Lúc hai người đến Quảng Tụ hiên đã là hoàng hôn.
Bầu trời xám xịt, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Buổi tiệc sớm được bắt đầu, mười mấy học trò cầm ly rượu với cả bầu rượu vây quanh hai người họ, dáng vẻ như muốn chuốc họ bằng say mới được.
Tống Tích bị bắt cầm một ly rượu đầy ắp, dịch rượu lắc qua lắc lại trong miệng ly, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra ngoài.
“Tống Tích, cậu đừng từ chối, đây là rượu hoa quả thôi.” Có người trực tiếp chặn đứng câu từ chối đã sắp nói ra miệng của nàng.
Tống Tích bất đắc dĩ phải nhấp một hớp, ngọt thật, đúng là không có mùi rượu.
“Cạn ly, cạn ly, cạn ly.” Mọi người dùng đũa gõ bát, vỗ tay ầm ầm.
Tống Tích ngửa cổ uống một hơi, cạn sạch.
Mọi người trầm trồ khen ngợi, lập tức rót đầy ly nữa cho nàng.
Triệu Minh Đức muốn ngăn cản nhưng lại có người nhét vào tay cậu một ly đầy rượu đế.
“Cậu cũng đừng hòng chạy.
Đây, quất một ly nào.” Người huynh đệ tốt nhất của Triệu Minh Đức nói với cậu.
Cậu lo lắng nhìn thoáng qua Tống Tích, sau đó cắn răng nâng ly, cổ họng khó nén được cay xè.
Tống Tích bị lôi kéo uống liên tục mười mấy ly rượu mới được tha.
Nàng cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, lảo đảo bước lên lầu hai.
“Tống Tích!” Triệu Minh Đức cũng bị ép uống dữ dội, vội vàng đuổi theo Tống Tích lên lầu.
Nàng tìm một vị trí gần cửa sổ rồi mở ra.
Mưa phùn phả vào, làm ướt khuôn mặt nóng bừng của nàng, cảm giác rất là thoải mái.
Nàng ngồi xếp bằng trên ghế, hai tay chống lên thành cửa sổ, áp mặt vào tay lắng nghe tiếng mưa.
“Tống Tích…” Triệu Minh Đức váng đầu ngồi đối diện nàng.
“Ừm…” Tống Tích nửa tỉnh nửa mê, lên tiếng đáp.
“Muội xem, từ nhỏ hai ta đã cùng nhau lớn lên.
Hai ta cùng nhau đọc sách, cùng nhau nô đùa.” Cậu giơ tay lên, bắt đầu đếm ngón tay.
“Nhớ hồi bé ta không thể học thuộc 《Tĩnh dạ tứ》, chính muội là người đã không biết mệt mỏi mà dạy cho ta hết lần này đến lần khác.
Muội không hiểu âm sắc, ta đã một cây sáo ngọc để từ từ dạy muội.
Chúng ta từng đào ổ chim, đào khoai sọ, nướng cá, câu ếch… Muội đến tuổi cập kê rồi, có thể cân nhắc đến ta không… Con người ta không có sở trường gì nổi bật, chỉ có chân thành.
Triệu gia của cũng không có gì cả, chỉ có tiền thôi.
Ta nghĩ, nếu muội gả vào nhà ta, ít nhất sẽ không phải kham khổ.” Cậu huyên thuyên với nàng.
“Ừm…” Tống Tích không nghe lọt chữ nào, cổ họng chỉ ‘ừ hử’ một tiếng.
“Muội… đồng ý?” Hắn không dám tin, hỏi lại.
“Hả?” Tống Tích dụi mắt, cảm thấy người đối diện thật ồn ào.
“Ta coi như muội đã đồng ý rồi nhé!” Triệu Minh Đức nắm tay Tống Tích, mừng rỡ nói.
“Thả ra coi.” Tống Tích chỉ thấy quanh tai vo ve tiếng ruồi, ồn đến mức nàng không nghe được tiếng mưa nữa.
“Được được được, ta thả.” Triệu Minh Đức buông tay ra, vừa chống cằm vừa ngắm Tống Tích.
Gò má của nàng ửng hồng, say sưa ngắm nhìn màn mưa.
Thi thoảng nàng lại vươn tay ra, hứng lấy những giọt mưa từ mái hiên rơi xuống.
“Muội thích ngắm mưa hồi nào thế?” Triệu Minh Đức mở to đôi mắt đã say lờ đờ, tò mò nhìn theo màn mưa.
“Suỵt.” Tay nàng đặt dọc lên môi, khẽ nói: “Ta đang nghe tiếng mưa.”
Triệu Minh Đức nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe.
Tiếng ồn ào dưới lầu dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng mưa như tiếng trống, lặp đi lặp lại, như đi vào lòng.
Màn đêm buông xuống, trong thôn bắt đầu xuất hiện những ngọn đèn dầu lẻ tẻ, như ẩn như hiện trong đêm mưa.
“Ta phải đi rồi.” Tống Tích đứng dậy.
“Ta đi nữa.” Triệu Minh Đức sốt ruột đứng lên, thân thể hơi lắc lư vì say.
“Cùng đi đi.” Nàng phất tay, ba bước thành hai bước xuống lầu.