- Không diệt trừ nội gián, trong lòng ta rất bực bội!
Hồ Hải nhíu mày nói:
- Bà nó chứ, nếu như tìm ra ta sẽ giết chết hắn!
Trần Tư Vũ nói:
- Nội ứng e rằng không ít!
- Ai da…
Hồ Hải thở dài, nhìn Sở Ly:
- Việc này cũng không biết phải làm sao. Lòng người cách một lớp da, ai biết bọn chúng nghĩ gì, được ăn no uống say vẫn không hài lòng, con người chính là vậy đó!
- Bọn họ ngay từ đầu vào bang đã có ý đồ!
Trịnh Công Minh nói:
- Đối xử tốt với chúng cũng vô dụng… Hồ đường chủ, làm thế nào tìm ra nội gián?
- Rà soát một lượt những kẻ canh giữ hôm đó, thẩm vấn từng tên một!
Hồ Hải nói.
Trần Tư Vũ nhíu chặt đôi mày dài.
Làm vậy sẽ gây mất lòng, cũng tổn hại sĩ khí, huống hồ chưa chắc đã có tác dụng, nếu có tác dụng đã không có nội gián.
Trịnh Công Minh vuốt râu không nói gì, hắn là hộ pháp, những việc này không nằm trong phận sự của hắn, hắn sẽ không lên tiếng.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Để ta… Ta sẽ xem xét một lượt, tranh thủ tìm ra nội gián!
- Biểu thiếu gia ra tay thì tốt quá!
Hồ Hải cười ha ha nói:
- Tuy nhiên…
Võ công của biểu thiếu gia rất lợi hại nhưng phân biệt nội gián không phải đánh giết, võ công lợi hại cũng vô dụng, cần có đầu óc tỉ mỉ, hiểu sâu sắc đối thủ, xem biểu hiện của bọn họ có khác gì ngày thường. Những kẻ nội gián này đều là những tên gian manh xảo quyệt, không dễ gì khiến chúng để lộ sơ hở!
Sở Ly nói:
- Cứ thử xem.
- Phải làm thế nào?
Trần Tư Vũ hỏi nhỏ.
Sở Ly nói:
- Cho bọn họ mười người một nhóm vào đây, tỉ phát ngân lượng cho họ, vừa hay có thể ổn định lòng người.
- Chỉ vậy thôi sao?
Trần Tư Vũ hỏi.
Sở Ly nói:
- Bảo họ báo họ tên, tỉ nói đôi ba câu tùy ý là được.
- … Thôi được.
Trần Tư Vũ chậm rãi gật đầu.
Hồ Hải tròn mắt, há miệng nhưng không nói gì.
Sở Ly quay đầu nhìn hai người Hồ Hải.
Trịnh Công Minh đứng dậy cười nói:
- Bang chủ, nếu ngươi đã không có vấn đề gì nữa, chúng ta sẽ đi sắp xếp một chút, mỗi người mười lạng được không?
Trần Tư Vũ ngẫm nghĩ:
- Có nhiều có ít đi, biểu hiện tốt thì cho nhiều một chút, biểu hiện bình thường thì cho ít một chút, để kích thích đấu chí của họ.
- Được, vậy thì biểu hiện bình thường mười lạng, biểu hiện tốt hai mươi lạng, được chứ?
- Được.
Trần Tư Vũ gật đầu, mỉm cười nói:
- Lần này cám ơn Trịnh hộ pháp và Hồ đường chủ.
- Bang chủ, là do chúng ta không làm tròn bổn phận.
Trịnh Công Minh lắc đầu thở dài:
- Xin bang chủ trách phạt!
- Tài không bằng người thì phải chấp nhận thôi.
Trần Tư Vũ mỉm cười xua tay:
- Trịnh hộ pháp, Hồ đường chủ, hai người đi sắp xếp đi, làm xong sớm nghỉ ngơi sớm, vì ta mà hai người đã vất vả nhiều rồi.
- … Vậy chúng ta xin cáo từ, biểu thiếu gia.
Hồ Hải chắp tay cáo từ.
Sở Ly cũng mỉm cười chắp tay.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Nguyệt Nhi lặng lẽ rời khỏi phòng, ra ngoài đứng canh.
Trần Tư Vũ thở dài:
- Ta thực sự không biết phải làm sao…
Sở Ly xua tay:
- Tỉ nên sớm liên hệ với ta!… Gần đây mọi chuyện đều thuận lợi chứ?
- Cũng tạm, nói chung đã đứng vững!
Trần Tư Vũ mỉm cười.
- Thật hiếm có.
Sở Ly khen ngợi.
Trần Tư Vũ có thể làm được tới bước này quả thực không dễ dàng gì. Một cô gái làm bang chủ, cho dù có nhóm người Hồ Hải phục tùng, thì bang chúng bên dưới chưa chắc đã phục, đối thủ sẽ lấy điểm này để cười nhạo khiến bọn họ không thể ngẩng đầu.
Trần Tư Vũ lắc đầu thở dài, lộ vẻ mệt mỏi:
- Không ngờ lại khó tới vậy.
Sở Ly nói:
- Vạn sự khởi đầu nan, qua được ải này, về sau sẽ thuận lợi.
- Lần thích sát này ta lo rằng không phải lần cuối cùng.
Trần Tư Vũ nói:
- Võ công của ta không lợi hại, đây là nhược điểm chí mạng.
Sở Ly gật đầu.
Thế gian này suy cho cùng vẫn là kẻ mạnh được tôn trọng. Võ công không đủ mạnh mọi người sẽ không tâm phục khẩu phục, quyền chức có cao thế nào đi nữa cũng vậy, nếu không triều đình cũng không yếu thế, xử lý nhân vật võ lâm cũng cần tới sự hỗ trợ của phủ Quốc Công.
