Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bên này, đặc biệt là Chu Hưng Bang, hai mắt như muốn phun ra lửa, hận không thể đánh cho hắn một bạt tai.
Sở Ly đón ánh mắt của hắn, toét miệng cười nói:
- Ta nói sai rồi sao? Lão Chu, lúc trước ta nói thế nào, người như Phùng Xương Văn phải mau mau tiêu diệt trừ, nếu không sẽ xảy ra chuyện, nhưng ngươi muốn nói cái gì mà địch mạnh ta yếu để giành thắng lợi, hiện tại thì sao?
- Triệu Đại Hà, nơi này không tới phiên ngươi nói chuyện!
Chu Hưng Bang quát lên:
- Cút sang một bên!
- Khà khà, thẹn quá hóa giận rồi chứ gì?
Sở Ly nhếch miệng cười lên, chỉ chỉ vào hắn rồi nói:
- Trộm gà không xong còn làm mất nắm gạo, thực sự là mất mặt!
- Nơi này là chỗ của các Hương chủ và bang chủ nói chuyện, nào đến phiên ngươi xen mồm vào, cút!
Chu Hưng Bang quát lên.
Hắn bỗng nhiên ho khan kịch liệt, cong người, sắc mặt đỏ lên.
Quách Sơn vội vã xua tay:
- Mau mau, nhanh đi ra ngoài đi!
Hắn sợ nếu cứ tiếp tục như thế sẽ làm cho Chu Hưng Bang tức giận mà xảy ra chuyện bất trắc.
Kiều Chấn Hải lắc đầu nói:
- Đại Hà, đi ra ngoài chờ một lát đi.
- Vâng.
Sở Ly vẫn ra vẻ đủ tôn trọng với người bang chủ này, tuy rằng cảm thấy hắn do dự thiếu quyết đoán, thực sự không phải là một bang chủ tài năng, nhưng lại có sự dung hòa, thực sự rất khó có được, ở trên người hắn mơ hồ có cái bóng của Đại công tử Tiêu Thiết Ưng.
Hắn sải bước đi ra bên ngoài.
- Triệu Đại Hà, Chu Hương chủ thế nào rồi?
Có người hỏi.
Sở Ly quét mắt nhìn bọn họ một chút, hầu như các đệ tử trong bang đều đến, hắn hừ lạnh nói:
- Yên tâm đi, không chết được!
- Như vậy cũng tốt...
Mọi người thở ra một hơi.
Vừa mới chết một vị Ngô Hương chủ, nếu như lại chết thêm một vị Hương chủ, như vậy Hiệp Nghĩa bang sẽ rất là nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị Thiết Huyết bang tiêu diệt, như vậy vận mệnh của mọi người sẽ rất là gay go, chuyện này quan hệ tới vận mệnh của mình, bọn họ không thể kìm được không quan tâm tới nó.
Sở Ly liếc xéo mọi người một chút, bĩu môi, ra vẻ rất xem thường.
Bọn họ cũng không tiếp lời hắn mà từng người từng người tụ lại với nhau rồi nghị luận.
Sở Ly đang muốn như vậy, hắn cũng không muốn có quan hệ gì với mọi người, đặc biệt là không muốn sinh ra cảm tình, bằng không sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ.
Một lát sau, Quách Sơn chống quải trượng đi ra, bắt chuyện với Sở Ly và hai mươi thủ hạ rồi đi ra ngoài.
Sở Ly và hắn trở về nhà hắn, hai mươi thủ hạ không rời đi, Quách phu nhân sắp xếp bọn họ ở lại trong tiểu viện. Bắt đầu từ ngày hôm nay bọn họ sẽ ở lại nơi này, bảo vệ Quách Sơn, đề phòng bị Phùng Xương Văn dẫn người đánh lén.
Sở Ly và hắn ngồi ở trong tiểu viện, Sở Ly hừ lạnh nói:
- Lão Quách, bang chủ nói thế nào?
