: 

- Sau khi Quốc Công gia rời đi, trong Tể Thủy thành lại có một lão A Tu La khác, lại bị một người trẻ tuổi tên là Sở Lăng Phong dẫn đi, mới tránh được một trạ giết chóc, các ngươi nên cảm tạ tên Sở Lăng Phong này, chỉ là không biết hắn còn sống hay đã chết.

Chu Vũ Điền cau mày.

Sở Ly nói: 

- Làm như vậy, rất hiển nhiên bọn họ sẽ có mục đích khác, không chỉ là vì giết người không thôi, nói vậy Quốc Công gia đã có thể đoán ra được thân phận của bọn họ rồi chứ?

- Hừ, biết thì làm sao được chứ?

Chu Vũ Điền trầm giọng nói. 

Sở Ly nói rõ ràng như vậy, hắn cũng cảm thấy rất không ổn.

Sở Ly nói:

- Trước đó một viên ngoại thị lang của binh bộ phản loạn, hắn là đệ tử của Quang Minh thánh giáo, còn liên quan đến hai chuyện ám sát, hung thủ thứ nhất thì ẩn giấu ở Tể Thủy thành, là ta tự mình bắt trở về! 

Chu Vũ Điền rên một tiếng.

Chuyện bắt người ở Tể Thủy thành cũng tương đương với việc xông đến nhà mình bắt người đi vậy, khiến cho hắn có cảm giác cực kỳ căm hận.

Sở Ly nói: 

- Bí Vệ phủ hoài nghi phủ Tể Quốc Công bao che cho đệ tử Quang Minh thánh giáo, có liên quan tới Quang Minh thánh giáo.

- Nói láo!

Chu Vũ Điền cười lạnh nói: 

- Lời này ngươi cứ nói cho Hoàng thượng đi, xem Hoàng thượng có tin hay không!

- Khỏi cần Hoàng thượng, ta cũng không tin.

Sở Ly lắc đầu nói: 

- Cho nên ta vẫn chờ lệnh điều tra việc này, đáng tiếc bởi vì thân phận của ta mẫn cảm, bị thống lĩnh đè xuống, phái ra Bách phu trưởng Trần Đông Hải của Mai Nhất viện đến, hắn ăn quả đắng, cho nên mới tới phiên ta.

Hắn kể rõ ngọn nguồn của mọi chuyện, từ đầu tới cuối, hắn hiểu rõ chỉ có nói thật thì mới có sức thuyết phục, lời nói thật mới có thể đánh động được lòng người, lời nói giả dù có kín kẽ thế nào. Thế nhưng khi đối mặt với lão gia hỏa như Tể Quốc Công lại sẽ trở thàn chữa lợn lành thành lợn què.

- Ngươi tin tưởng phủ Tể Quốc Công sao? 

- Đương nhiên!

- Nếu tin tưởng thì có cái gì mà tra xét chứ, cứ đi thẳng về là được rồi!

Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói: 

- Ta không nghi ngờ sự trung tâm của phủ Tể Quốc Công, nhưng hoài nghi phủ Tể Quốc Công có vấn đề, xem cảnh ngộ của Quốc Công gia, ta có thể kết luận ra là suy đoán của mình không sai.

- Suy đoán gì?

Chu Vũ Điền hừ lạnh nói. 

Sở Ly nói:

- Bên trong phủ Tể Quốc Công có nội ứng của Quang Minh Thánh giáo!

- Nói bậy! 

Chu Vũ Điền bật thốt lên, lại lập tức lắc đầu, trầm giọng nói:

- Không thể nào!

Sở Ly cười cợt: 

- Ta ở đây ba ngày, cũng không phải là cái gì cũng không làm, cũng có thể thấy được nội ứng là ai.

- Ai?

- Tam phu nhân Chu Mị. 

- Chu Mị dòng dõi thuần khiết, lại không biết võ công.

Sở Ly nói:

- Quang Minh thánh giáo có bí thuật, có thể ẩn náu võ công, cấm cung cung phụng trong Thần Đô còn có thể giấu được, huống hồ là các phủ Quốc Công? 

- Có chứng cớ gì không?

- Muốn có chứng cứ kỳ thực cũng rất dễ dàng, chỉ cần tìm người ám sát nàng, tự nhiên nàng sẽ thể hiện ra võ công của mình.

