Bạch Bào Tổng Quản

Chương 722: Liên thủ



Lấy khăn của hai người mặc áo đen che mặt xuống, để lộ ra hình dáng thực sự của bọn họ, là Chu Mị và nha hoàn của nàng.

Chu Mị nhếch bờ môi đỏ, oán hận nhìn chằm chằm vào hai người áo trắng, muốn biết được thân phận của bọn họ. 

Hai người áo trắng lắc đầu một cái, phong ấn huyệt đạo của các nàng, sau đó ném vào trong thư phòng, người lại nhẹ nhàng bắn về phía chính viện đang xảy ra giao chiến.

- Ầm ầm ầm ầm...

Hai người bọn họ gia nhập chẳng khác nào một cọng cỏ cuối cùng ép vỡ con lạc đà, lập tức liên tục có người mặc áo đen ngã xuống, bị phong bế huyệt đạo, sau đó bị phế bỏ võ công, ném qua một bên. 

Một người áo đen lần nữa phát ra một tiếng hét dài, tiếng hú chấn động toàn bộ Tể Thủy thành.

Bên trong Tể Thủy thành có sáu nơi đều có một người người áo đen bịt mặt bắn ra.

Có người từ tiểu viện của cư dân đi ra, trạch viện lớn, tửu lâu, thanh lâu, thậm chí còn có một người từ phủ Thành thủ bắn ra, đều mang theo khăn đen che mặt, chẳng khác nào sáu làn khói xẹt qua phòng ốc, bắn vào trong phủ Tể Quốc Công. 

Sáu người đến lần nữa ổn định lại tình thế.

Bgười mặc áo đen phát ra tiếng hú âm thầm ảo não, bởi vì bọn hắn đã tổn thất lớn.

Vốn là có nội ứng, hiểu rõ rang thực lực của phủ Tể Quốc Công, hai mươi hai người cộng thêm hai kẻ nội ứng, một khi hành động sẽ thừa sức, có thể không bị tổn thương một chút nào mà nắm được phủ Tể Quốc Công vào trong tay. 

Trong thành còn sắp xếp sáu cao thủ, là vì muốn gây ra hỗn loạn, mê hoặc tai mắt của người ta.

Nếu sớm biết như vậy, hắn nên gom tất cả mọi người lại, đồng thời điều động, dùng xu thế như lũ quét ép vỡ phủ Tể Quốc Công.

Bây giờ dù có hối hận cũng đã chậm, nhuệ khí đã bị kiềm chế, không như lúc ban đầu được nữa, như rơi vào trong vũng bùn, nếu cứ tiếp tục như thế chỉ có thể càng lún càng sâu hơn mà thôi. Tình huống bất đắc dĩ cho nên hắn chỉ có thể điều động sáu cao thủ hậu bị kia. 

Trên không tửu lâu lại vang lên một tiếng hét vang:

- Số ba!

Bên trong tửu lâu kia có tám người mặc y phục màu trắng bay ra, ngay cả đầu và mặt cũng bị che, chỉ để lộ ra một đôi mắt có tinh mang bắn ra bốn phía. 

Bọn họ sải bước, một bước bước ra xa mười mấy thước, chri cần vài bước đã vọt đến phủ Tể Quốc Công, tiếp đón sáu người kia.

Tám người này có tu vi cực sâu, chưởng lực cương mãnh bá đạo, trong vòng mấy chiêu đã ngăn chặn lại được sáu người này.

Bọn họ không thèm tránh né chiêu số của người mặc áo đen, ánh sáng màu tím lạnh nhạt trên người bojnh ọ lập lòe, mỗi một thức đều theo đuổi ý đồ lưỡng bại câu thương, sau mười mấy chiêu, sáu người này đã bị bắt, phong bế huyệt đạo, phế bỏ võ công, bị ném qua một bên không ai để ý tới nữa. 

Này sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên cao cao tại thượng nằm ở trên đất cụt hứng và tuyệt vọng.

Tám người bịt mặt mặc y phục màu trắng vọt vào giữa trường, tình trạng của đám người mặc áo đen càng ngày càng quẫn bách, tình thế lại biến đổi.

Sau mấy lần hô hấp, lại có hai người ngã xuống, người còn có thể đứng động thủ chỉ còn lại mười bốn người, mười bốn người này cũng tràn ngập nguy cơ. 

Tiếng hú rõ ràng vang lên:

- Cẩn thận bọn họ muốn chạy trốn, tất cả đều đã dùng bí thuật!

Hắn vừa nói xong thì. 

- Ầm ầm ầm ầm...

Tiếng ầm vang lên tiếng từ trên người của đám người áo đen bịt mặt vang lên.