- Chờ một chút.
Quách Sơn nói.
Âm thanh của Sở Ly lập tức tăng cao lên, nói:
- Còn muốn đợi thêm nữa sao?
- Hiện giờ nhất định Phùng Xương Văn sẽ đề phòng nghiêm ngặt, nhất định Thiết Huyết bang đang đợi chúng ta nhào tới.
Quách Sơn lắc đầu nói:
- Đi tới cũng không chiếm được lợi ích gì cả, vì lẽ đó cứ chờ một chút, đợi bọn họ giảm bớt nhuệ khí rồi mới lại xuất kích.
- Bang chủ thật là phiền phức, cứ vọt thẳng tới đó đánh là được rồi!
Sở Ly không nhịn được nói:
- Đã tới lúc này rồi mà còn nói tới kế sách gì nữa chứ?
Quách Sơn tức giận:
- Ngươi cho rằng chúng ta đánh thắng được Thiết Huyết bang hay sao?
- Phải đánh qua mới biết được!
Sở Ly hừ lạnh nói.
Quách Sơn nói:
- Thiết Huyết bang so với chúng ta còn nhiều hơn hai vị Hương chủ, hiện tại Ngô Hương chủ lại chết, ta lại như vậy, như vậy tính ra đã chênh lệch ba vị Hương chủ, ngươi ngẫm lại mà xem, một khi hai bang đấu võ, có thể đánh thắng được bọn họ sao?
- Không phải còn có ta sao?
Sở Ly vỗ ngực một cái rồi nói:
- Ta đã đạt được kỳ ngộ đó!
Quách Sơn lắc đầu bật cười:
- Ngươi chỉ là một tên ngốc có khí lực mà thôi!
Bọn họ biết Triệu Đại Hà có kỳ ngộ, khí lực tăng lên rất nhiều, nhưng dù sao vẫn có tu vi Hậu Thiên, trong tiềm thức đã cảm thấy dù Triệu Đại Hà có mạnh hơn cũng chẳng mạnh được đến đâu cả.
Nếu như sau khi có kỳ ngộ, tu vi của hắn tăng mạnh, trở thành cao thủ Tiên Thiên, như vậy mọi người sẽ coi hắn là cao thủ, thế nhưng tu vi vẫn như trước đây, chỉ tăng lên một chút khí lực, vậy thì cũng chẳng có gì khác trước cả.
- Quá uất ức!
Sở Ly tức giận:
- Nếu cứ tiếp tục như thế sẽ bị thu thập từng người, càng không có sức lực chống lại bọn chúng!
- Bang chủ đã mua được một kẻ nội ứng.
Quách Sơn nhẹ giọng nói:
- Hai ngày nay đã có thể truyền đến tin tức của Phùng Xương Văn, đến lúc đó lại phục kích hắn!
Sở Ly bán tín bán nghi hỏi:
- Đáng tin không?
Phùng Xương Văn giả dối như vậy, sao có thể không đề phòng nội ứng cơ chứ?
- Tuyệt đối không thành vấn đề!
Quách Sơn hừ lạnh nói:
- Nắm giữ được hành tung của Phùng Xương Văn, chúng ta sẽ đánh ra một kíhc toàn lực, để xem hắn trốn đi đâu được nữa?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Quá không thoải mái, theo ta thấy, vọt vào Thiết Huyết bang, giết hắn là thoải mái nhất!
- Ngươi làm vậy là tự chịu diệt vong!
Quách Sơn lắc đầu.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Ngươi xem đi, sớm muộn gì cũng phải tới phiên ta!
- Ngủ đi!
Quách Sơn không phản đối mà chỉ cười nói.
Sở Ly phẫn nộ rời đi.
Lúc nửa đêm, bỗng nhiên có tiếng đập cửa, toàn bộ tiểu viện đều tỉnh lại.
Mọi người nhấc theo binh khí đi ra ngoài.
