Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí quan sát, khí huyết của Đinh Duy Tùng yếu ớt giống như một lão giả bảy mươi, di chứng của bí thuật quả lợi hại.
Hắn im hơi lặng tiếng xuất hiện trong phòng chứa củi, lặng lẽ đứng trước mặt Đinh Duy Tùng.
Đinh Duy Tùng không phát hiện ra điều gì bất thường, vẫn đang luyện công hồi phục khí huyết. Cơ thể gã mệt mỏi, phản ứng vô cùng chậm chạp.
Sở Ly đưa tay định phong ấn huyệt đạo của gã nhưng lại dừng lại, huyệt đạo của người luyện thể không giống với võ giả, rất có thể một chưởng không thành lại khiến gã ta càng chống cự kịch liệt.
- Hừm!
Sở Ly hắng giọng.
Đinh Duy Tùng vội mở mắt, sắc mặt biến đối, đứng dậy định bỏ chạy.
Sở Ly đưa tay ấn hắn xuống:
- Ngươi giống như ngọn đèn hết dầu, hà tất phải cố gắng vô ích! Chúng ta nói chuyện một chút!
- Có gì để nói?
Đinh Duy Tùng thầm vận bí thuật, muốn nhân lúc Sở Ly lơ là ra đòn tấn công.
Sở Ly nói:
- Ngươi giấu Bạch Hổ Luyện Dương Đồ ở đâu?
- Bạch Hổ gì, Đồ gì?
Đinh Duy Tùng sững người, tỏ vẻ ngờ vực:
- Ngươi nói gì? Bạch Hổ gì, Đồ gì?
Sở Ly mỉm cười, biểu diễn thế này rất dễ lừa người khác.
- Vậy ta đổi câu hỏi khác, mấy năm gần đây ngươi kiếm được không ít đâu nhỉ? Giấu ở đâu rồi?
- Ngươi muốn gì?
Đinh Duy Tùng lạnh lùng nói.
Sở Ly cười nói:
- Chắc ngân phiếu đều được giấu ở một chỗ bí mật, thiết lập sẵn cạm bẫy, chỉ có mình ngươi có thể lấy được?… Giấu nhiều tiền vậy không tiêu cho nhanh còn giữ lại dưỡng lão, ngươi không thấy rằng rất nực cười sao?… Đinh huynh, ngươi tưởng rằng ngươi có thể sống được tới già sao?
- Không cần ngươi quan tâm!
Đinh Duy Tùng nói:
- Ngươi muốn chỗ ngân phiếu đó sao?
Sở Ly nói:
- Lấy ngân phiếu mua mạng sống đi.
- Ngươi muốn bao nhiêu?
Đinh Duy Tùng cười nhạt.
Sở Ly cười nói:
- Một mĩ nhân của Yêu Nguyệt lâu chuộc thân mất mười vạn lạng, cao thủ nổi tiếng như ngươi chắc chắn không thấp hơn một cô gái của Yêu Nguyệt lâu đâu nhỉ?
Đinh Duy Tùng cho tay vào trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Sở Ly:
- Ở đây có mười vạn lạng, ngươi cầm lấy trước, chỗ còn lại ta sẽ trả sau!
Sở Ly vừa đưa tay ra Đinh Duy Tùng lập tức nhanh chóng tung ra một quyền.
Sở Ly thu người né tránh.
Đinh Duy Tùng thu quyền, lắc đầu:
- Lợi hại!
Hắn thầm thở dài, cơ hội tốt nhất đã không thành công, gã họ Sở này đúng là một tên gian xảo!
Sở Ly cười nói:
- Đinh huynh, ngươi làm vậy là không đàng hoàng rồi!
- Được rồi, ta phục rồi!
Đinh Duy Tùng nói:
- Ngân phiếu ta giao cho ngươi, bốn mươi vạn lạng còn lại ta sẽ nhanh chóng lấy ra.
- Khi nào có thể lấy ra?
Sở Ly không nhận ngân phiếu, cười nói:
- Giao luôn một thể cho ta đi!
- Bây giờ không được.
Đinh Duy Tùng lắc đầu:
- Bây giờ ta không đi được, người khác cũng không lấy được!
