- Để ta nói một lời chân thật này, lão Quách, ngươi thật không xứng với đại tẩu!
- Ngươi có ý gì chứ?
Quách Sơn mặt lạnh hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Nhìn xem đại tẩu phóng khoáng biết bao, so với một đại nam nhân như ngươi còn sảng khoái hơn!
- Kỳ ngộ thì sao?
Quách Sơn cảm thấy nếu như lại tranh cãi với hắn thì nhất định mình sẽ đưa tay đánh người.
Sở Ly lại bưng một chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, thở dài nói:
- Sau khi ta rơi xuống chân núi, không ngờ lại là một mảnh bùn nước, ở trong bùn ta đã nhìn thấy một loại trái cây đỏ ngầu, lúc đó sắp chết, vết thương chằng chịt, ta đã nghĩ, cho dù chết cũng không thể làm một con quỷ chết đói, vì vậy ta mới ăn loại trái cây kia vào!
- Dáng vẻ của nó ra sao?
Quách Sơn vội hỏi.
Sở Ly nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
- Lúc đó ta mơ mơ màng màng, cũng đã quên nó có hình dáng ra sao, ta chỉ nhớ rất nóng, thật sự rất nóng, so với tất cả trái cây còn đỏ hơn!
- Được rồi được rồi, sau đó thì sao?
Quách Sơn vội hỏi.
Sở Ly nói:
- Sau khi trái cây kia tiến vào trong bụng, lập tức biến thành lửa, sắp thiêu chết ta, ta đau đến mức chết đi sống lại, sau đó hôn mê đi, sau khi tỉnh dậy phát hiện ra thương thế trên người đã lành, hơn nữa cả người đều là kình lực, một quyền có thể đánh nát được một tảng đá!
- Sau khi ngươi tỉnh rồi mới về sao?
- Ta không trở về thì biết đi chỗ nào đây?
- Vậy ngươi đã hôn mê sáu ngày.
Quách Sơn lắc đầu nói:
- Không chết đói thì cũng chết khát!
- Ta lại có cảm giác ngủ tới tận ngày hôm nay, ta tìm một nơi tắm rửa sạch sẽ rồi mới về... Con bà nó, ai lại dám trộm đồ trong nhà của ta, nếu ngày mai không trả lại cho ta, nhất định ta sẽ giết chết hắn!
Sở Ly oán hận nói.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, phối hợp với bộ mặt xấu xí, càng thêm dữ tợn đáng sợ hơn nữa.
Quách Sơn nhìn thấy vậy cảm thấy rất phản cảm, khoát tay một cái nói:
- Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ mang về cho ngươi, khí lực của ngươi lớn tới đâu?
- Lớn tới đâu sao?
Sở Ly cười ian nói:
- Dù sao cũng lớn hơn ngươi!
Quách Sơn là cao thủ Tiên Thiên, đặt ở trong võ lâm cũng không được tính là cao thủ hàng đầu, chỉ có thể coi là nhị lưu, nhưng ở trong Bình an trấn này đã là cao thủ hàng đầu rồi.
Từ trước Triệu Đại Hà chỉ là Hậu Thiên, Quách Sơn không thèm để ý tới hắn.
Cho dù hiện tại phát hiện ra khí lực của Sở Ly tăng lên nhiều, thế nhưng Quách Sơn cũng chán ghét hắn tới cực điểm. Chỉ là nhìn thấy hắn đáng thương, tính khí lại xấu, tình cờ giúp một tay, đa số là sau khi giúp lại hối hận, qua một đoạn thời gian thì lại giúp một lần.
Quách Sơn nói:
- Đến, chúng ta so một lần!
Hắn vươn tay trái ra.
Sở Ly cũng vươn tay trái ra, hai tay đồng thời nắm lấy nhau.
Sở Ly nhẹ nhàng kéo một cái, Quách Sơn lập tức bị kéo đến gần hắn.
Quách Sơn vội vã hất tay của hắn ra, âm thầm nhếch miệng, tay đau tới mức sắp nứt, con lừa này thật sự có sức lực rất lớn!
Thậm chí hắn còn chưa kịp dùng nội lực thì đã bị kéo tới đây, sức mạnh tràn trề không gì chống đỡ nổi, quả thật là đáng sợ!
Sở Ly cười khà khà, đắc ý nói:
- Thế nào?
Quách Sơn hừ lạnh nói:
- Chỉ có khí lực là không được, ngươi còn phải luyện công nữa.
- Đương nhiên!
Sở Ly gật đầu:
- Ta có một thân khí lực này, lại phối hợp với đao pháp, nhất định đánh khắp thiên hạ vô địch thủ!
- Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ...
Quách Sơn lắc đầu.
Đúng là ếch ngồi đáy giếng, đây chỉ là Bình an trấn mà thôi, so với Lạc Châu thành chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, cho dù bang chủ ở trong Lạc Châu thành cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi!
- Quách huynh, Quách huynh!
Bên ngoài có người giương giọng kêu to.
Rất nhanh đã có một người thanh niên anh tuấn vội vã tiến vào, sau khi nhìn thấy Sở Ly, hắn ngẩn ra:
- Triệu Đại Hà ngươi không chết sao?
- Sao ta có thể dễ dàng chết như vậy được chứ?
Sở Ly ngạo nghễ gật đầu.
Thanh niên anh tuấn không để ý tới hắn mà nói với Quách Sơn:
- Hôm nay Phùng Xương Văn mang theo mấy người phục kích Phó bang chủ, Phó bang chủ bị thương, muốn trả thù lại, cho nên mới gọi Quách huynh ngươi qua!
- Tốt, ta sẽ đi ngay!