- Đáng tiếc tư chất của ta không tốt.
Trần Tư Vũ than thở.
Sở Ly trầm ngâm không nói gì.
Bây giờ hắn chỉ có hai cách giúp người khác tăng thực lực, một là giúp đối phương tu luyện, hai là Thông Cân đan. Cả hai đều là một quá trình lâu dài, cần thời gian, không thể nào một bước lên mây.
Nhưng còn có một cách là dùng Bồi Nguyên đan, cách này quá xa xỉ, hắn có nhiều tiền thế nào đi nữa cũng không đủ dùng.
Bồi Nguyên đan là linh dược của riêng phủ Quốc Công, công thức đặc biệt, người ngoài không biết được. Tuy nhiên theo như hắn biết, linh dược cần thiết không phải hiếm có, giá thành không cao nhưng rất khó luyện.
Nó không giống với dược hoàn thông thường, cần luyện chế bằng phương pháp đặc biệt. Đan hoàn bình thường chỉ cần cho dược liệu theo tỉ lệ vào, nấu lên, sau đó hòa nước thuốc với mật ong, làm thành dược hoàn là được.
Bồi Nguyên đan thì không phải vậy, dược liệu cần lần lượt thêm vào, sức lửa phải tỉ mỉ, luyện chế vô cùng khó, một nửa dựa vào kinh nghiệm, một nửa dựa vào vận may. Nấu ăn cũng không có cách nào nấu được mùi vị giống nhau, huống hồ là nấu thuốc.
Với tình hình hiện tại, muốn phát triển thế lực của bản thân thì cần lượng lớn Bồi Nguyên đan, hắn cần phải thử xem sao. Sau khi trở về sẽ trồng một số linh thảo xem có thể dùng kinh nghiệm kiếp trước của mình phân tích ra thành phần Bồi Nguyên đan để tự luyện chế được hay không.
Chỉ cần làm ra dụng cụ thích hợp, bản thân hắn là nhà nghiên cứu vật lý, phân tích thành phần Bồi Nguyên đan chắc không khó, khó là ở công cụ thí nghiệm.
Trần Tư Vũ nói:
- Võ công không ai có thể giúp được, ta sẽ nỗ lực tu luyện.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ nghĩ cách, cao thủ thế này cũng không nhiều, đừng lo lắng!
Trần Tư Vũ khẽ thở dài, nàng vẫn có cảm giác bất lực, nguyên nhân chính là vì võ công của mình quá thấp.
Sở Ly thông qua Đại Viên Kính Trí nhìn thấy đông người tiến vào Hứa phủ, số lượng tăng lên dần, tất cả đều đứng ở trước đại sảnh.
Kinh Vân bang có thể trở thành bang phái lớn nhất Vân Châu thành cũng không phải nhờ may mắn. Tinh thần của những người này hơn hẳn người thường, đứng lặng lẽ ở trước đại sảnh cũng tỏa ra khí thế đáng sợ.
Hứa An Hạ tới bên ngoài bẩm báo, người đã tập trung, ngân lượng có cần mang tới không.
Trần Tư Vũ nói:
- Đi tới đại sảnh thôi.
Nàng đứng dậy, Nguyệt Nhi vội vàng đỡ nàng.
Trần Tư Vũ xua tay ra hiệu không cần, nội thương của nàng đã được chữa trị, vừa rồi đã hồi phục được một ít nguyên khí, có thể đi lại bình thường. Nàng chậm rãi tới đại sảnh, ngồi xuống ghế thái sư.
Bên cạnh ghế thái sư, mấy rương lớn đều đã mở ra, bên trong xếp ngăn nắp vô số thỏi bạc, ánh bạc lấp lánh chói mắt.
Sở Ly ngồi xuống ở một vị trí phía xa, không muốn xuất hiện trước bang chúng, không để họ biết sự tồn tại của hắn.
Trần Tư Vũ liếc mắt nhìn hắn, tuy rất hiếu kì nhưng biết Sở Ly làm vậy có ý của mình nên không hỏi nhiều, xua tay:
- Bảo mọi người, mười người vào một lần.
- Vâng!
Hứa An Hạ quay ra ngoài dặn dò.
Mười người một nhóm, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào đại sảnh sau đó báo cáo tên của mình.
Trần Tư Vũ mỉm cười gật đầu, giao đĩnh bạc cho họ, sau đó xua tay cho họ lui xuống.
Nàng ngoái đầu nhìn Sở Ly, Sở Ly gật đầu.
Trần Tư Vũ yên tâm, lại xua tay, một nhóm mười người nữa tiến vào, lần lượt báo họ tên. Trần Tư Vũ mỉm cười gật đầu, quan sát họ một lát. Sau khi tiễn năm trăm hai mươi người đi, tổng cộng phân phát tám ngàn lạng bạc.
Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí đọc suy nghĩ của họ.
Con người khi nhìn thấy bạc tâm trạng sẽ kích động, những suy nghĩ ẩn giấu trong lòng sẽ xuất hiện. Sở Ly nhìn là biết ai là người trung thành, ai là người có lòng dạ bất trắc, thậm chí có ác ý.
Gặp hết năm trăm hai mươi người, Trần Tư Vũ có chút mệt mỏi, cho Hồ Hải và mọi người về nghỉ ngơi, có Sở Ly ở đây nàng rất yên tâm.
Trần Tư Vũ về phòng ngủ, Sở Ly đưa cho nàng một tờ giấy, bên trên ghi tên mười người.