Lúc này sắc mặt gã càng trở lên vàng vọt giống như được bôi một lớp nghệ.
Hậu quả của việc tiếp tục dùng bí thuật chính là khí huyết cạn kiệt, lúc này gã cảm thấy nói chuyện thôi cũng hết sức mệt nhọc.
Sở Ly nhìn ngân phiếu trên tay gã, cười nói:
- Trên ngân phiếu này có bôi thứ đặc biệt, ta không cầm thì tốt hơn.
Đinh Duy Tùng gượng cười nói:
- Nực cười!
- Trên ngân phiếu có bôi kịch độc, Thất Bộ Đoạn Trường… Đinh huynh, Bạch Hổ Luyện Dương Đồ từ đâu mà ngươi có được?
- Cái gì mà Bạch Hổ Luyện Dương Đồ?
Đinh Duy Tùng ngờ vực nói:
- Lẽ nào là bí kíp võ công?
Sở Ly thở dài:
- Đinh huynh, vậy thì không trách được ta, tạm biệt!
Nói xong hắn vụt biến mất xuất hiện sau lưng Đinh Duy Tùng, kiếm quang lóe lên, trường kiếm đâm xuyên qua cổ gã, Đinh Duy Tùng lập tức mất mạng.
Nếu như bình thường Đinh Duy Tùng luyện thể thành công sẽ không dễ dàng bị giết như vậy. Nhưng Sở Ly dụ hắn dùng bí thuật hai lần, khí huyết khô kiệt, vô cùng suy nhược, đối mặt với kiếm sắc hắn sẽ không còn sức kháng cự.
Sở Ly thở dài rút kiếm ra, lau vết máu ở kiếm trên người Đinh Duy Tùng rồi cắt một mẩu vạt áo của hắn gói ngân phiếu lại cất vào trong ngực, im hơi lặng tiếng bay ra khỏi phủ đệ, rời khỏi thành.
Ánh trăng trong veo, màn đêm mờ ảo.
Sở Ly thoáng ẩn thoáng hiện trong rừng sâu giống như hàng loạt bóng người chuyển động, hắn đang tới nơi Đinh Duy Tùng giấu Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.
Người ủy thác cho Đinh Duy Tùng thích sát hắn chính là Phùng Thế Tài, phụ thân của Phùng Văn, võ lâm đại hào danh tiếng lừng lẫy.
Sở Ly không vội vã đi tìm Phùng Thế Tài.
Chắc rằng đệ tử Đại Lôi Âm tự đang giăng thiên la địa võng đợi ở đó, hãy cứ để Phùng Thế Tài sống thêm một thời gian nữa. Đợi hắn tìm được Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, luyện được Kim Cang Độ Ách Thần Công mới có thể chống trả lại đệ tử Đại Lôi Âm tự, giết Phùng Thế Tài.
Chỉ Xích Thiên Nhai vô cùng tiêu hao nội lực nhưng tốc độ cũng cực nhanh, chỉ tới nửa đêm hắn đã chạy tới một ngọn núi cách xa cả ngàn dặm.
Ánh mặt trời buổi sáng vô cùng rạng rỡ, đứng dưới chân núi nhìn lên đỉnh núi chỉ nhìn thấy sườn núi tuyết trắng xóa, đỉnh núi bị mây trắng bao phủ.
Sở Ly thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai nhanh chóng tới được một sơn động lưng chừng núi. Xung quanh đều là băng tuyết, đặt chân lên rắn như đá, tuyết không hề có dấu hiệu sụt lún.
Một sơn động bị băng tuyết bịt kín không khác gì với những vách băng xung quanh, nếu như hắn không biết trước được mọi việc tuyệt đối sẽ không thể phát hiện ra.
Hắn dùng chưởng lực đánh tan băng cứng bước vào trong động, né tránh cạm bẫy. Cuối cùng hắn nhìn thấy một chiếc bàn đá, giường đá đơn sơ, còn có chén trà, bát đĩa sứ trắng, bên cạnh có thịt khô và lương thực.