Quách Sơn đứng dậy, xuống giường.
- Ta cũng đi!
Sở Ly vội nói.
Thanh niên anh tuấn khoát tay nói:
- Triệu Đại Hà ngươi thì thôi đi, lần này chỉ gọi mười cao thủ tới mà thôi, Triệu Đại Hà cũng không được tính là cao thủ. Cứ thành thật ở lại đây một chút, đừng làm cho mọi người thêm phiền nữa!
Sở Ly không phục trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ta nói này lão Phùng, đừng dùng mắt chó coi thường người khác, ta không phải là Triệu Đại Hà trước đây nữa!
Quách Sơn khoát tay nói:
- Chỉ đi mười người thôi, ngươi cũng đừng tham gia trò vui làm gì!
- Ta muốn giết Phùng Xương Văn, sao có thể không có ta được chứ?
Sở Ly cắn răng oán hận nói:
- Chính là hắn đẩy ta xuống núi!
Thanh niên anh tuấn không nhịn được nói:
- Đừng dông dài nữa, lão Quách, đi nhanh đi, Phó bang chủ đang chờ đó!
- Được, chúng ta đi!
Quách Sơn vội vàng gật đầu, quay đầu trừng mắt nhìn Sở Ly một chút rồi nói:
- Ngươi cứ ở chỗ này ăn cơm đi, chờ tin tức tốt của chúng ta!
Sở Ly muốn nhắc nhở bọn họ một câu, nếu như Phùng Xương Văn đã phục kích Phó bang chủ, nhất định sẽ đề phòng bị bọn họ trả thù.
Nhưng nghĩ tới tính cách của Triệu Đại Hà, đầu óc không tốt như vậy, cho nên hắn chỉ có thể coi như thôi, Quách Sơn cũng không phải là kẻ ngu ngốc, hẳn sẽ phải biết được chuyện này.
Thanh niên anh tuấn không tiếp tục để ý tới Sở Ly mà cùng Quách Sơn vội vã chạy đi.
Quách phu nhân bưng món ăn lên, có chút lo lắng nhìn bóng lưng của bọn họ.
Sở Ly cười khà khà hai tiếng, nói:
- Đại tẩu đừng lo lắng, cho dù võ công của lão Quách không giết được người khác, thế nhưng người khác cũng không giết được hắn!
Quách phu nhân miễn cưỡng cười cười, nói:
- Vậy thì ta cám ơn lời chúc lành của tiểu Triệu của ngươi!
Sở Ly gật đầu, vùi đầu ăn cơm.
Sau một canh giờ, Sở Ly đã ăn no cơm, hắn cũng không vội vã đi mà đi tới trong sân uống trà, chờ tin tức của Quách Sơn.
Hiện giờ hai mắt hắn như mù, tùy tiện tiến vào Hiệp Nghĩa bang sẽ rất dễ phạm phải sai lầm, cần được Quách Sơn mang theo hắn đi vào, như vậy sẽ ổn thỏa hơn rất nhiều.
Một mảnh tiếng bước chân vội vã vang lên.
- Chậm một chút! Chậm một chút!
- Đến đây!
Đại Viên Kính Trí của Sở Ly đã nhìn thấy bốn người đang vội vã chạy tới.
Quách Sơn nằm ở trên lưng một người, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt, đã hôn mê.
Bốn người cũng mang theo thương thế, có điều so với Quách Sơn thì lại là một trên trời một dưới đất, đều là bị thương ngoài da mà thôi.
Sở Ly sải bước nghênh đón, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Bốn người nhìn thấy là hắn cản đường, cả đám thiếu kiên nhẫn trừng mắt nhìn hắn nói:
- Mau mở cửa ra!
- Lão Quách xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Ly tránh đường ra, tức giận hỏi:
- Bị thương sao?
- Triệu Đại Hà, ngươi làm loạn cái gì thế, đi sang một bên đi.
Thanh niên anh tuấn lúc trước đến gọi Quách Sơn nôn nóng vung vung tay lên.
Bọn họ đặt Quách Sơn lên trên giường, nhìn theo hắn.
Sở Ly đi vào nhà theo.
Quách phu nhân mềm nhũn nằm nhoài ở trước giường, nước mắt liên tục chảy xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Quách Sơn.
Sở Ly đã sớm thấy rõ thương thế của Quách Sơn.
Ngực trúng một kiếm, bắp đùi cũng trúng một kiếm, đều là thương thế rất nặng, ngực còn khá hơn một chút, kiếm ở bắp đùi thì lại cắt gãy chân gân, cho dù khôi phục lại sợ là cũng không đạt tới trình độ trước đây nữa.
Tên xuất kiếm thật là ác độc, cố ý muốn phế bỏ Quách Sơn.
Cho dù Quách Sơn khôi phục thì võ công cũng sẽ thụt lùi.
Sở Ly oán hận nói:
- Là ai làm?
- Phùng Xương Văn!
Thanh niên anh tuấn ngẩng đầu nhìn hắn, hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn đi báo thù sao?
- Đương nhiên phải báo thù rồi!
Sở Ly cắn răng:
- Sao các ngươi lại chật vật như vậy?
- Bị Phùng Xương Văn phục kích!
Thanh niên anh tuấn hừ lạnh nói:
- Hắn đã tính chính xác con đường chúng ta phải đi, bỗng nhiên nhảy ra, chiếm tiện nghi xong lập tức chạy trốn!
- Các ngươi là lợn sao?
Sở Ly cười lạnh nói:
- Lẽ nào không nghĩ tới hắn sẽ phục kích sao?
- Triệu Đại Hà, miệng của ngươi nên sạch sẽ chút đi!