- Nào có dễ dàng như vậy chứ? 

- Quốc Công gia không muốn thử sao?

Chu Vũ Điền lặng lẽ không nói gì.

Sở Ly nói: 

- Quốc Công gia, kỳ thực ta có một chủ ý.

- Nói.

Chu Vũ Điền ngẩng đầu lên nói: 

- Nếu như muốn cần cái này để uy hiếp ta, ngươi đã tìm nhầm người rồi!

Sở Ly thu tay về, nói:

- Được rồi! 

Chu Vũ Điền cảm nhận thân thể ung dung và nhanh nhẹn, miệng hừ lạnh nói:

- Đa tạ!

Sở Ly nói: 

- Dễ như bỡn mà thôi, sao chúng ta không tương kế tựu kế cơ chứ?

- Ngươi muốn lợi dụng nội ứng sao?

- Vì sao Quang Minh thánh giáo trăm phương ngàn kế muốn đối phó với Quốc Công gia vậy? 

- Ai biết!

Chu Vũ Điền hừ lạnh nói.

Sở Ly nói: 

- Chỉ cần có thứ chúng cầu thì dễ nói rồi, nếu như Quốc Công gia làm bộ bị trọng thương không chữa được, lòng người tán loạn, khi đó Quang Minh thánh giáo mới sẽ yên tâm tìm đến, đến lúc đó, lại cho bọn họ một đòn sấm sét là được!

- Ngươi đúng là dám nghĩ!

Chu Vũ Điền lắc đầu một cái rồi nói: 

- Nói thì rất dễ dàng, như khi bắt tay vào làm nào có dễ dàng như vậy chứ? Lại không nói tới mấy tên A Tu La kia, hộ vệ của phủ Quốc Công không đối phó được với chúng, đừng để người ta đến tương kế tựu kế!

Sở Ly mỉm cười nói:

- Phủ Dật Quốc công còn có nhân thủ, ta sẽ phái ra mấy người, tập hợp thành đội ngũ hai mươi Thiên Ngoại Thiên không thành vấn đề chứ? 

Chu Vũ Điền nhìn qua, có chút thâm ý sâu sắc nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Xem ra Quốc Công gia không tin được ta! 

Hắn biết Chu Vũ Điền lo lắng cái gì, hai mươi cao thủ Thiên Ngoại Thiên, gần như có thể nhổ cả phủ Tể Quốc Công lên, cho dù có thể bảo vệ được thì cũng nguyên khí đại thương.

- Dựa vào cái gì ta phải tin ngươi chứ!

Chu Vũ Điền hừ lạnh nói. 

Sở Ly cười khổ, gật gù nói:

- Như vậy cũng đúng, vậy thì phải xem Quốc Công gia quyết đoán thế nào.

Hắn biết Chu Vũ Điền sẽ tiếp nhận kiến nghị của mình, tính cách của hắn như vậy, không có cách nào thay đổi được. 

Một chốc lát sau, Chu Vũ Điền phá vỡ sự trầm mặc.

- Được rồi, cũng có thể thử một lần!

Chu Vũ Điền hừ lạnh nói: 

- Có điều nếu như những cao thủ này xuất hiện thương vong, phủ Quốc Công ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm.

Sở Ly gật đầu:

- Đây là chuyện đương nhiên! 

- Khi nào ngươi có thể mời người tới đây?

- Năm ngày là đủ.

Sở Ly nói. 

- Vậy ta sẽ giả vờ năm ngày!

Chu Vũ Điền hừ lạnh nói:

- Ta cũng muốn cho bọn họ nhìn thấy một chút lợi hại, làm cho chúng biết Tể Quốc Công ta không dễ đối phó như thế! 

Sở Ly ôm quyền một cái, nói:

- Vậy ta sẽ lập tức lên đường, Quốc Công gia nên nguỵ trang chân thực một chút, người chí thân cũng không thể để lộ ra được, vị Chu Mị này là một nhân vật lợi hại, chỉ cần nhìn thấy một chút chuyện là có thể đoán ra được, đừng có để nhìn ra kẽ hở!

- Yên tâm, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi! 

Chu Vũ Điền vung vung tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.