Nơi này chính là nơi Đinh Duy Tùng ẩn thân, trừ khi xuống núi làm nhiệm vụ và thi thoảng đi xả hơi, bình thường hắn đều sống ở đây, vì thế không ai tìm được gã.
Trên bàn đá có đặt một hộp gỗ, hắn nhặt một mẩu băng ở bên ngoài đẽo thành một cây gậy, nhẹ nhàng mở hộp ra. Bên trong có một cuốn sổ mỏng ố vàng, giống hệt với bí kíp Bạch Hổ Luyện Dương Đồ mà lúc trước Sở Ly nhìn thấy.
Sở Ly cầm gậy băng gõ một cái, hộp gỗ vỡ thành mấy mảnh. Hăn rút kiếm ra, mũi kiếm khều nhẹ cuốn sổ mỏng rớt xuống trước mặt. Bên trên có ghi năm chữ “Bạch Hổ Luyện Dương Đồ”, móc vàng nét bạc, nét chữ giống hệt với cuốn lúc trước, rõ ràng đây là nét chữ của cùng một người nhưng bên trên không hề viết quyển thượng, quyển hạ.
Sở Ly biết, Đinh Duy Tùng không hề phát hiện ra mình luyện chỉ là quyển hạ, cứ tưởng rằng Bạch Hổ Luyện Dương Đồ chỉ có sáu bức vẽ nhưng cho dù là vậy hắn cũng chỉ mường tượng ra được một bức vẽ mà thôi, năm bức còn lại không nhìn rõ, nghĩ tới là đau đầu. Đó chính là vì lực tinh thần không đủ, bị thế hổ làm bị thương, không trấn áp được sát khí và uy thế của bạch hổ, không thể nào mường tượng tu luyện được.
Sở Ly nhanh chóng xem hết sáu bức vẽ, trong đầu ngẫm nghĩ một lát rồi đứng tại chỗ mường tượng. Mười hai bức vẽ lần lượt xuất hiện, cuối cùng càng lúc càng nhanh rồi đột ngột biến mất, trong đầu chỉ còn một màn tối đen.
Sở Ly bình tĩnh không nhúc nhích, Đại Viên Kính Trí khiến hắn ung dung như thường, chỉ lặng lẽ mường tượng, cho dù trong đầu là một màn đen kịt hắn cũng không hoảng loạn.
- Grừ…
Một tiếng gầm rung chuyển đất trời vang lên.
Cả người hắn rung chuyển theo âm thanh đó, trong hư không truyền tới sức mạnh mãnh liệt. Lúc trước tu luyện được chỉ như một sợi nhỏ, bây giờ hình thành một dòng lũ mạnh mẽ bá đạo xuyên suốt cơ thể như muốn phá tan máu thịt, xương cốt đều bị chèn ép vỡ vụn.
Cảm giác đau đớn như sóng biển ập tới, toàn thân hắn run rẩy không ngừng.
Tiếng hổ gầm mạnh mẽ kéo dài đánh tan bóng đen, trong đầu ánh sáng bao trùm, xuất hiện một con bạch hổ lớn gấp mười lần, vuốt hổ đặt trên hư không, lông không ngừng rung lên giống như đang lướt gió lao tới.
Mây theo rồng, gió theo hổ, đây mới chính là bạch hổ!
Bạch hổ khổng lổ thực hiện các động tác trong hư không, tổng cộng mười hai động tác, khí thế ngút trời.
Cảm giác đau đớn như bị băm vằm đột ngột biến mất, toàn thân ấm áp. Sức mạnh mạnh mẽ bá đạo trong hư không giống như hóa thành một dòng suối nước nóng bao trùm lên khắp người hắn.
Sở Ly mở mắt cúi đầu nhìn, quần áo hắn đã ướt đẫm, toàn thân phát ra mùi tanh, ngửi đã thấy buồn nôn.
Hắn cởi quần áo ra, chạy ra ngoài lăn lộn trên tuyết, để lại hàng loạt dấu ấn đen sì giống như một lớp dầu bôi trên tuyết.
Sở Ly thay một bộ đồ ở trong sơn động, xé vụn bí kíp sau đó bọc hết ngân phiếu lại bay xuống núi tuyết.