Bùi Tu Vân gọi một học trò kể lại những gì vừa xảy ra.
Học trò ấy vừa dứt lời, Tống Tích liền chen vào, nói: “Tiên sinh, người đừng phạt họ, đều là quyết định của một mình con.
Nếu người muốn phạt thì phạt mỗi con thôi.”
“Không phải,” Triệu Minh Đức đi ra trước mặt Tống Tích, che khuất bóng dáng của nàng, “Đều là chủ ý của con, tiên sinh phạt con đi, đừng phạt Tống Tích.”
Bùi Tu Vân đảo mắt nhìn tro tàn vương đầy dưới đất, lạnh giọng nói: “Hôm nay không học, mỗi người các con về nhà chép ba lần 《Luận ngữ • Những câu hỏi về hiến pháp》 cho ta.”
“Vâng ạ.” Mọi người cúi đầu, trăm miệng đồng thanh.
Ai nấy đều chật vật, áo quần không bị xốc xếch thì cũng dính đầy tro bếp.
Tống Tích vừa định rời khỏi thì nghe thấy Bùi Tu Vân nói: “Tống Tích, Triệu Minh Đức ở lại.”
Tống Tích chán nản quay đầu, đứng sau lưng Triệu Minh Đức.
Bùi Tu Vân đi tới trước mặt Triệu Minh Đức, xoè tay ra, “Con mang bài phạt tới chưa?”
Trên người Triệu Minh Đức đầy những vết thương xanh tím, trên mặt còn có vài dấu tay, nửa sườn mặt của cậu còn sưng phù lên.
“Rồi ạ, vừa rồi con đã đặt nó trên bàn học.” Triệu Minh Đức lí nhí đáp.
Trong lúc nói chuyện, cử động của cậu ảnh hưởng tới vết thương trên mặt, khiến cậu hít sâu một hơi.
“Về đi.” Bùi Tu Vân giơ tay, vỗ nhẹ xuống bả vai hao gầy của cậu.
Triệu Minh Đức nhìn Tống Tích thật sâu, do dự nói: “Tiên sinh đừng phạt Tống Tích, nếu người muốn phạt thì cứ phạt con…”
“Chỗ này không còn việc của con nữa, về đi.” Bùi Tu Vân nhẹ xua tay.
Triệu Minh Đức bất đắc dĩ, xoay người đi được ba bước lại ngoái đầu nhìn.
Thấy Triệu Minh Đức đã đi xa, Tống Tích mới lẳng lặng ngẩng đầu, trộm nhìn Bùi Tu Vân.
“Bình thường ở trước mặt ta, con rất nhát gan.
Không ngờ đấy chỉ là giả vờ!” Bùi Tu Vân nắm chặt cổ tay nhỏ bé của nàng, kéo vào sau học đường.
Tống Tích không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Bùi Tu Vân.
Bị chàng dạy dỗ một hồi, nàng ấm ức trong lòng, lí nhí nói: “Tụi nó muốn làm tiên sinh bẽ mặt, con nhất định không để tụi nó đạt được mục đích.”
Bước chân của Bùi Tu Vân chững lại, ánh mắt lạnh lẽo của chàng nhìn từ đầu tới chân của Tống Tích một lượt.
“Sao thế ạ…” Tống Tích bị chàng nhìn tới mức rợn tóc gáy.
Bùi Tu Vân hơi khom lưng, ôm ngang nàng vào lòng.
“Á…” Tống Tích vội ôm lấy cổ chàng.
Chàng xông thẳng vào học đường rồi đặt Tống Tích xuống một chiếc bàn học.
Sau đó, chàng ngồi xổm xuống, ngang bằng với nàng.
Lòng bàn tay to lớn phủ xuống cổ tay xinh đẹp của Tống Tích, tay còn lại thì nhẹ nhàng cuộn tay áo của nàng lên.
Thấy hai cánh tay của nàng vẫn trắng mịn như cũ, Bùi Tu Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
“Con có đau ở đâu không?” Chàng dịu dàng hỏi.
Tống Tích chậm rãi lắc đầu.
Chàng giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ sượt qua gò má của nàng.
“Shhh —” Tống Tích nhíu mày, hít sâu một hơi.
“Xem ra chỉ có chỗ này bị thương.” Bùi Tu Vân đứng dậy, lấy một lọ thuốc hoạ tiết thanh hoa [2] từ trong ngăn tủ trên tường.
Chàng dùng ngón tay chấm một chút thuốc mỡ trong suốt rồi nhẹ nhàng thoa lên vết đỏ trên gò má của nàng.
“Tiên sinh, người không giận con ạ?” Tống Tích chột dạ hỏi.
“Rất giận.” Bùi Tu Vân đặt lọ thuốc lên bàn, chống hai tay bên cạnh và khom người tới gần nàng.
Chàng cúi đầu, nàng ngẩng đầu, trong mắt hai người chỉ có hình bóng của đối phương.
Trái tim của Tống Tích lại loạn nhịp, cứ như giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
“Nếu con còn đặt bản thân vào tình cảnh nguy hiểm nữa, ta lập tức từ mặt đứa học trò là con.” Bùi Tu Vân nhìn vào đôi mắt sáng ngời như nước mùa Thu của nàng.
Cánh môi mềm mại của Tống Tích hơi hé ra, hơi thở nóng hổi của nàng như muốn quét sạch ý chí của Bùi Tu Vân.
Chàng quay mặt đi, đang định đứng dậy thì bị Tống Tích ôm lấy thắt lưng.
Nàng dán tai lên ngực của Bùi Tu Vân, nghe thấy trái tim trong ngực chàng đập nhanh như nổi trống.
“Tiên sinh, thì ra tiếng tim của con đập nhanh không ngừng là như thế này…” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bùi Tu Vân chợt thấy xấu hổ, giơ hai tay lên, nhất thời không biết phải làm thế nào.