Quanh thân như có lửa thiêu đốt, khí thế hừng hực, hai mắt tản ra ánh sáng màu hồng, giống như thật, cục diện lập tức trở nên ngang tay. 

Nhưng lập tức lại bị ép xuống, mọi người vây công bọn họ gần như cùng lúc dùng bí thuật.

- A Di đà phật...

Trên bầu trời truyền đến từng trận Phạn âm, quanh thân mười người bịt mặt mặc y phục màu trắng tản ra ánh sáng dìu dịu, động tác rất chậm, động tác của đối thủ cũng chậm rãi theo, thật dường như tự mình đưa tới cửa chịu đòn vậy. 

- Ầm! Ầm!

Bốn người áo đen bịt mặt bị đánh gục.

- Oanh... 

Năm người bịt mặt mặc y phục màu trắng xuất chưởng như sấm nổ, làm cho nghe thấy tiếng cũng đã cảm thấy tinh lực cuồn cuộn, không khỏi tránh được bàn tay nhanh như điện.

- Lệ...

Hai người bịt mặt mặc y phục màu trắng chẳng khác nào hóa thành thân hai con linh hạc, động tác ưu mỹ mà uyển chuyển, nhưng lại rất nhanh. 

Trong màn đêm bỗng nhiên ngưng tụ ra một đám ánh sáng rực rỡ, so với ánh trăng còn sáng ngời hơn mấy phần, đám ánh sáng rực rỡ này đột nhiên ngưng tụ lại, hóa thành một cánh cửa ngưng tụ ở trong bầu trời đêm, rất là xa hoa.

Một người áo đen bịt mặt đột nhiên biến mất ở tại chỗ, hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng bắn thẳng đến bầu trời, dừng lại ở trước cửa, hóa thành một đạo bóng người, quay đầu nhìn xuống bên dưới, sau đó bước vào cánh cửa.

Lại có một tia sáng trắng xông thẳng lên trời, xuất hiện ở trước cửa rồi hiện ra thân thể, quay đầu liếc mắt nhìn về phía mọi người ở phía dưới, sau đó cũng bước vào cánh cửa ánh sáng. 

Cánh cửa ánh sáng chậm rãi biến mất ở trong trời đêm, trên mặt đám người của Tể Thủy thành để lộ ra vẻ phiền muộn.

Rất nhiều người đều quỳ xuống, biểu hiện thành kính và than thở, đây là biểu hiện của viện có người thăng thiên, là chân chính tu luyện thành công mà thăng thiên!

- Đi! 

Trong một tiếng gào to, một người áo đen bịt mặt bỗng nhiên nhằm về phía một đồng bạn khác, ngạnh kháng chịu một chưởng thay cho một người áo đen khác bên người, sau đó đột nhiên đẩy ra một cái.

- Ầm!

Hắn đột nhiên nổ tung, thi thể không còn tồn tại nữa. 

Bốn người bịt mặt mặc y phục màu trắng vây công đồng bạn hắn, trên người toả ra ánh sáng nhu hòa, tiếng Phạn âm lượn lờ, bị dư lực nổ tung của người mặc áo đen làm cho ánh sáng màu tím lập lòe, cuối cùng ánh sáng màu tím vỡ tan, bọn họ lùi về phía sau hai bước, theo ánh sáng nhu hòa lập lòe, nhanh chóng đi khắp ở trên người của bọn họ.

Sở Ly đứng ở trên mái nhà của tửu lâu, bên người là Pháp Viên và Lục Ngọc Dung đang đứng.

Hai tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập, đầu trọc ở dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng trong vắt. 

Lục Ngọc Dung mang theo lụa trắng, che khuất khuôn mặt phong tình vạn chủng, chỉ để lộ ra con mắt giống như nước, nàng lẳng lặng đánh giá Tể Quốc Công đang giao chiến ở bên trong.

Sở Ly quay đầu nhìn Pháp Viên và Lục Ngọc Dung, cười nói:

- Đệ tử của Quang Minh thánh giáo quả thực không sợ chết. 

Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ.

Sở Ly cười nói:

- Mà bí thuật của Đại Lôi Âm tự các ngươi quả thực cũng rất độc đáo, lại có thể đỡ được một chiêu này, ta muốn lĩnh giáo uy lực của một chiêu này, quả thật là đáng sợ! 

Pháp Viên nói:

- Tu vi của đám người Pháp Tướng sư huynh cực sâu, bí thuật thì lại bị ảnh hưởng bởi tu vi.

- Chúng ta bắt đầu ra tay thôi. 

Chỉ mang của Sở Ly như ánh sáng bắn ra, chạy tới trước mặt của người mặc áo đen đang chạy ra khỏi Quốc công phủ, nói:

- Lục cô nương, đây là người quen của chúng ta!