Quách Sơn cũng chống trượng đi ra.
Sở Ly vuốt mắt đi tới trong viện, hai ngày nay hắn rất khắc chế kích động đi về An Vương phủ, mấy ngày nay rất quan trọng, không thể phân tâm được.
Tống Phi chạy vào, nhìn thấy tất cả mọi người đang ở đây.
Hắn vội vã đi tới trước người của Quách Sơn, miệng ghé sát vào trước lỗ tai của Quách Sơn.
Quách Sơn cau mày lườm hắn một cái, nghiêng người qua, ghé lỗ tai vào miệng hắn.
- Cái gì?
Quách Sơn kêu lên một tiếng thất thanh.
Tống Phi dùng sức gật đầu.
Sở Ly nhìn về phía Quách Sơn rồi hỏi:
- Lão Quách, tin tức gì thế?
Quách Sơn khẽ cắn răng, trầm giọng nói:
- Chu Hương chủ chết rồi!
- Chết như thế nào?
Sở Ly hỏi.
Quách Sơn khẽ cắn răng:
- Phùng Xương Văn lại mang theo một đám người vọt vào nhà của Chu Hương chủ, giết Chu Hương chủ và mười sáu tên thuộc hạ!
- A.
Mọi người khiếp sợ.
Sở Ly lắc đầu cười gằn.
Quách Sơn quay đầu nhìn về phía Sở Ly:
- Ngươi biết Phùng Xương Văn giả dối thế nào rồi chứ?
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Đối với người như vậy không thể nói hai chữ kế sách, chri có một chữ, đánh!
- Đúng, đánh!
Mọi người vội vàng gật đầu.
Liên tiếp bị giết hai vị Hương chủ, bọn họ cực kỳ tức giận.
Quách Sơn tức giận:
- Tất cả câm miệng!
- Ầm.
Bỗng nhiên có một tiếng vang trầm thấp vang lên, Quách Sơn vỗ bàn đá một cái lớn tiếng nói:
- Có ngươi xông tới!
Hắn quay đầu nói:
- Mọi người chuẩn bị đón đánh!
Mọi người ngẩn ra, thân thể lập tức căng thẳng lên.
Sở Ly lập tức cười to hai tiếng:
- Rốt cục đã đi qua tìm cái chết, nhìn ta đây!
- Đại Hà, ngươi đừng cậy mạnh!
Quách Sơn trầm giọng nói:
- Có cao thủ Tiên Thiên!
- Cao thủ Tiên Thiên là cái rắm gì chứ, một đao một tên!
Sở Ly lớn tiếng nói.
Hắn đẩy mọi người ra, đi tới cửa lớn, vừa vặn đứng ở bên trong ngưỡng cửa, có tư thế như một người đủ giữ quan ải.
Chỉ thấy một đám người giống như tuấn mã xông lại, mỗi người đều vung vẩy đao kiếm, khí thế kinh người.
Sở Ly vung trường đao lên, hét lớn một tiếng:
- Đám ngu xuẩn Thiết Huyết bang, đi tìm cái chết đi!
Trường đao sáng như tuyết vang lên tiếng ong ong.
Hắn đã đổi một thanh đao tốt, tuy không tính là chém sắt như chém bùn, nhưng rất là nặng nề, là đặc chế dựa theo yêu cầu của hắn, có trọng lượng gấp mười lần trường đao bình thường.
Dẫn đầu là một hán tử trung niên, Tiên Thiên viên mãn, nhìn thấy Sở Ly cuồng ngạo như vậy, đột nhiên hắn tăng tốc xông lên phía trước, trường đao trên tay mang theo lực lượng mạnh mẽ, khí thế ác liệt, quyết chí tiến lên chém về phía trước.
Sở Ly cũng không tránh né mà chém ra Liêu Âm thức.
- Keng...
Hai đao va chạm vào nhau.
Trường đao của hán tử trung niên bay ra ngoài, lăn lộn ở trên trời.