Hắn ôm bờ eo thon thả của Lục Ngọc Dung, đột nhiên biến mất, xuất hiện ở trước mặt của người áo đen bịt mặt, miệng cười nói: 

- Vì sao Pháp vương phải chật vật chạy trốn như vậy chứ?

Người áo đen bịt mặt hơi vung tay lên, đồng thời ra quyền.

Một vệt lưu quang bắn về phía Sở Ly, nhanh như điện, Sở Ly người né tránh, lại cười nói: 

- Chỉ có thần mà không có lực!

Lục Ngọc Dung vỗ ra một chưởng, bắn trúng Đại Quang Minh thần quyền.

Hắn lui về phía sau một bước, y phục màu trắng bay phần phật, như đang đứng ở bên trong gió to, hai con mắt sáng quắc, hắn rất hài lòng đối với thành quả bế quan khổ tu của mình, võ công đã thăng tiến lên rất nhiều, không ngờ lại có thể tiếp được một đạo Đại Quang Minh thần quyền này! 

Người của Pháp Viên nhẹ nhàng phóng tới, niệm một tiếng phật hiệu.

Sở Ly nói:

- Pháp vương hộ giáo Phương Thanh Dương của Quang Minh thánh giáo, Pháp Viên, nếu như chúng ta có thể giữ hắn lại, Quang Minh thánh giáo sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề! 

- Hay.

Pháp Viên chậm rãi gật đầu.

Trên bầu trời truyền đến một trận Phạn âm, ánh sáng nhu hòa rơi xuống trên người hắn, dáng vẻ của Pháp Viên trở nên trang nghiêm, ánh mắt thương xót, lạnh nhạt nhìn Phương Thanh Dương. 

Thiên Ma châu của Sở Ly đã rơi xuống trái tim, sức mạnh vô cùng vô tận lan tràn ra ở trong thân thể của hắn.

Trên bầu trời có một đạo ánh sáng rơi xuống trên người của Lục Ngọc Dung, chậm rãi truyền vào quanh thân nàng, nàng chẳng khác nào một khối ngọc trắng đang toả ra ánh sáng, ánh sáng nhu hòa như mặt nước lưu chuyển, như là thần tiên, không dính khói bụi trần gian.

- Ầm! 

Sở Ly bỗng nhiên vọt đến trước người của Phương Thanh Dương, bên hông có một mảnh ánh sáng bay lên, hóa thành một điểm sáng bắn đến trước yết hầu của Phương Thanh Dương, nhanh không sao kể xiết.

Phương Thanh Dương nghiên người né tránh, hắn thi triển Đại Quang Minh bí thuật, thân pháp trở nên rất nhanh, phản ứng cũng nhanh kinh người.

Lục Ngọc Dung và Pháp Viên đồng thời công tới, một đạo Kim cương chưởng là cương mãnh bá đạo, một đạo là Cửu Thiên Huyền nữ chưởng chí âm chí hàn. 

Phương Thanh Dương không liều mạng với bọn hắn, thân thể như ánh sáng xẹt qua, lần nữa trốn ra xa.

Sở Ly lóe lên xuất hiện, ngăn cản đường đi của hắn.

- Ầm ầm ầm... 

Phương Thanh Dương chỉ dám dùng Đại Quang Minh thần quyền đánh từ phía xa xa, không dám liều nội lực với hắn, bằng không một khi bị cuốn lấy, hai người khác cũng là cao thủ hàng đầu, mình sẽ không ứng phó được.

Thế nhưng Sở Ly lại lóe lên xuất hiện ở phía sau lưng của hắn, vỗ ra một chưởng.

Phương Thanh Dương xoay người né tránh, hóa thành lưu quang lần nữa bắn ra xa. 

Sở Ly cau mày, Phương Thanh Dương thúc giục bí thuật một lòng thoát thân, rất là khó chơi.

Hắn liếc mắt nhìn về phía phủ Tể Quốc Công, bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi nói:

- Quên đi, thả hắn đi đi! 

Pháp Viên và Lục Ngọc Dung biết rõ căn nguyên, cho nên cũng trơ mắt nhìn Phương Thanh Dương chạy mất, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng biến mất không còn tăm hơi.

Sở Ly trầm giọng nói:

- Giải quyết tên kia mới là chính đạo! 

Chỉ mang của hắn chẳng khác nào một làn khói trôi về phía người áo đen bịt mặt đang ở xa xa, ánh sáng màu đỏ trong hai mắt chẳng khác nào thanh kiếm màu đỏ, lúc nhìn quanh làm cho người ta sợ run

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.